Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 22-23

Chương trước: Chương 20-21



Chương 22 - Đơn đao đi gặp

Hai người bọn họ ngày càng ăn ý hài hòa, thời gian vui vẻ nói cười luyện công cũng qua đi rất nhanh. Rất nhanh đã đến đầu mùa xuân, cách thời gian diễn ra Hoa Sơn Luận Kiếm càng gần.

“Niệm Từ, ta tính toán mấy ngày nữa sẽ cùng ngươi rời khỏi đảo. mặc dù còn một thời gian nữa mới tới Hoa Sơn Luận Kiếm nhưng chúng ta đi sớm tới Quy Vân Sơn Trang xem thử một chút, gặp nữ nhi của Vũ sư huynh của ngươi một chút. Chờ lúc trở về đảo cũng có thể mang nàng ta về đây bầu bạn với ngươi. Còn nữa, sau cuộc chiến ngày Trung Thu thì Dung Nhi cũng không có tin tức gì. Mặc dù Tĩnh nhi đã sớm đi tìm nhưng cho đến hôm nay cũng không có tin tức. Ta thật sự lo lắng, Hoa Sơn Luận Kiếm cũng sắp tới, bọn họ có thể sẽ đi trước, ta cũng muốn đi trước xem thử tông tích nha đầu kia!”. Hoàng Dược Sư nói.

“Quách Tĩnh dựa vào đại điêu và tiểu hồng mã nhất định sẽ có thể tìm được Dung nhi sư muội. Hai người bọn họ một thông minh lanh lợi, một võ công không tầm thường, không có gì để sư phụ phải lo lắng đâu! Bất quá thứ cho Niệm Từ vô lễ, lần này Niệm Từ không muốn cùng sư phụ rời đảo. Mặc dù ta đã khỏi bệnh, nhưng ta cũng giống như sư phụ vậy đối với võ lâm nhân sĩ ta không có chút cảm tình nào. Nếu như đi Hoa Sơn, không thể không cùng những ngụy quân tử đó xã giao, ta mặc kệ bọn họ.”. Đối với những việc trên võ lâm này nàng đã biết trước kết quả nên lúc này nàng thực sự không có chút hứng thú nào. Hơn nữa mình đã đắc tội cả hắc bạch hai bên, mặc dù có Hoàng Dược Sư làm chỗ dựa, nhưng một khi hắn bắt đầu so tài võ công chắc chắn là không thể chiếu cố mình được. Nếu như có tiểu nhân bước ra gây rắc rối, ví dụ những nhân vật thứ hai thứ ba trong võ lâm như Hầu Thông Hải đi thì đại khái nàng cũng không đánh lại, chớ nói gì đến Âu Dương Phong điên điên khùng khùng. Suy nghĩ cả nửa ngày thì vì an toàn của chính mình nàng nên ở lại trên đảo là tốt nhất!

“Không muốn đi tìm đàn sao? Ngươi còn lo lắng sẽ có người tìm ngươi trả đũa?”. Hắn hiểu ngay được ý nghĩ của nàng.

“Đàn dĩ nhiên là muốn rồi, bất quá bây giờ không cần vội. Cứ từ tốn chờ sư phụ an bày xong thỏa đáng mọi chuyện ở Hoa Sơn Luận Kiếm đi đã, Niệm Từ sẽ cùng người đi du ngoạn khắp giang hồ, lúc đó thì tìm gỗ làm đàn có được không?”. Nàng quyết không muốn hắn lo lắng. Hoàng Dược Sư cũng không nói gì thêm, sau khi sửa soạn một ít hành lý, thì hắn một mình lên thuyền rời đi.

Sau khi Hoàng Dược Sư đi thì Niệm Từ lại tiếp tục cuộc sống quen thuộc của mình ở trên đảo, không hề vì không có sư phụ giám sát mà trở nên lười biếng. Cuộc sống sau khi hắn đi thì giống như mọi thứ đều chậm lại, Niệm Từ ăn cơm một mình, luyện công một mình, đi dạo một mình, một mình đọc sách luyện chữ, một mình tâm sự nói chuyện. Dần dần nàng phát hiện ra số lần nàng nhớ tới sư phụ lại càng nhiều, nhiều hơn cả số lần nàng nhớ tới cha mẹ người nhà của mình. Cũng ngày càng thích sống ở thư phòng và bờ biển bởi vì đây là nơi hai thầy trò họ lui tới thường xuyên nhất. Hoàng Dược Sư rời đi không tới mười ngày thì nàng sống một ngày mà cảm giác như đã trải qua một năm rồi.

Không phải là lâu ngày sinh tình, mình đã yêu cổ nhân ngàn năm trước rồi sao? Cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, khiến cho nàng một phen sợ hết hồn. Tỉnh táo lại ngồi trong thư phòng, nàng viết ra rõ ràng từng chữ lý do nàng nên thương hay không thương hắn. Thương hắn tình yêu trung trinh duy nhất, tình cảm chân thành thâm tình, thương hắn chán ghét ý kiến thế tục, không theo dòng chảy cuộc đời, không ái mộ hư vinh, không mua danh chuộc tiếng, thương hắn là một nam nhân tốt hiếm có, ra phòng khách vào nhà bếp được, thương hắn có mị lực mười phần, tiêu sái không kiềm chế được, kiêu ngạo với cả thiên hạ, thương hắn tài hoa hơn người, học rộng tài cao, biết nhiều lĩnh vực, thương hắn diện mạo thanh tú, phong thái uyển chuyển, ánh mắt tinh anh, phong cách tao nhã, thương hắn đầu óc khôn khéo buôn bán, biết kinh doanh làm đảo Đào Hoa ngày càng lớn mạnh, thương hắn bao che cho con, vì bảo vệ nữ nhi cùng với đồ đệ không tiếc đối địch với cả thiên hạ, thương hắn không hề thành kiến trọng nam khinh nữ, đối với nữ nhi thì coi như trân bảo, là một đại nam nhân thành thục khó tìm. Còn lý do không nên thương hắn cũng chính là lý do đầu tiên thương hắn, đó là hắn đối với tình yêu thì trung trinh một lòng, tình cảm chân thành chỉ dành ột người!!! Mà đây chính là lý do trí mạng nhất!!!

Có thể hắn là nhân vật mình thích nhất ở trong xạ điêu, đọc trong sách đã nhiều bây giờ được chân chính nhìn thấy nên vừa thấy đã yêu chỉ do mình không hề phát giác mà thôi. Cũng có thể là mình ở trên đảo thời gian dài, nước chảy đá mòn lâu ngày sinh tình, cũng có thể là trong lúc tình cảm mình yếu ớt nhất hắn đã dùng cả tấm lòng che chở khiến ình buông xuống phòng bị nặng nề trong lòng đồng thời cũng đem trái tim đặt trên người của hắn. Cũng chính vì có hắn ở bên cạnh bầu bạn nên mình mới không có vì nhớ nhung người nhà mà cô đơn buồn khổ.

Nghĩ đến đây nàng buông bút lông ở trong tay ra, không khỏi cười khổ. Ngay cả khi nàng có cả ngàn lý do để yêu hắn thì sao đây? Một lý do duy nhất ngăn cản nàng là đã đủ rồi! Nàng biết rõ hắn đối với thê tử đã mất yêu thương say đắm, đang khi nàng bị bệnh thì câu chuyện hắn kể cho nàng nghe nhiều nhất chính là chuyện xưa của hắn và thê tử. Nàng như đưa đám nằm gục ở trên bàn, lấy tay nặng nề nện lên mặt bàn:

“Hoàng lão tà nha, Hoàng lão tà! Ngươi tại sao lại đùa bỡn ta tàn nhẫn như vậy? Tại sao lại đem vẻ ôn nhu yếu ớt nhất của ngươi lộ ra trước mặt ta? Để cho ta không có cách nào không thương tiếc đau lòng ngươi, bất tri bất giác yêu ngươi? Nhưng ta yêu ngươi, ngươi một chút cũng không có quan tâm nha! Mục Niệm Từ đáng thương ta phải làm như thế nào đây?”. Nàng rên rỉ.

Mình chẳng lẽ mang số làm vợ kế sao? Người yêu cũ của nàng cũng đã có con, nàng cũng phải tranh giành với vợ cũ của người ta, nhưng lúc đó mọi chuyện nàng đều nắm ở trong tay. Nếu khi đó nàng biểu hiện đáng thương một chút thì có thể thắng được nắm giữ hắn bên mình. Nhưng lúc ấy nàng ra vẻ hy sinh vĩ đại, thành toàn cho người khác, bây giờ nàng suy nghĩ một chút thì thấy hình như lúc ấy trong tiềm thức của nàng cũng mong hôn lễ với hắn sẽ dừng lại. Mà tình hình hiện nay lại không giống như lúc trước, nàng bây giờ ở trong thế bị động, mà đáng thương hơn nữa là hắn cũng không có yêu nàng, chỉ là do nàng ngây ngốc yêu hắn trước. Lần trước chẳng qua là tranh giành với vợ trước, có thể nói hai người cùng cạnh tranh công bằng nha, còn lần này thì thê tử hắn đã mất thì nàng tranh thế nào đây? Ở trong ký ức người còn sống thì người yêu đã chết vĩnh viễn luôn hoàn mỹ vô khuyết, mình chưa cần tranh thì đã thua ngay vạch xuất phát rồi!!!

Không thể yêu! Kiên quyết không thể yêu hắn!!! Niệm Từ yên lặng quyết định, nhưng một khi tâm đã rơi vào trên người hắn, có thể thu trở lại được sao???

Sau khi nàng hiểu được tâm tư của mình thì nàng lại càng nhớ nhung Hoàng Dược Sư, hy vọng có thể mau chóng nhìn thấy hắn, nhưng mặt khác nàng lại mong hắn đừng về quá nhanh bởi vì bản thân nàng vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý đối mặt với hắn. Khó khăn vượt qua nhung nhớ đau khổ, nàng chia tay hắn đã được gần ba tháng rồi. Tính toán ngày tháng thì Hoa Sơn Luận Kiếm cũng đã kết thúc, thắng thua đã định, hắn có thể là đang trên đường trở về nhà. Nàng sau khi điều chỉnh tâm tình thật tốt, ngồi xuống xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện nội công. Cũng không biết đã qua bao lâu, nội lực đang luân chuyển trong người nhẹ nhàng trở về đan điền, nàng y theo khẩu quyết thu công lại, mở mắt ra chỉ thấy cả người thoải mái dị thường, nhẹ nhõm tuyệt vời, suy nghĩ đến những phiền não của mình gần đây nàng liền tỉnh táo quyết định: mình sẽ không cố gắng ngừng yêu Hoàng Dược Sư nữa, nhưng nếu hắn không hề động tâm với mình thì mình sẽ không bao giờ thổ lộ cho hắn biết. Sẽ giống như hiện nay vậy, cùng nhau vui vẻ sống qua kiếp sống này, đó cũng là một loại hạnh phúc khó tìm. Ở thời hiện đại không phải cũng có người không thích kết hôn sao, như vậy so với mình bây giờ cũng có khác biệt gì đâu, bất quá là ít đi một tờ hôn thú làm đảm bảo mà thôi!!!

Sau khi điều chỉnh thật tốt tâm tình, Niệm Từ tích cực chuẩn bị đồ đạc để nghênh đón Hoàng Dược Sư trở về. Nhưng mà hoa ở trong thư phòng đã héo, thịt phân phó ách bộc mua đã hư, trái cây đã nát đi mà hắn vẫn chưa về. Lòng của Niệm Từ lại thấp thỏm, chẳng lẽ hắn vô tình phát hiện ra một nữ nhân rất giống A Hành nên đã đuổi theo người ta rồi? Chẳng lẽ Âu Dương Phong đã điên khùng tận cùng, không có đối thủ nào đánh lại hắn? Chẳng lẽ đã xảy ra tai nạn xe cộ, trong tâm tình lo lắng của nàng, năm sáu ngày nữa đã trôi qua.

Sau bữa ăn tối nàng nhàm chán ngồi trên xích đu đặt ở trước cửa phòng hóng gió, nghe nói đây là quà sinh nhật Hoàng Dung năm tuổi hắn đã đích thân làm. Trong lúc vô tình, nàng nhớ tới hôm nay cũng chính là sinh nhật của mình!!! Mình là con gái cưng, từ nhỏ đã được sủng ái cưng chiều. Sinh nhật nàng luôn luôn có cha mẹ cùng anh hai trải qua, sau khi nàng tốt nghiệp đại học lên Bắc Kinh làm việc cũng vậy, nếu ngày đó mình không xin nghỉ về nhà thì cha mẹ cũng sẽ lên Bắc Kinh để chúc mình sinh nhật vui vẻ. Ngay cả bạn trai cũ cũng chỉ mừng sinh nhật dương lịch của nàng mà thôi, còn sinh nhật âm lịch của nàng luôn luôn dành cho người nhà. Không nghĩ tới bây giờ mình tới Tống Triều này lại chỉ có một mình trải qua ngày này, ngay cả Hoàng Dược Sư thân cận nhất cũng không có ở bên cạnh mình lúc này.

Sinh nhật của ngươi khiến cho ta nhớ tới

Một bằng hữu trước đây thật lâu

Đó là một mùa đông giá rét

Hắn lưu lạc ở đầu đường

Ta cho là hắn muốn cầu xin cái gì

Thế nhưng hắn lại luôn lắc đầu một cái

Hắn bảo hôm nay là sinh nhật của hắn

Lại không có người chúc hắn sinh nhật vui vẻ

Sinh nhật vui vẻ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ

Nắm tay của ta

Cùng ta cùng nhau hát khúc ca sinh nhật vui vẻ

Sinh nhật vui vẻ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ

Còn sống một cuộc sống ngày ngày vui vẻ

Đừng để ý sinh nhật qua đi như thế nào

Người bạn này đã sớm không biết tung tích

Trước mắt ta có một chút mất mác

Thế giới này có vài người hai bàn tay trắng

Có vài người lại lấy được quá nhiều

Cho nên bằng hữu thân ái nhất của ta

Mong ngươi quý trọng những gì ngươi có

Mặc dù là một bài hát mừng sinh nhật mới

Nguyện vĩnh viễn làm người bạn luôn ở bên ngươi.

Khẽ cúi đầu, nàng lắc lư trên xích đu, khẽ ngâm lên một khúc ca mà nàng cảm thấy vô cùng phù hợp với ngày hôm nay!!!

“Đã trễ thế này, sao ngươi còn chưa đi ngủ? đang ngồi suy nghĩ chuyện gì?”. Đột nhiên bên tai nàng vang lên thanh âm quen thuộc, chợt ngẩng đầu lên thì thấy người mình luôn nhớ thương đang đứng ở trước mặt, phòng tuyến nàng vừa mới lập nên không lâu tất cả đều sụp đổ xuống. Nàng đứng lên nhào vào trong lòng ngực hắn, hai tay ôm thật chặt hông của hắn, vùi đầu vào ngực của hắn. Nước mắt nín nhịn đã lâu lập tức tràn ra, nức nở nghẹn ngào nói:

“Tại sao bây giờ người mới trở về??? Ta chờ người lâu quá, người không thèm trở lại. Hôm nay là sinh nhật của ta, cũng không có ai ở bên ta, ta nghĩ tới cha, tới mẹ, tới ca ca của ta. Ta muốn về nhà!!! Ô ô ô ”

Hoàng Dược Sư vội vàng ôm nàng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng.

“Ta đi tìm gỗ để làm đàn cho ngươi nha! Ngươi xem ta đã tìm được nha, không lâu sau ngươi sẽ có đàn của mình, làm Hoa đào cầm ma nha!”. Hắn chỉ nhìn thấy Niệm Từ khóc ba lần: lần thứ nhất vì đau lòng ình mà khóc, lần thứ hai là khi nghĩa huynh nàng mất, còn lần thứ ba là hôm nay nàng khóc do cô đơn một mình. Một lần rồi một lần nàng khóc đều khiến cho hắn đau lòng, hận không thể đem nước mắt nàng giống như trân bảo để cất giấu đi!!!

“Ta không muốn đàn, cũng không muốn làm Hoa đào cầm ma cái gì hết. Ta chỉ muốn người, hôm nay là sinh nhật ta, hãy cho ta làm nữ nhân của người có được không?”. Niệm Từ nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nói ra tình cảm trong lòng mình.

Hoàng Dược Sư cúi đầu nhìn dung nhan yêu kiều đẫm đầy nước mắt, trong đôi mắt long lanh ẩn chứa thâm tình. “Ông”. Một cái, đầu óc của hắn nổ tung không còn suy nghĩ được gì nữa!!! Hắn ôm lấy nàng, thi triển khinh công bay vào trong phòng!!!

Chương 23 - Cả đêm nhu tình

Hoàng Dược Sư ôm Niệm Từ phi thân tiến vào phòng của nàng, đem nàng đặt ở trên giường, mãnh liệt hôn lên đôi môi nàng. Hai người lâm vào trong kích tình mê loạn. Một hồi lâu sau Niệm Từ mới thanh tỉnh lại, phát hiện y phục của mình đang từ từ giảm bớt, bờ môi của hắn đã hôn lên khắp da thịt của mình.

“Cái yếm bây giờ sao lại kỳ quái như vậy? Tiết kiệm vải sao?”. Đôi tay Hoàng Dược Sư vuốt ve bầu vú cao ngất của nàng, thanh âm của hắn cũng bị dục tình làm cho thay đổi, hấp dẫn dị thường.

Niệm Từ đưa hai tay lên trước ngực, nhẹ nhàng kéo ra, chiếc nơ bướm cài nịt ngực lại được mở ra, đôi ngọc phong mê người lập tức hiện ra trước mắt hắn. Hoàng Dược Sư nhìn cảnh đẹp trước mắt, mê mẩn cúi đầu xuống, say mê hôn mút. Vừa hôn hắn vừa vuốt ve đôi ngọc phong trắng nõn, rồi lại nhẹ nhàng tiến lên khẽ cắn vành tai yêu kiều của nàng. Hơi thở thành thục của phái nam cùng với mùi thơm ngát trên người Niệm Từ do uống thuốc lâu ngày hòa quyện vào nhau, sinh ra một mùi hương lãng mạn mê người, giữa nam và nữ chỉ còn tồn tại đam mê hấp dẫn, bộc phát ra không giữ lại chút gì.

“Ta cũng muốn nhìn xem người, để cho ta có thể nhìn xem người!”. Ở trong mê tình, Niệm Từ lẩm bẩm nói. Bên trong phòng không có chút ánh đèn, chỉ có ánh trắng sáng tỏ chiếu rọi xuyên qua cửa sổ đến bên giường.

Hắn từ từ đứng dậy, cởi quần áo của mình, lộ ra lồng ngực cường tráng. Bởi vì hắn quanh năm luyện võ, nên trên người không có chút thịt dư nào, thân thể cao lớn bình thường mặc y phục cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc này nàng mới phát hiện hắn cơ bắp không ít, lại không hề khoa trương như những lực sĩ của thời hiện đại. Niệm Từ si mê nhìn cơ bụng sáu múi, còn hắn không hề dừng tay đem quần áo toàn thân cởi xuống, khi hắn bắt đầu cởi tới quần, nàng chợt cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, giấu mặt vào trong hai tay mình.

Hoàng Dược Sư nhìn thấy bộ dạng khả ái của nàng, không khỏi thấp giọng bật cười, Niệm Từ nghe được thì mềm tới tận xương tủy, thật muốn cứ say mê chìm trong tiếng cười của hắn mãi không cần tỉnh lại. Chỉ trong giây lát hắn đã thoát bỏ hết y phục trên người, tiến đến ép sát vào trên người Niệm Từ, đã từ lâu hắn không đụng đến thân thể của phái nữ, nên hắn trở nên giống như một đứa trẻ tò mò thám hiểm tìm kiếm cái mới lạ. Đôi tay cùng với đôi môi hắn di động trên người nàng khiến cho nàng rung động từng trận, liên tục thở gấp, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều mê người.

Sau khi tỉ mỉ thám hiểm cơ thể nàng, Hoàng Dược Sư chậm rãi đem nam căn của mình từ từ hướng đến chốn đào nguyên mê người. Bởi vì đã bị hắn kích thích mãnh liệt, nên Niệm Từ cũng không có cảm thấy đau đớn gì nhiều từ từ dung nhập hắn vào cơ thể mình. Sau khi để ý phản ứng của cơ thể nàng, thấy nàng không còn khó chịu, hắn không còn kiềm giữ gì nữa, phóng túng cuồng dã ra vào trong nàng, hai người say mê chìm vào trong bể tình.

Không biết có phải là do võ công cao thâm hay không, hay là do hắn đã thanh tâm quả dục mười lăm năm nay đột nhiên được giải thoát, Hoàng Dược Sư ở trên giường tựa như tính cách cùng võ công của hắn vậy, cuồng phóng không thể kiềm chế được, khiến cho Niệm Từ run rẩy liên tục thở gấp, trong cao trào phát ra tiếng rên rỉ mê người, khiến cho người ta phải lâm vào mê loạn.

Cũng không biết đã vận động bao lâu, hai tay Niệm Từ ôm thật chặt tấm lưng gầy nhưng mạnh mẽ của hắn, bị động nghênh hợp sự tiến công của hắn, thời gian cơ hồ như đã ngừng lại, Hoàng Dược Sư bỗng đột nhiên gia tăng tốc độ, lên đến cao trào rên rỉ nói:

“A Hành, ta tới đây!”

Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng giống như một chậu nước lạnh tưới vào trong trái tim Niệm Từ, sắp đạt đến cao trào nàng lập tức bị đánh vào trong băng giá. Thân thể nàng không khỏi lạnh run một cái, từ trong mê tình tỉnh táo lại, động tác cũng chậm lại. Nhưng Hoàng Dược Sư cũng không có phát hiện ra, hắn vẫn còn đang trầm mê trong dục tình say đắm.

Niệm Từ nhìn hắn nằm ở trên người mình đang thở hổn hển nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết phải làm thế nào cho đúng. Nhưng Hoàng Dược Sư không có cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ, cuộc sống như hòa thượng đau khổ hết mười lăm năm đột nhiên bị phá vỡ, hắn không khỏi bốc đồng phóng túng, rất nhanh hắn lại khôi phục thể lực, tiếp tục dẫn dụ Niệm Từ vào trong nhịp điệu hoan lạc muôn thuở của con người.

Bất tri bất giác đột nhiên Niệm Từ giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy Hoàng Dược Sư đang nằm ở bên cạnh mình, trong cơn ngủ mê ôm lấy mình thật chặt. Đôi mắt đóng chặt, môi mỏng mím lại, vẻ mặt thành thục luôn lạnh lùng lúc này lại mang theo vài phần ngây thơ. Nhìn người mình yêu sâu đậm, nàng không khỏi nhớ tới đoạn văn nàng đọc được khi trước: Tam bảo cát tường của một nam nhân thành thục đó là: hàm râu, nếp nhăn, và làn da ngăm đen. Khi tất cả thanh xuân đều đã biến mất, ba dạng này sẽ có thể giữ được mị lực của nam nhân, thậm chí là còn tăng thêm giá trị của nam nhân nữa. Mà tam bảo này đều hiển hiện ở trên nét mặt của Hoàng Dược Sư, càng gia tăng lý do nàng yêu hắn.

Nàng ôm tâm tình phức tạp lo lắng chờ đợi Hoàng Dược Sư tỉnh lại. Đầu tiên là do chính nàng xúc động nên đã tỏ tình, sau đó hắn ôm nàng đặt ở trên giường, biểu tình của hắn khiến cho nàng vừa mừng vừa sợ, nàng vẫn cho rằng do hắn đối với nàng cũng có động tâm, nên đã không kìm hãm được yêu nàng. Nhưng năm chữ kia của hắn thốt ra đã hoàn toàn đánh thức nàng, thì ra là hắn thủy chung vẫn luôn yêu sư nương, chỉ đổ thừa do ánh trăng đêm qua quá mê hoặc, khiến cho hắn không thể kìm chế được dục vọng của mình, lại do lời tỏ tình của nàng nên hắn mới phạm lỗi này. Nàng không quan tâm đến việc hắn phạm lỗi này, thậm chí nàng yêu cái sai lầm này của hắn, nhưng còn hắn thì sao? Hắn sẽ thản nhiên tiếp nhận tình yêu của nàng hay sẽ đau lòng tự trách bản thân đã phản bội vong thê? Niệm Từ không dám nghĩ tiếp, nàng chỉ dám hy vọng, sai lầm này đã không thể vãn hồi lại, hiện tại có hối hận cũng như vậy mà thôi. Nàng giờ tựa như con cá nằm trên thớt, bị động mặc cho Hoàng Dược Sư xử trí!!!

Loading...

Xem tiếp: Chương 24-25

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 74



Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 51


Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12