Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 54-55

Chương trước: Chương 53



Chương 54 - Từ biệt Tương Dương

Buổi tối hôm đó cả nhà Hoàng thị mới chính thức chân chính ngồi chung dùng bữa cơm đoàn viên. Đối với việc Hoàng Dung và Niệm Từ nói cười với nhau, so với mấy ngày trước hoàn toàn bất đồng Hoàng Dược Sư không hề có chút kinh ngạc nào, để mặc cho hai cô gái quan trọng nhất trong đời mình tự ý biểu hiện.

Quách Tĩnh thì không có sự độ lượng như vậy, đối với thái độ phản bội của thê tử ngày hôm nay hắn không thể không đứng ra nói vài lời: “Cha, bất kể là thế nào thì Mục cô nương vẫn là đệ tử của người, hai người ở chung một chỗ sẽ không tốt lắm đâu? Hơn nữa, sau khi Tiểu Mã Câu lớn lên người ta sẽ nói về nó như thế nào?” Hắn cẩn thận nói.

“Hoàng Lão Tà ta làm việc còn cần phải quan tâm tới cái nhìn của người khác sao? Đừng nói với ta về những đạo lý rắm chó không kêu kia, ta chỉ là muốn thông báo cho Dung Nhi biết về quyết định của ta mà thôi!” Hoàng Dược Sư liếc Quách Tĩnh một cái, thản nhiên nói.

“Nhưng là” hắn còn muốn nói tiếp, nhưng Hoàng Dung ra sức kéo áo hắn, cướp lời nói:

“Phụ thân người cứ yên tâm, Dung Nhi và Tĩnh ca ca đứng về phía người. Về sau Dung nhi không có ở bên cạnh người thì liền phải phiền toái đại tỷ quan tâm rồi!”

“Sư muội, Quách đại ca! Niệm Từ cho tới bây giờ mới gặp Phù nhi, về tình về lý đều cảm thấy rất áy náy. Ta không có gì tốt, chỉ có một chuỗi minh châu này, coi như là quà gặp mặt của ta cho hài tử đi!” Niệm Từ móc ta trong ngực áo một chuỗi hạt châu lớn, đây chính là khi trước nàng đi trộm mà có.

“Ai nha, thật xinh đẹp! Ta thay mặt Phù nhi tạ ơn sư tỷ!!!” Dung nhi nhận lấy hạt châu cao hứng nói.

“Dung nhi Quách đại ca, ta có câu này không biết có nên nói hay không?” Niệm Từ nói tiếp.

“Sao sư tỷ lại khách khí như vậy, có lời gì thì cứ nói!” câu nói của Niệm Từ liền thu hút sự chú ý của mọi người.

“Vài ngày nay ta để ý thấy hai người thật sự rất bận rộn, ngay cả thời gian để chăm sóc cho Phù nhi cũng rất ít. Hơn nữa, những người làm chiếu cố hài tử cũng không thỏa đáng, nhìn thấy Phù nhi phải theo cha mẹ chịu khổ ở nơi này ta thật sự là rất đau lòng. Mấy ngày nữa ta sẽ cùng sư phụ trở về đảo, dù nói thế nào thì cuộc sống ở trên đảo cũng tốt hơn nhiều, chăm sóc ột hài tử hay hai hài tử cũng không có gì khác nhau, nêu như hai người đồng ý ta cũng muốn mang theo Phù nhi về đảo!” nàng nói tiếp.

“Trước khi sinh ta từng có ý nghĩ này, bất quá sau khi Phù nhi ra đời thì ta không thể nào nghĩ tới chuyện rời khỏi nó. Buổi tối trở về phòng thấy khuôn mặt tươi cười của hài tử thì mọi chuyện mệt nhọc trong ngày đều không cánh mà bay!” Dung Nhi trả lời.

“Cảm ơn Mục cô nương đã có ý tốt, nhưng hài tử vẫn nên ở lại nơi này, người một nhà ở cùng với nhau vẫn là tốt nhất. Hơn nữa những sư phụ của ta cũng không muốn xa Phù nhi, cách hai ba ngày lại đi tới thăm nó!” Quách Tĩnh rốt cục cũng lại lên tiếng.

“Ta không nghĩ hai người sẽ đáp ứng liền, nhưng ta vẫn hy vọng hai người suy nghĩ lại. Hài tử còn nhỏ nhưng sữa mẹ không đủ như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự trổ mã, mà phòng bếp làm thức ăn không đủ dinh dưỡng, căn bản là không thích hợp cho tiểu hài tử ăn. Lớn hơn một chút nữa hài tử sẽ cần phải được dạy dỗ, ta thấy các người thật sự là không có rảnh rỗi để bận tâm!” nàng nói tiếp.

“Niệm Từ có thật sự như vậy không?” Hoàng Dược Sư không có cách nào giữ vững sự trầm mặc.

“Là thật, sư phụ. Bọn họ chỉ làm cho Phù nhi một chút cháo để ăn mà thôi! Mấy ngày nay đều là do ta xuống bếp để nấu cơm cho hai đứa trẻ, cái này rất có hiệu quả rõ ràng cho Phù nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đã mập lên một vòng. Tiểu Mã Câu ở độ tuổi này đã biết chạy rồi, còn Phù nhi lúc này vẫn còn chưa biết đứng nữa!”

“Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ mang theo Phù nhi trở về đảo. Vợ chồng hai người tự nguyện vì Đại Tống đổ mồ hôi đổ máu ta không quan tâm, nhưng không thể để cho cháu ngoại của ta theo hai người chịu khổ. Con cháu đời sau của Đông Tà phải được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, chứ không phải ở nơi này ăn trấu nuốt củ cải.” Hoàng Dược Sư lên tiếng nói khiến cho nhiệt độ hạ xuống tới độ đóng băng.

“Thật xin lỗi, ta không có chú ý tới điểm này. Ta thật sự không phải là mẫu thân tốt!” Dung nhi đau lòng nói, trong mắt đã muốn ướt.

“Không phải vậy, muội cùng với Quách đại ca là hai cha mẹ tài ba nhất, bỏ qua gia đình nhỏ để duy trì bình an cho thiên hạ rộng lớn, ta rất bội phục hai người cho nên ta muốn phân ưu cho hai người. Nơi này cách đảo Đào Hoa cũng không quá xa, chúng ta đều là người có võ công, lúc nào muốn gặp hài tử thì ta đều có thể mang Phù nhi về thăm hai người. Quách đại ca thấy sao?” Niệm Từ an ủi.

“Đây là do chúng ta làm cha mẹ không tới nơi tới chốn, chăm sóc Phù Nhi không đủ tỉ mỉ. Nếu như vậy thì phải làm phiền cha rồi, Tĩnh nhi ở đây xin đa tạ nhạc phụ!” Quách Tĩnh đứng lên cung kính khom người thi lễ.

“Ừ! Có rảnh rỗi thì hãy thay Phù nhi chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành!” Hoàng Dược Sư có vẻ hòa hoãn hơn.

“Cha, có thể ở lại thêm một thời gian nữa không? Chưa tới hai tháng nữa thì sẽ tới sinh nhật của Phù nhi rồi, con muốn chờ sau khi cho hài tử chọn đồ vật đoán tương lai xong rồi mới đưa Phù nhi tới đảo Đào Hoa!” Dung Nhi lên tiếng nói.

“Được rồi, quyết định như vậy đi.”

Buổi tối hôm đó lúc trở về phòng, Hoàng Dược Sư cũng không hề lên tiếng nói với Niệm Từ nửa câu, chẳng qua là ôn nhu cùng nàng triền miên cho tới khi sắc trời rạng sáng. Rồi sau đó hai người thương lượng với nhau muốn thừa dịp cảnh xuân thời tiết rất tốt sẽ mang theo con trai đi du lịch một phen, chờ đến khi trở về sẽ nhận Quách Phù.

Ngày hôm sau Niệm Từ vẫn như cũ mang theo hai đứa nhỏ ở trong tiểu viện chơi đùa, thuận tiện phơi nắng luôn. Ngẩng đầu lên nàng phát hiện ra có người đang tới, thì ra là cố nhân, Quách Tĩnh cùng với đại sư phụ Kha Trấn Ác của hắn.

“Kha đại hiệp cho khỏe không? Niệm Từ xin chào Kha đại hiệp!” nàng ôm Quách Phù cười nói.

“Tiểu Mã Câu, hãy thỉnh an Kha đại hiệp đi!” Trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết nên để cho con trai xưng hô với hắn như thế nào, nàng không thể làm gì khác hơn là lơ cho qua. Hoàng thiếu gia liền theo lời mẫu thân thỉnh an thi lễ.

“Mục cô nương, đứa nhỏ này chính là đứa con cô sinh ra cho Hoàng đảo chủ sao?” Hắn không để ý tới hài tử, cáu kỉnh hỏi.

“Đúng vậy, vậy thì sao?” Niệm Từ nhẹ nhàng hỏi.

“Tại sao cô lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn chẳng biết xấu hổ nữa?” Kha Trấn Ác tức giận nói.

“Ta một không giết người, hai không phóng hỏa, quốc gia gặp nạn ta cũng đã cố gắng góp sức làm sao lại là đại nghịch bất đạo đây?” Niệm Từ bắt đầu tức giận.

“Sao cô dám cùng với sư phụ làm nên chuyện xấu hổ như vậy? Chẳng lẽ cô không biết một ngày làm thầy cả đời làm cha hay sao? Tại sao có thể làm ra chuyện vi phạm luân lý đạo đức như vậy? Làm sao cô có thể phụ lòng cha mẹ ở dưới cửu tuyền như vậy? Còn phụ lòng cả nghĩa phụ đã nuôi dạy cô?” Hắn tiếp tục chỉ trích.

“Hừ! Ta muốn hỏi Kha đại hiệp một câu, ông có thân phận gì mà chỉ trích ta?” Nàng cười lạnh nói.

“Chỉ bằng ta là cố giao của nghĩa phụ cô, lúc hắn lâm chung có nhờ ta giúp đỡ!” Kha Trấn Ác khẳng khái nói.

“Nói tới đây ta thật phải cảm tạ danh môn chính phái các người, khi sư phụ lâm chung đã dặn dò nhờ các người chiếu cố hai nghĩa huynh muội chúng ta, cuối cùng Dương Khang thì bị các người hại chết, ta sẽ không nhọc Kha đại hiệp phí tâm vì ta đâu!” nàng đáp.

“Dương Khang là tự gieo gió gặt bão, chẳng lẽ cô cũng muốn bước theo chân hắn, bị thế nhân phỉ nhổ sao?” Hắn không hề lựa lời mà nói.

“Kha đại hiệp, mặc cho người ta nói gì với ta, ta cũng đuối lý, nhưng mà ông thì không được! Chớ quên tiếc nuối của Trương ngũ hiệp lúc lâm chung. Có thể chính là sợ hãi ông sẽ nói luân lý đạo đức đi nên Trương ngũ hiệp mới không dám hướng Hàn nữ hiệp tỏ rõ tâm ý chung thân của hắn. Nếu như ông không phải là người cố chấp mục nát như vậy, bọn họ bây giờ không chừng đã có cả hài tử rồi chứ không giống như bây giờ để cho Hàn nữ hiệp phải sống không bằng chết một ngày bằng cả một năm!” Nàng vừa đùa với Phù nhi, vừa nói.

“Cô quả thực là một người không có nhận thức nói hươu nói vượn, lòng tốt là bị cô coi là gan lừa. Mục Niệm Từ, cô tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, Kha Trấn Ác chống gậy bước nhanh đi.

“Mục cô nương, lời của cô nói quá nặng!” nghe được tiếng người nói, Niệm Từ lúc này mới phát hiện ra Hàn Tiểu Oánh không biết từ lúc nào đã vào trong viện.

“Thật xin lỗi, Hàn nữ hiệp. Ta không nên nói về chuyện thương tâm của cô và Trương Ngũ hiệp.” Nhìn người ở trong cuộc, Niệm Từ có chút xấu hổ.

“Không sao, cô nói đều là sự thật. Chỉ bất quá những năm này đại ca luôn rất áy náy, cô đã nói trúng tim đen của huynh ấy rồi. Lần này là do Tĩnh Nhi năn nỉ đại ca tới dạy dỗ cô, huynh ấy biết mình ăn nói vụng về nhưng lại không muốn cô bị thế nhân nhạo báng nên mới tới khuyên nhủ mà thôi! Huynh ấy cũng là có ý tốt!” Hàn Tiểu Oánh giải thích.

“Thật xin lỗi! Những ngày qua đi tới Tương Dương ta gặp áp lực quá lớn, nên vô tình đổ tất cả tức giận lên trên người Kha đại hiệp, lời nói hơi bị hà khắc một chút!” Niệm Từ nói.

“Bất quá ấm hay lạnh ta cũng tự biết, tại sao lại muốn ta phải sống vì người khác đây? Hàn nữ hiệp, cả đời Kha đại hiệp không hề biết về tình yêu nam nữ, hắn không hiểu ta thì ta có thể hiểu được. Nhưng ngay cả cô cũng không thể thông cảm cho ta sao?” Nàng lại nói tiếp.

“Sau khi Ngũ ca qua đời ta đã liền nhận ra. Chuyện của mình ta không xử lý được, làm sao có thể ngang nhiên chỉ trích người khác đây? Cô nói đúng, năm đó nếu như ta không có nhiều lo lắng cố kỵ như vậy thì bây giờ có thể chúng ta đã có con luôn rồi!” vừa nói nàng ta vừa xoay người muốn bỏ đi. Nhìn bóng lưng của nàng, Niệm Từ âm thầm cảm thấy tình cảm của mình cũng có thể coi như là bằng phẳng, chứ không phải chịu gông xiềng lễ giáo trói buộc như Hàn nữ hiệp để rồi hối hận cả đời.

Không muốn giao thiệp gì với những nhân sĩ giang hồ mục nát nữa, sau khi hẹn ngày quay lại với Hoàng Dung xong, Hoàng Dược Sư mang theo mẹ con Niệm Từ rời khỏi Tương Dương, tính toán muốn đi du sơn ngoạn thủy một thời gian, thực hiện nguyện vọng của hai thầy trò lúc trước. Lão Ngoan Đồng cũng rất muốn đi cùng với bọn họ, nhưng mà Toàn Chân thất tử đã lâu không gặp hắn nên quyết tâm sống chết không cho hắn đi, đặc biệt là sau khi họ phát hiện ra thân phận thần bí của hắn. Bất đắc dĩ Niệm Từ phải đảm bảo với hắn là hai tháng sau sẽ trở lại, Lão Ngoan Đồng mới cùng với Tiểu Mã Câu trình diễn một đoạn chia tay sinh ly tử biệt, sau đó một nhà ba người bọn họ rốt cục mới tiêu sái ra đi.

Chương 55 - Lữ hành trăng mật

Sau khi cùng Hoàng Dung và Quách Tĩnh hẹn tốt kỳ hạn hai tháng, một nhà ba người lên xe rời khỏi Tương Dương. Thời gian hai tháng, nói dài thì cũng không quá dài, nói ngắn cũng không là quá ngắn. Nếu dựa vào giao thông thuận tiện của thời hiện đại, có lẽ có thể đi qua một nửa Trung Quốc, nhưng giờ chỉ dựa vào xe ngựa, Niệm Từ cũng không biết có thể đi được bao xa.

“Sư phụ, chúng ta sẽ đi đâu?” Nàng hỏi.

“Chúng ta đi thẳng lên phía bắc, đến cố đô Trường An xem một chút. Nhiều vương triều đều chọn nơi đó làm kinh đô, mà giờ Đại Đường hưng thịnh tột cùng, càng xứng đáng để thăm thú một phen.” Trầm tư chốc lát, Hoàng lão tà nói.

“Tốt lắm, ta muốn đi Hoa Thanh Trì, nơi Dương quý phi tắm rửa xem một chút.” Niệm Từ hưng phấn nói. Hiện tại kinh thành là ở Tây An, dù tượng binh mã thời Tần còn chưa được đào lên, nhưng lúc này cung điện, ngự hoa viên còn duy trì nguyên trạng, đẹp hơn nhiều.

“Những nơi như hành cung, ngự hoa viên là cấm địa của hoàng gia, dân chúng bình thường không thể tùy ý tiến vào, nhưng với chúng ta thì ngược lại, đừng lo. Nếu còn thời gian, chúng ta lại đi Hoa Sơn thăm thú một chút. Lần Hoa Sơn Luận Kiếm, người không có ở bên cạnh ta, thực đáng tiếc.” Hắn tiếc nuối nói.

“Dù thế nào, cuối cùng vẫn là sư phụ thắng, thật đáng mừng”

“Kẻ điên Âu Dương Phong khó điều khiển bản thân, Nhất Đăng Đại Sư đã đoạn tuyệt hồng trần, Hồng Thất Công trọng thương vừa khỏi, thời đại ngũ tuyệt đã không còn tồn tại nữa. Lão Ngoan Đồng, huynh trưởng của ngươi thì không lộ diện, lớp trẻ tuổi chỉ có Tĩnh nhi có chút danh tiếng. Hoa Sơn Luận Kiếm lần này không đặc sắc bằng mọi lần, ta có thắng cũng không có nhiều vui mừng.” Hắn không khỏi chán nản.

“Sư phụ không cần cảm thấy mất mát, giao thời giữa cũ và mới là quy luật của tự nhiên. Người là bậc tiền bối, đưa mắt nhìn xuống cả võ lâm, dù Vương Trùng Dương không đi về cõi tiên, ngũ tuyệt vẫn luận võ như trước, dùng năng lực lĩnh hội võ công mà nói, vẫn là người có phần thắng lớn nhất. Đông Tà đã ra tay, ai dám tranh giành.” Niệm Từ an ủi.

“Không cần an ủi ta, tâm nguyện nhiều năm đã không cần, võ lâm tranh đấu không hề hấp dẫn ta nữa. Bây giờ là thiên hạ của những người trẻ tuổi, lui về đảo Đào Hoa tận hưởng cuộc sống là tốt nhất.” Hắn nói.

Ra khỏi thành Tương Dương, bọn họ không có bỏ xe để lên thuyền đi về hướng bắc. Nguyên nhân vì nghe Hoàng Dược Sư nói, Niệm Từ biết đường bộ đi qua núi Võ Đang, cho nên nhất quyết yêu cầu đi đến địa bàn của Trương Tam Phong thăm một chút. Mặc dù hiện tại Trương Tam Phong chưa ra đời, ngay cả phái Võ Đang nổi tiếng xa gần cũng còn chưa có bóng dáng, nhưng núi này vẫn rất nổi danh, các triều đại dù thay đổi đều nghe danh mà lên núi lễ phật dâng hương, người ẩn cư tu đạo đếm không hết, phong cảnh tự nhiên càng thêm phong phú kỳ diệu. Một đường theo Hoàng Lão Tà lên mấy ngọn núi cao như cột chống trời, luôn có mây mù lượn quanh, phóng tầm mắt nhìn ra cảnh vật bên dưới chân mình, tất cả mọi điều ưu phiền của cuộc sống đều tan thành mây khói. Tâm tình của Niệm Từ rất thoải mái, hai tay làm thành cái loa, giống như trước kia, mở miệng hét thật lớn.

“Ta trèo lên đỉnh núi…”

Nhìn mẫu thân đang chơi thật thích, Tiểu Mã Câu từ trong lồng ngực phụ thân tụt xuống, chạy đến bên cạnh học bộ dáng của mẫu thân hô to.

“Xem nàng chẳng còn thể thống gì, nào có dáng vẻ mẫu thân.” Hoàng Lão Tà ở một bên lạnh lùng nói.

“Đời người đắc ý hãy vui tràn – Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!” Ỷ vào hắn phóng túng, Niệm Từ căn bản không để ý hành động của mình kinh hãi thế tục đến mức nào.

Từ đỉnh núi đi xuống, hai người tình cờ đi đến Tử Tiêu Cung. Chủ thể kiến trúc là Tử Tiêu Điện, là kiến trúc đại biểu cho núi Võ Đang, gỗ trúc, mái ngói ngọc Khổng Tước lưu ly. Trúc rủ xuống, cùng với màu xanh của ngọc làm nổi bật những đình lầu hình khắc hoa. Hết thảy làm Niệm Từ xem say mê, tự đáy lòng kính nể những người giỏi tay nghề kỹ nghệ.

Đêm đó ba người liền tá túc ở Tử Tiêu Cung. Thăm thú cả ngày, Tiểu Mã Câu đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, dùng xong cơm chiều, khi phụ thân chỉ đạo, vận công tiến vào mộng đẹp. Hai người dạo bước ra bên ngoài, nghe nơi xa truyền tới tiếng côn trùng kêu vang, ngắm cảnh ở đất Đạo gia trong đêm tối.

“Hôm đó nàng nói chuyện cùng Dung nhi ta nghe được. Nếu thế nhân đều đã biết chuyện của hai ta, vì sao nàng còn không muốn gả cho ta?” Trong bóng đêm Hoàng Lão Tà đặt câu hỏi trước.

“Ừ, sư phụ nghe cuộc đối thoại của chúng ta? Có hôn lễ hay không, cùng với việc chúng ta sống chung một chỗ không có gì mâu thuẫn cả. Tình cảm của chúng ta không cần một tờ hôn thư để chứng minh.” Niệm Từ ra vẻ không sao cả, nói.

“Nhưng nàng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa? Ta muốn quang minh chính đại cưới nàng làm vợ, đường đường chính chính xuất hiện trong bất kỳ trường hợp nào, cùng nhau đối mặt với ánh mắt của thế nhân. Không để cho nàng bị chút nào ủy khuất, chính là nàng lại không thèm để ý đến thiệt thòi như thế. Ta không muốn nàng chịu tội danh mất luân lý đạo đức, bị chỉ trích vì không danh không phận.” Hoàng Lão Tà nói ra ý nghĩ của mình.

“Có cần thiết phải có hình thức cho thế nhân nhìn không? Dù sao cũng không có mấy người chấp nhận quan hệ của chúng ta. Cuộc sống hạnh phúc không phải là quan trọng nhất sao?” Niệm Từ có chút không hiểu ý tưởng của cổ nhân, thì ra người nhìn hào phóng, không câu nệ như Hoàng Dược Sư cũng có một mặt bảo thủ.

“Hôn lễ không phải là cử hành cho thế nhân nhìn, mà là ta đối với nàng cam kết tương lai. Nàng cũng không hi vọng hài tử của chúng ta lớn lên bị gọi là con hoang chứ?” Hắn nói tiếp.

“Được rồi, người đã muốn thành thân vậy thì làm đi. Nhưng mà hôn lễ không thể quá mức quy củ khoa trương đi.” Niệm Từ thỏa hiệp nói.

“Có thể, hôn lễ của chúng ta dĩ nhiên phải thoải mái, không cần thiết lặp lại những thứ tập tục xưa kia.” Thấy nàng đồng ý thành thân, Hoàng Lão Tà cũng làm ra nhượng bộ. Niệm Từ giống như bình thường, đem cánh tay hắn ôm trong ngực của mình, ôn nhu nói:

“Hôn lễ bình thường quá rườm rà, tân nương cũng vất vả muốn chết, chúng ta đổi một kiểu phương thức thành thân khác được không?” Nhìn thấy hắn khích lệ, Niệm Từ nói tiếp:

“Hiện tại không có những người khác quấy rầy, chỉ có một nhà ba người chúng ta du sơn ngoạn thủy. Liền đem du lịch lần này làm thành hôn lễ của chúng ta có được hay không? Để cho giang sơn rộng lớn của Đại Tống làm chứng nhân, chứng kiến tình cảm của chúng ta.” Niệm Từ đối với hôn lễ không có một chút ước mơ, kinh nghiệm mấy lần làm phù dâu cho thấy ngày đó cô dâu chú rể thật khổ cực, cũng tính toán không làm tiệc cưới mà du lịch kết hôn. Mặc dù đến cổ đại, ước nguyện ban đầu của nàng cũng không có thay đổi.

“Nàng thật là, không thể tưởng tượng nổi, cư nhiên có thể an bài hôn lễ như vậy.” Đột nhiên Hoàng Lão Tà không biết nên trả lời thế nào, mặc dù đã sớm hiểu rõ hắn có một đồ đệ miệt thị, coi thường thế tục, so với hắn không thể phân cao thấp, qua kiểu hôn lễ này, chính hắn cũng cảm thấy không bằng.

“Từng nghe người ta nói có quốc gia ở bên kia biển rộng, tháng thứ nhất sau khi kết hôn gọi là tháng trăng mật, chính là hi vọng cuộc sống mới ngọt ngào gắn bó như mật ong. Chúng ta bây giờ có thể nói là kết hôn và tuần trăng mật nha.” Nàng trêu ghẹo nói.

Vốn là cuộc du ngoạn ấm áp vui vẻ, sau lại được Niệm Từ coi thành kết hôn du lịch và trăng mật làm hành trình càng thêm tràn đầy màu hồng ngọt ngào. Từ Võ Đang xuống, bọn họ trực tiếp đi kinh thành. Trải qua mấy ngày lên đường, rốt cục đi tới cổ thành Tây An, nơi đã được chọn làm thủ đô nhiều lần nhất trong lịch sử.

Cảnh tiến vào mắt đầu tiên đương nhiên là tường thành nổi danh của thành cổ, lúc này cảnh khi hiện đại đã bị tàn phá không thể so sánh được, tường thành thủy chung vẫn có tác dụng chủ yếu là phòng ngự. Niệm Từ tập trung quan sát cảnh mà trong mắt người khác là bình thường: kiến trúc tường thành nổi tiếng nhất trong thời trung cổ Trung Quốc. Lúc này tường thành là do đất sét phân thành các tầng khác nhau, tầng dưới cùng còn dùng hỗn hợp vôi, đất và gạo nếp trộn lên, hết sức chắc chắn, sức mạnh quân sự phòng ngự lớn hơn mỹ quan, thế kỷ 21 nhìn thấy hào sâu là đến thời Minh mới có. Ngồi trên xe ngựa qua cầu treo, dưới con mắt dò xét của binh lính coi thành, bọn họ tiến vào nơi phồn hoa nhất Tây An

Mặc dù lúc này Tây An không còn là nơi tập trung quyền lợi cao nhất quốc gia, nhưng nhiều năm tích trữ của lịch sử, thời thời khắc khắc thể hiện ra uy nghi của nơi này. Sau khi tìm khách điếm để nghỉ ngơi hồi phục xong, Hoàng Lão Tà mang theo thê tử cùng bé con được chiều chuộng ra đường. Đi xuôi theo dòng người, cảnh tượng xung quanh an cư lạc nghiệp, không bị chiến trường Tương Dương ác liệt ảnh hưởng chút nào.

Đặc điểm nữ nhân thích dạo phố, thích mua đồ vật trên người Niệm Từ bại lộ, nàng háo hức bừng bừng, chọn mua quần áo, đồ ăn cùng đồ chơi cho nhi tử, cùng với những đồ dùng cần thiết của phụ nữ. Trong lúc vô tình nhìn thấy một cửa hàng cổ kính, trên ghi “Tường bảo thai”, bất giác tò mò muốn đi vào.

“Sư phụ, chúng ta vào xem một chút.” Hoàng Lão Tà không có suy nghĩ nhiều, cho là Niệm Từ vì tân hôn mua đồ trang sức đeo tay, ôm Tiểu Mã Câu đi vào cửa lớn.

“Có nhẫn cho cả nam và nữ đeo không?”. Sau khi Hỏa Kế nhanh nhẹn chào hỏi, Niệm Từ hỏi. Thấy người tới có bộ dạng ra tay hào phóng, Hỏa Kế không dám chậm trễ, vội dẫn vào chỗ để đồ trang sức đeo tay.

“Sư phụ, chúng ta mặc dù không phô trương giống người khác, nhưng ta muốn chọn cho hai chúng ta một đôi nhẫn đeo giống nhau, thể hiện chúng ta thuộc về nhau.” Trong lúc ngồi chờ, Niềm Từ đem ý tưởng nói cho phu quân.

“Nàng đúng là có nhiều ý tưởng dồi dào phong phú.” Hoàng Lão Tà nửa cười nửa không nói. Là người tập võ, hắn chưa đeo qua bất kì đồ trang sức tượng trưng cho thân phận nào cả.

“Ta biết bất chợt mang nhẫn, chắc chắn là không quen, ta cũng không phải như thế sao, từ từ sẽ quen thôi.” Niệm Từ không chút hoang mang giải thích. Làm người hiện đại, cảnh tượng hôn lễ xa xỉ hào hoa thế nào nàng cũng đã chứng kiến, chỉ có cảnh hai người trao nhẫn cho nhau làm nàng cảm động. Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.

Hoàng Lão Tà cũng không trả lời, nhưng khi Hỏa Kế bày ra những đồ trang sức thích hợp, hai người đều hứng thú chọn, chấp nhận đề nghị của Niệm Từ. Chiếc nhẫn ở thời cổ đại không có gì hơn ngọc nha mã não gì đó, hoặc là chiếc nhẫn hoàng kim khảm bảo thạch, ở trong mắt Niệm Từ thực đơn giản muốn chết. Trong suy nghĩ vẫn là chiếc nhẫn vàng Tây đơn giản, không có bất kỳ hoa văn làm đẹp, tựa như cuộc sống bình thản sau khi cưới, không có bao nhiêu phức tạp. Bàn bạc với Hỏa Kế kiểu dáng, hai người đo kích cỡ ngón áp út tay trái, hẹn được thời gian lấy hàng, hai người bèn rời đi. Mặc dù Hỏa Kế khuyên nhiều lần, Niệm Từ vẫn không thay đổi mong ước ban đầu, kiên trì một đôi nhẫn vàng trơn đơn giản mà thôi!

Mấy ngày kế tiếp ba người đi dạo qua các danh thắng của thành cổ, đến khi đôi nhẫn cưỡi hoàn thành. Hoàng Lão Tà mang theo vợ con đi tới Đại Từ tự, tháp Đại Nhạn lừng danh tọa lạc ở nơi này, tương truyền được xây dựng sau khi Đường Tăng từ Tây Trúc lấy kinh trở về, chuyên dịch kinh Phật từ tiếng Phạn sang chữ Hán. Bởi vì phảng phất kiến trúc Ấn Độ nên đặt là tháp Đại Nhạn. Hoàng Lão Tà tinh tế nói ra lai lịch của tháp, mặc dù khinh thường lý luận Phật giáo, nhưng lại hết sức kính nể Huyền Trang pháp sư tinh thông Phật giáo, một lòng cầu học, không sợ gian nan, cam đảm hơn người, là vị cao tăng yên bác dũng cảm.

Như mong muốn của Niệm Từ đi tới Ly Sơn, thăm nơi tắm rửa nổi tiếng của Dương quý phi: Hoa Thanh trì. Nơi này là hành cung của mấy vị phi tần của đế vương, một nơi dân chúng không thể tùy tiện đến tìm hiểu. Hướng thủ vệ coi cửa nhét một ít bạc vụn, rốt cuộc bọn họ tiến vào thắng địa Ôn Tuyền. Đứng trước Hoa Thanh Trì, nơi hoàng đế Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn từng cùng tắm, trong đầu Niệm Từ hiện ra câu thơ kinh điển duy nhất mà nàng nhớ trong Trường Hận Ca: “Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh Trì – Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi”. Hứng thú chưa giảm, hai người không muốn rời đi Hoa Thanh Trì, bèn tới phụ cận ôn tuyền, nơi Hoàng thượng và Quý phi từng rất yêu thích.

Trừ quanh cảnh đẹp của cố đô, đồ ăn vặt các loại cũng đều hấp dẫn mẹ con Niệm Từ. Thịt gắp mô, canh bò dê, thịt thái mặt, kẹo hồ lô hạng nhất, nhiều loại thức ăn vặt rất phù hợp với khẩu vị người Sơn Đông của Niệm Từ. Chẳng qua là cảm thấy tiếc nuối, món mì lạnh nổi tiếng của Thiển Tây hiện tại còn chưa xuất hiện, chỉ có thể ăn mấy tô mỳ khác để hoài niệm.

Một nhà họ Hoàng thăm thú cố đô đến tận hứng, rốt cuộc nhẫn cưới cũng làm xong. Niệm Từ hài lòng nhận hàng giao tiền, đi theo vị hôn phu tới địa điểm cuối cùng: Hoa Âm, nới diễn ra Hoa Sơn Luận Kiếm.

Loading...

Xem tiếp: Chương 56-57

Loading...