Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 24-25
Chương trước: Chương 22-23
Chương 24 - Gió táp mưa rào
Niệm Từ cử động cũng không dám cử động, tĩnh lặng nằm yên ở đó chờ đợi thời khắc quyết định kia. Sắc trời đã sáng rõ, từ bên ngoài cửa sổ truyền vào tiếng điểu nhi kêu to. Người bên cạnh nàng khẽ động đậy một chút, thu hồi lại cánh tay của mình, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ. Nằm yên trong một thời gian dài nên chắc người hắn đã tê rần, Niệm Từ săn sóc nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn. Thân thể Hoàng Dược Sư đột nhiên chấn động mạnh, trợn to cặp mắt nghiêng đầu nhìn về phía Niệm Từ, thật lâu thật lâu sau không lộ ra vẻ gì.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra?”. Núi lửa rốt cục cũng bộc phát, đột nhiên Niệm Từ phát hiện những thấp thỏm bất an của mình đã lắng xuống, tình hình xấu nhất đã xảy ra rồi, không phải sao?
“Sau khi người ra đi ta mới phát hiện ra bản thân mình đã sớm yêu người, ta vốn lo lắng người không thể tiếp nhận ta cho nên ta không có ý định tỏ bày tình cảm này với người. Nhưng ta cứ chờ đợi mãi không thấy người về, ta vừa vội vừa sợ, lại đến sinh nhật ta, đây là lần đầu tiên ta phải một mình trải qua sinh nhật nên ta cảm thấy rất đau lòng. Trong lúc đó thì người trở lại, ta nhất thời xung động nên mới bày tỏ với người!!!”. Trái ngược với Hoàng Dược Sư vừa nóng vừa giận hốt hoảng mặc y phục, Niệm Từ dùng chăn che lấy trước ngực của mình rồi ngồi dậy, bình tĩnh giải thích.
“Chẳng lẽ ngươi không biết ta là sư phụ của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ta chỉ yêu một mình A Hành thôi sao? Ngươi tại sao lại yêu ta, tại sao lại không sớm tiêu hủy cái ý niệm đó?”. Phong cách gào thét đặc trưng của Mã Cảnh Đào trong phim lại xuất hiện ở trên con người ưu nhã như Hoàng Dược Sư.
“Ta biết! Ta cũng biết!!! Nếu như ta có thể dừng lại tình yêu đối với người, ta đã sớm làm rồi! Sau khi người đi ta cũng sẽ không tự hành hạ mình như vậy! Nếu tình yêu có thể dễ dàng thay đổi, thì làm sao có thể gọi là tình yêu chân chính đây? Đều là tại người!!! Tại sao người lại đối xử tốt với ta như vậy? Chưa từng có ai thật lòng đối xử tốt với ta như vậy, chỉ có người mà thôi! Sớm biết sự việc sẽ xảy ra như vậy, ban đầu khi ở miếu Thổ Địa ta nên tự sinh tự diệt đi, như vậy sẽ không có phiền não hôm nay!”. Bị hắn lây nhiễm, áp lực nhiều ngày qua của Niệm Từ cũng bộc phát, không ngừng than thở khóc lóc, nàng không còn kiêng kỵ gì nói ra tất cả.
“Dù nói thế nào thì chúng ta làm như vậy là không đúng! Ta đã từng thề, sẽ vì A Hành mà cả đời này sẽ không thành thân lấy vợ nữa. Hơn nữa ta là sư phụ của ngươi, đây là loạn luân! Loạn luân!!! Làm sao ngươi có thể không có liêm sỉ như vậy!”. Nói xong, Hoàng Dược Sư đem đồ ở trên bàn hất hết xuống đất, một chưởng đánh bể cái bàn làm đôi rồi tông cửa xông ra ngoài
Niệm Từ nghe thấy những lời đó không khỏi rùng mình một cái, vạn vạn nàng không nghĩ tới tình cảm của mình lại khiến cho hắn không thể chịu đựng được như vậy! Nàng ngơ ngác ngồi ở trên giường, yên lặng chảy nước mắt. Nàng luôn luôn lạc quan sáng sủa nhưng lúc này biểu hiện của nàng giống như vai nữ chính trong phim bi kịch của Quỳnh Dao vậy.
Nàng lại nghe thấy Bích Hải Triều Thanh Khúc quen thuộc vang lên, chẳng qua là mất đi một chút thong dong thường ngày lại thêm mấy phần mất ổn định! Ngẩn người ngồi đó mãi cho tới hoàng hôn, Niệm Từ mới tỉnh dậy, cố gắng vực dậy tinh thần mặc quần áo đi ra ngoài, theo tiếng tiêu tìm kiếm, nhìn thấy Hoàng Dược Sư ngồi ở trước mộ thê tử, vẫn còn ở trong bộ dạng không ngay ngắn của buổi sáng. Lặng lẽ bước đi, nàng biết hắn cần một khoảng thời gian để tỉnh táo lại, nàng nhẹ bước đi vào trong phòng bếp an bài làm cơm canh, cũng đã một ngày không có ăn gì rồi.
Dặn dò ách bộc làm xong sẽ đưa qua cho sư phụ, nàng quay trở lại gian phòng của mình, yên lặng dọn dẹp những thứ Hoàng Dược Sư đã đập phá, trong đầu nàng không thể suy nghĩ được gì, nàng không biết kế tiếp nên làm như thế nào cho phải. Ách bộc báo cáo lại thức ăn đưa ra cho đảo chủ bị hắn một chưởng đánh nát, ngay cả người đưa cơm cũng bị thương. Niệm Từ vội vàng chạy tới phòng dược kiếm hai viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn đưa cho ách bộc mang đi, cũng dặn dò họ đảo chủ tâm tình không tốt, khi làm việc nên cẩn thận. cho đến khi trời đã hoàn toàn sụp tối, tiếng tiêu cũng không có dừng lại, Niệm Từ không khỏi đau lòng, đi tới trước mộ của sư nương.
“Sư phụ, người đã một ngày rồi chưa ăn cái gì, người nghỉ ngơi một chút đi có được không?”. Nàng thận trọng nói.
“Ta đến nói chuyện với thê tử của ta, ngươi không có chuyện gì thì đi về đi!”. Sau một lúc, Hoàng Dược Sư dừng lại tiếng tiêu, dùng ngữ điệu lãnh đạm nàng chưa bao giờ nghe thấy lên tiếng nói.
Niệm Từ cố gắng chịu đựng sự lãnh đạm của hắn, yên lặng rời đi, tiếng tiêu lại một lần nữa vang lên. Hai người một ngồi trước mộ, một ngồi trong phòng vượt qua một đêm. Ngày thứ hai đến Hoàng Dược Sư vẫn thủy chung ngồi ở trước mộ thê tử không có rời đi, cũng không ăn uống một thứ gì cả, chẳng qua là hắn không còn thổi tiêu nữa. Niệm Từ cũng chỉ biết yên lặng ở đó, chịu đựng đau khổ.
Đến hoàng hôn ngày thứ hai, Hoàng Dược Sư vẫn không có dấu hiệu rời đi, Niệm Từ không nhịn được lo lắng, lại một lần nữa đến nơi đó, quỳ xuống trước mộ nói:
“Sư nương, Niệm Từ đã phạm sai lầm lớn, không dằn được tình cảm của mình với sư phụ nên đã câu dẫn người. Niệm Từ biết sai lầm rồi, sư phụ từ đầu tới cuối vẫn luôn yêu thương một mình sư nương mà thôi, Niệm Từ cũng không dám tranh dành cùng với sư nương. Chẳng qua Niệm Từ khẩn cầu sư nương tha thứ cho sư phụ, đừng để người tự hành hạ như vậy nữa, nếu muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt Niệm Từ đây! Nếu muốn trục xuất Niệm Từ khỏi sư môn, Niệm Từ cũng không oán không hối”. Nói xong, nàng “Đông đông đông”. Dập đầu ba cái, sau đó nàng vẫn không có đứng dậy yên lặng quỳ ở nơi đó.
“Ngươi đứng lên đi! Sư mẫu của ngươi là người thiện lương, nàng sẽ tha thứ cho ngươi. Bất quá bây giờ là chuyện giữa vợ chồng ta, ngươi không cần hỏi nhiều, đi xuống nghỉ ngơi đi!”. Sau một hồi thanh âm lãnh đạm lại vang lên lần nữa, lần này hắn ngay cả ánh mắt cũng không thèm mở ra nhìn nàng.
Thấy bộ dáng Hoàng Dược Sư không muốn nhìn thấy mình, Niệm Từ bất đắc dĩ rời đi. Ngồi ở trong thư phòng nàng không thể không tự nhận mình đa tình, sai lầm đem tình cảm thầy trò tự nhận thành tình yêu nam nữ, khiến cho người mình yêu phải đau khổ tự trách. Nhớ tới hắn hai ngày nay không hề được ăn uống nghỉ ngơi, tim nàng như bị dao cắt, muốn đền bù lại sự sai lầm này. Biện pháp duy nhất nàng nghĩ ra đó chính là tự mình rời đi. Không có mình ở trước mặt hắn làm phiền, Hoàng Dược Sư có thể tìm được sự tĩnh lặng hàng ngày của hắn, theo thời gian trôi qua hắn cũng sẽ dần dần quên lãng đoạn thời gian không vui này. Nghĩ tới đây, Niệm Từ cầm bút viết một phong thư đầu tiên và cũng có thể là phong thư cuối cùng cho người mình yêu thương:
Sư phụ minh giám:
Đệ tử Mục Niệm Từ may mắn sư phụ không chê bai, được theo người học tập võ công và văn tài của đảo Đào Hoa. Gần một năm ở trên đảo là khoảng thời gian Niệm Từ vui sướng nhất trong cuộc đời mình, làm cho ta cả đời khó quên. Bất quá Niệm Từ bất hiếu, đem tình cảm thầy trò hiểu lầm là tình yêu nam nữ cuối cùng còn gây nên tội lớn, khiến cho sư phụ chịu tiếng bất nghĩa, đem đến phiền não cho sư phụ, Niệm Từ tội đáng chết ngàn lần, nên tự phạt mình bị trục xuất khỏi sư môn.
Trước khi đi Niệm Từ muốn nói với sư phụ vài lời trong lòng. Mặc dù người giận dữ mắng ta không nên đối với người nảy sinh cảm tình này, nhưng sư phụ ở trong mắt ta là một người vẹn toàn không gì sánh được, mà việc đem lòng yêu thương một người thập toàn thập mỹ như vậy đối với thế nhân mà nói không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ta thủy chung chưa từng hối hận đã yêu người. Giống như khi ngày đầu tiên gặp nhau ta đã nói, ta kính ngưỡng đảo Đào Hoa, người tựa như thần tiên đáng để cho thế nhân cúng bái. Tiếp xúc gần bên người lâu ngày ta phát hiện ra người không phải là thần, chẳng qua là một người bình thường chịu cảnh tịch mịch do ái thê mất sớm mà thôi. Cả người của người tản mát ra một cảm giác cô tịch khiến cho người ta đau lòng, vì muốn làm cho người vui vẻ, ta gạt đại ca của ta lấy trộm Cửu Âm Chân Kinh cho người ta cũng không tiếc nuối. Người vì nữ nhi không nghe lời mà đau lòng, bởi vì củ cải khó ăn mà không thèm trồng ở trên đảo, những thứ này khiến cho ta thấy người không còn cao cao tại thượng, không còn là tiên nhân đưa con mắt nhìn xuống thế nhân nữa, khiến cho ta bất tri bất giác yêu người. Ta cũng đã từng cố gắng dừng lại tình yêu đối với người, nhưng ta làm không được, cũng không muốn làm.
Vì ta yêu người mà mang đến cho người phiền não, ta đã từng nói ta sẽ nguyện ý vì người mình yêu làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần hắn mong muốn. Hiện tại người chỉ muốn tìm về với an tĩnh thường ngày, như cũ trở lại làm bạn bên cạnh sư nương, cho nên ta rời đi, trả lại yên tĩnh cho người. Ta sẽ ở một nơi người không biết yên lặng yêu người, không quấy rầy người nữa. Ta mong sẽ có một ngày nào đó có người có thể khiến cho ta dừng lại tình yêu này, nhưng đã từng gặp biển xanh bao la sẽ khó có thể muốn có một con sông nhỏ, ta cảm thấy sẽ rất khó có một người ưu tú hơn người, lấy được tình yêu của ta.
Lúc ta tới đây hai tay không có gì, lúc này ta đi sư phụ sẽ không để ý ta mang theo một ít quần áo cùng ngân lượng rời đi phải không? Ta sẽ không mang quá nhiều, chẳng qua là y phục để tắm rửa bình thường, mấy tấm mặt nạ ta làm trong lúc rảnh rỗi, khoảng trăm lượng ngân phiếu cùng mấy lượng bạc vụn. Người không cần lo lắng cho ta, từ nhỏ đã hành tẩu giang hồ nên ta có kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa đã được học nhiều tuyệt kỹ của người, dõi mắt trên thiên hạ cũng không có mấy người có thể khi dễ người của đảo Đào Hoa.
Cuối cùng, ta không thể nhịn được phải nói với người, nếu như có kiếp sau, xin sư phụ đừng quá sớm cùng sư nương ở chung một chỗ có được hay không? Ta sẽ cố gắng tìm được sư phụ, ít nhất sẽ cùng với sư nương biết người cùng một lúc, có thể có cơ hội cạnh tranh ngang hàng, không giống như hiện tại ta biết người quá muộn, thua một chút này ta cũng không cam lòng. Chỉ vậy thôi, ta xin dừng bút, mặt trời mọc ngày mai ta sẽ ra đi, tiến vào một cuộc sống không có sự hiện diện của người!
Niệm Từ thân bút!!!
Viết xong phong thư, Niệm Từ đơn giản thu thập xong hành lý, dịch dung thành một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đi ra khỏi cửa phòng, kêu hai ách bộc làm thủy thủ ình, xa xa nàng thấy Hoàng Dược Sư vẫn còn tĩnh tọa ở trước mộ, nàng dằn lòng lại không dám tiến lên, lặng lẽ rời khỏi đảo Đào Hoa. Niệm Từ luôn luôn thân ái vui vẻ với ách bộc, cho nên hai thủy thủ cũng không có khách sáo hỏi nàng muốn đi đâu. Niệm Từ hảo tâm nói cho bọn họ biết sau này nên hầu hạ sư phụ cho cẩn thận, mình phạm phải sai lầm nên tự phạt trục xuất khỏi sư môn, sẽ không trở về nữa. Hai người hết sức khiếp sợ, khoa tay múa chân nói chưa từng thấy đảo chủ đối với những đệ tử khác tốt như vậy, nếu quả thực phạm phải sai lầm thì đảo chủ đã giận dữ đánh gãy chân rồi, khuyên nàng trước khi đảo chủ biết thì nên quay lại là tốt nhất! Nàng cười cười không trả lời họ, sai lầm này không giống như những sai lầm khác nên cách hắn đối xử cũng khác nhau, Hoàng Dược Sư đối với nàng lạnh lùng so với đánh gãy chân càng khiến cho nàng đau thương gấp mấy lần, nàng nên thức thời rời khỏi đảo là tốt nhất!!!
Chương 25 - Vô tình gặp được cố nhân
Thuyền nhỏ rất nhanh đến bờ, Niệm Từ tiêu sái nhảy xuống, xoay người rời đi. Đi ở trên đường phố không quen thuộc, nhìn những người dân Tống Triều lạ mặt, trong đầu Niệm Từ là một mảng mờ mịt, phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng cũng bắt đầu sụp đổ xuống. Lãng đãng đi trên đường thì nàng gặp một chiếc xe ngựa, nàng xin đi nhờ xe đến một thị trấn gần đó, bắt đầu cuộc hành trình lang thang khắp nơi. Bởi vì nàng ăn mặc không hề thu hút, cũng không có dáng vẻ giống người xấu, nên dân chúng xung quanh chỉ nghĩ nàng là một hài tử đáng thương, cho nên dọc theo đường đi nàng không gặp bất kỳ trắc trở nào, nàng luôn quá giang xe đi tới thị trấn, du lịch khắp nơi xong thì lại quá giang xe rời đi.
Cứ như vậy lang thang khắp nơi gần một tháng, ngày hôm nay Niệm Từ đi tới một trấn nhỏ ở Hà Bắc, vừa ăn cơm trưa xong đang đi dạo, đột nhiên ở một con hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến thanh âm cực kỳ quen thuộc.
“Các ngươi không thể lại gian lận như vậy”
Bước nhanh chân vào nhìn, thì ta là Chu Bá Thông đang cùng mấy đứa trẻ chơi con quay.
“Đại ca, đại ca!”. Vui mừng không xiết, Niệm Từ chạy như bay đến.
“Ngươi là ai vậy? Ngươi ngươi là Niệm Từ??”. Lão Ngoan Đồng chần chờ nói. Lôi kéo tay của hắn, nàng hưng phấn gật đầu một cái.
“Tại sao ngươi lại ở đây? Võ công đã học xong rồi sao? Hoàng lão tà cho ngươi đi sao?”. Hắn kỳ quái hỏi.
“Ta bị đuổi khỏi sư môn!”. Niệm Từ như đưa đám nói.
“Tại sao lại như vậy? Hoàng lão tà không phải rất cưng chiều ngươi sao? Đúng rồi, ngày đó ngươi bị thương bây giờ đã đỡ chưa?”. Hắn lại bắt đầu liên hồi đặt câu hỏi.
“Đại ca, chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện một chút đi!”. Niệm Từ đề nghị.
Hai người đi tìm được một gian trà lâu, bao lấy một cái phòng nhỏ, sau khi tiểu nhị mang đến trà bánh rồi rời đi, Niệm Từ bắt đầu từ tốn kể cho hắn biết về chuyện xảy ra với nàng sau đêm trung thu, bất quá đối với chứng tự phong bế chính mình nàng không nói sâu vào, chỉ nói mình bị thương nên trở về tĩnh dưỡng. Nàng đem chuyện tình cảm đối với Hoàng Dược Sư không chút dấu diếm nói cho hắn biết, nói đến chỗ thương tâm nàng không nhịn được lệ rơi đầy mặt khiến cho Lão Ngoan Đồng sợ hãi không biết nên nói thế nào cho phải.
“Muội muội, không phải kẻ làm đại ca ta trách ngươi, nhưng ngươi biết rõ ràng Hoàng lão tà đối với phu nhân đoản mệnh của hắn một lòng chung thủy, ngươi lại xen vào tạo náo nhiệt làm gì!”. Lão Ngoan Đồng đối với luân lý đạo đức thế tục cũng không ưa gì, thầy trò yêu nhau hắn cũng không có thành kiến gì, chẳng qua là hắn bất mãn muội muội mình tự nhiên lại coi trọng cái lão đối đầu với mình.
“Ta biết ta sai lầm rồi, nên ta đã tự mình trừng phạt tự trục xuất khỏi sư môn!!!”. Nàng khóc lóc kể lể một hồi, cảm xúc được giải phóng nên tâm tình cũng tốt hơn.
“Không có sao, ngươi thì có lỗi gì chứ! Nếu có lỗi thì chính là lỗi của Hoàng lão tà. Một đại nam nhân thu một hoàng hoa đại cô nương làm đồ đệ, không phải là muốn lừa gạt tình cảm của người ta sao?”. Lão Ngoan Đồng là điển hình của loại người cái giỏ của mình thì không có quả hư (có nghĩa là người của mình thì toàn bộ đều là người tốt) một câu nói của hắn khiến cho Niệm Từ đang muốn khóc lại bật cười.
“Đại ca tại sao người lại ở đây?”
“Ta đang muốn đi tới Hoa Sơn Luận Kiếm, xong chuyện rồi thì đi đường vòng vừa chơi vừa trở về Chung Nam Sơn!”. Hắn đáp.
“Đúng rồi, vậy người nào thắng?”. Kết cục không biết có giống như trong sách hay không.
“Không biết, chưa bắt đầu ta đã bỏ đi rồi!”
“Tại sao?”. Nhìn bộ dạng không muốn nói của hắn, ta lại nói:
“Ta đã đem tất cả mọi chuyện khó nói của mình nói cho ngươi biết rồi, nhưng mà ngươi có phải là không tin tưởng ta nên không muốn nói cho ta biết!?”
Chu Bá Thông nhìn bộ dạng của muội muội mình như muốn trở mặt, khẽ cắn răng đem chuyện nhiều năm trước của mình cùng với Anh Cô kể ra, lại đem chuyện ở Hoa Sơn gặp lại Nhất Đăng đại sư cùng với Anh Cô, cũng biết được mình đã từng có một đứa con trai.
“Năm đó ta căn bản cũng không có am hiểu chuyện giữa nam và nữ, ta chỉ dạy nàng cách điểm huyệt mà thôi, ta cũng không biết vì sao lại có hài tử cùng với lão bà của Vương gia nữa! Trong lòng ta vẫn cảm thấy thật có lỗi với Đoàn Vương gia, sư huynh của ta cho đến chết cũng vẫn không hài lòng về hành động này của ta!!!”
“Không cần lo về sư huynh của ngươi cùng với Đoàn Vương Gia, ngươi chỉ cần tự hỏi mình, ngươi có thích Anh Cô không? Giống như ta đây, mặc dù không thể ở chung một chỗ, nhưng vì yêu mến sư phụ, trong lòng ta luôn cảm thấy ngọt ngào. Nhớ lại những chuyện cũ trước kia, lòng ta cảm thấy như được uống mật vậy. Ngươi chớ vội trả lời ta, hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi!!!”
“Không có, năm đó ta cũng không thích nàng điêu ngoa. Chẳng qua là hoàng cung quá nhàm chán, chỉ có nàng lúc nào cũng quấn lấy ta muốn ta dạy nàng võ công, ta mới dạy nàng, ai ngờ lại dạy ra một nhi tử! Nhiều năm như vậy ta tránh nàng còn không kịp, làm sao có thể thích nàng được!”. Lão Ngoan Đồng nghiêm túc suy nghĩ sau đó chém đinh chặt sắt nói.
“Nếu đã như vậy, ngươi cũng phải hành động cho giống với một nam tử hán, dũng cảm nhận lấy lỗi lầm và đem những suy nghĩ của ngươi nói cho Anh Cô biết. Bất kể như thế nào cũng là do ngươi sai, Nhất Đăng đại sư cũng bởi vì chuyện này mà xuất gia, Anh Cô cũng vì ngươi mà không làm Vương Phi nữa. về tình về lý ngươi cũng phải xin lỗi người ta. Hơn nữa phải nói rõ ràng, không nên làm trễ nải cả đời Anh Cô. Cũng bởi vì ngươi không dứt khoát, đã liên lụy nàng hai mươi năm, đủ lâu rồi. Các người cũng đến lúc giải quyết tất cả mọi việc rồi!!!”. Nàng lại nói tiếp
“ngươi xem ta cũng đã làm sai như vậy ta dã dũng cảm thừa nhận sai lầm hơn nữa cũng đã sửa chữa lại sai lầm của mình. Đại ca, chẳng lẽ ngươi lại không bằng người làm muội muội này sao?”
“Được rồi, được rồi. Ta đi nói xin lỗi là được chứ gì! Nếu không ngươi đi cùng ta đi!!!”
“Không được! Ngươi đã gây họa thì ngươi phải chịu, ta đã đắc tội người ta đủ nhiều rồi!”. Nàng cự tuyệt nói.
“Đắc tội người ta? Ngươi đắc tội với ai?”. Lão Ngoan Đồng tò mò hỏi.
“Còn không phải ở đêm trung thu đó sao? Dương Khang chết đi ta giận dữ một chút, đã mắng từ Âu Dương Phong cho đến bảy sư điệt bảo bối của ngươi, từ võ lâm chính phái cho đến Hoàn Nhan Hồng Liệt! Nếu không thì Hoa Sơn Luận Kiếm tại sao ta phải không đi, còn không phải là sợ bị người ta trả đũa sao? Lần này ra ngoài ta phải dịch dung cũng là vì lý do đó thôi!”
“Ha ha ha! Ngươi quá lo lắng rồi. Ít nhất Toàn Chân Giáo sẽ không. Lần trước trở lại Chung Nam Sơn, Mã Ngọc cùng với Khâu Xứ Cơ bọn họ liền bế quan tu luyện, phát hiện lời ngươi nói rất có đạo lý. Hiện tại trên dưới Toàn Chân Giáo đang học tập giáo quy sư huynh đã định ra để tìm ra sự sai biệt đó. Quy định về sau thu nhận đồ đệ trước tiên phải nhìn phẩm cách tư chất của người đó trước! Họ còn đang muốn nói cảm ơn ngươi đây!”
“Thật tốt quá, thật tốt quá. Hy vọng tất cả bọn người bị ta mắng đều cũng hiểu lý lẽ như vậy!”. Niệm Từ vỗ ngực nói.
“Sau này ngươi có tính toán gì chưa?”. Đại ca hỏi muội muội.
“Ta có một ý kiến rất hay, nhưng nếu chỉ có mình ta thì sẽ rất khó làm, nhưng nếu có thêm đại ca gia nhập thì nhất định sẽ chơi rất vui!”. Niệm Từ đã sớm có chủ đích, chẳng qua nàng sợ công phu của mình chưa đến nơi, không dám tùy tiện làm việc.
Cái gì chơi tốt? Ta muốn chơi, ta muốn chơi!”. Lão Ngoan Đồng hăng hái nói.
“Gia nhập cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng mấy điều kiện này đã. Thứ nhất ngươi phải đi xin lỗi người ta trước thì mới có thể gia nhập. Thứ hai, chuyện này làm phải có thời gian dài, ít nhất cũng phải hơn 1 năm, ngươi không được nửa đường bỏ chạy mất. Thứ ba, trong lúc hành động cần phải dịch dung, ta sẽ giúp ngươi làm mặt nạ. Thứ tư, tất cả mọi việc phải theo sự chỉ huy của ta. Ngươi có đáp ứng không?”
“Chỉ cần chơi thật vui, ta nhất định sẽ không nuốt lời!”. Lão Ngoan Đồng nói.
“Tốt, chúng ta trở về khách sạn, chuẩn bị làm mặt nạ cho ngươi, sau đó ngươi phải đi xin lỗi người ta, sau khi ngươi trở lại thì chúng ta bắt đầu hành động!”
Nói là làm ngay, Niệm Từ cùng với Lão Ngoan Đồng trở lại khách sạn, nàng giúp hắn làm khuôn ặt nạ, lại dạy hắn cách nói chuyện để xin lỗi người ta. Lão Ngoan Đồng không cam tâm tình nguyện lắm nhưng cũng ra đi. Niệm Từ bắt đầu vội vàng làm mặt nạ ình cùng với đại ca.
Trên đường lang thang, Niệm Từ đã tìm ra một mục tiêu sống ình, đó chính là giúp đại quân kháng địch do Quách Tĩnh và Hoàng Dung dẫn đầu gom góp tiền bạc. Bất kể như thế nào, Nàng yêu Hoàng Dược Sư, tuy hắn vô tình cự tuyệt nàng, nhưng nàng có thể hiểu được. Lúc ấy là nàng thích hắn trung thành không thay đổi nha, nếu quả thực hắn dễ dàng tiếp nhận nàng, nói không chừng ngược lại nàng sẽ rất thất vọng. Hoàng Dung là giọt máu duy nhất của Hoàng Dược Sư, nàng không thể làm gì cho hắn thì nàng sẽ giúp Hoàng Dung bớt lo lắng cũng tốt!!! Niệm Từ đối với việc Đại Tống sắp diệt vong cũng không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao trong lịch sử nghìn năm của Trung Quốc thì có biết bao nhiêu là triều đại thay đổi nối tiếp nhau, những chuyện như thế này nàng đã quen thuộc trong sách sử rồi, hơn nữa cũng không thể một hai người có thể thay đổi được. Niệm Từ không có quan tâm nhiều đến đại cục, chẳng qua là nàng ích kỷ muốn ra thêm chút sức vì Hoàng Dược Sư mà thôi!!!!
Bất kể là nàng muốn làm gì, ở thời điểm binh mã loạn lạc như lúc này trong thời gian ngắn sẽ khó thấy kết quả. Mà Niệm Từ cho là hoàng đế Tống Triều khẳng định cũng không hết sức chào đón nhân sĩ giang hồ lãnh binh tác chiến, nếu không phải do đại quân Mông Cổ quá khó đối phó, hai quân hàng năm giằng co ở Tương Dương, hắn nhất định sẽ tìm lý do giết Quách Tĩnh, sau đó sẽ bình định tất cả võ lâm nhân sĩ trong giang hồ. Vì vậy chắc chắn hắn cũng sẽ không tình nguyện cung cấp nhiều quân nhu lương thực, thời gian lâu dài thì thành Tương Dương không thể không tự mình gom góp lương thực. Niệm Từ tính toán sẽ cùng Lão Ngoan Đồng giúp đỡ cho họ, để cho đám tham quan ô lại phải phun tiền ăn chặn ra, trong lúc mấu chốt có thể đưa tiền đến tiền tuyến, noi theo cách của các tiền bối trong thời gian chiến tranh kháng Nhật trợ giúp cho tiền tuyến, ngươi ở tiền tuyến đánh đuổi giặc tử, ta ở hậu phương chuẩn bị tiền bạc quân nhu.
Xem tiếp: Chương 26-27