Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 20-21
Chương trước: Chương 19
Chương 20 - Về đảo chữa thương
Mấy người bọn họ sau khi về đến Ngưu Gia Thôn, Niệm Từ tự mình rửa sạch vết máu của Dương Khang, sửa sang lại dung mạo cho hắn. Mộ của Dương Khang nằm ở bên cạnh hai vợ chồng Dương thị, nàng nghiêng người ngồi ở trước mộ phần, nhìn Quách Tĩnh một xẻng lại một xẻng xúc đất đổ xuống quan tài, nói ra lời nói đầu tiên từ khi nàng rời khỏi Yên Vũ Lâu.
“Sư phụ, không cần chờ ước hẹn một năm nữa, xong chuyện rồi thì chúng ta cùng với Mai sư muội trở về đảo Đào Hoa đi!”. Vừa dứt lời, chưa kịp nghe hồi âm thì Niệm Từ đã bỗng nhiên ngất đi ở trước mộ phần. Nửa tỉnh nửa mê thì nghe có người đang ở bên cạnh mình thấp giọng nói chuyện.
“Sư phụ, sư tỷ thế nào rồi? Có cần gấp gáp trở về không?”. Giọng nữ hỏi
“Sư tỷ ngươi liên tiếp chịu đả kích quá lớn do nghĩa phụ nghĩa mẫu qua đời, nghĩa huynh duy nhất lại vừa qua đời, lại vì do bảo vệ vi sư mà bị nội thương, tâm tình thay đổi liên tục, thân thể đến mức cực hạn nên mới ngất đi. Thật may là đã có thể nói ra hết, ức chế trong lòng tan đi, không có tích tụ ở trong lòng. Nếu không thì thì buồn bực ở trong lòng sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành tai họa. Theo ý của sư tỷ ngươi, ngươi hãy cùng chúng ta về đảo, để cho sư tỷ ngươi tĩnh dưỡng sẽ từ từ hồi phục như cũ!”. Nam nhân trung niên trả lời.
“Rầm!!!”. Hai đầu gối quỳ xuống đất tạo nên thanh âm.
“Tạ ơn sư phụ đã thương xót cho Siêu Phong, tạ ơn sư tỷ đã yêu mến. Siêu Phong xin hướng sư phụ thỉnh cầu một chuyện”
“Nói!”
“Siêu Phong biết sư phụ đã để cho Vũ sư huynh trở về sư môn, di hài cũng được an táng tại đảo Đào Hoa. Huyền Phong sư huynh trước lúc lâm chung vẫn nhớ mãi không quên sư phụ, hối hận đã làm ra chuyện xấu đại nghịch bất đạo. Nguyện vọng cuối cùng của huynh ấy chính là được trở về sư môn. Nếu sư phụ đã tha thứ cho Siêu Phong, thì kính xin sư phụ cũng tha thứ cho sư huynh Huyền Phong!”
“Ai… Sớm biết như vậy, ban đầu cần gì phải tạo nghiệt! Được rồi, vi sư đồng ý cho Huyền Phong trở lại làm môn đồ của đảo Đào Hoa. Bất quá chờ ngươi trở về đảo Đào Hoa vi sư phạt ngươi cả đời không được rời khỏi đảo, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Siêu Phong thay mặt Huyền Phong sư huynh cảm tạ sư phụ! Siêu Phong nguyện ý chịu sư phụ trách phạt!”. Sau đó “Đông đông đông’ Ba tiếng vang lên, Mai Siêu Phong đang dập đầu bái tạ sư phụ.
“Sư phụ, mặc dù như vậy nhưng lúc này Siêu Phong vẫn chưa thể theo ngài về được. Thứ nhất, Dương Khang dù sao cũng vẫn là đồ đệ của ta, ta muốn ở nơi này cúng thất tuần cho hắn, cũng là muốn thay sư tỷ hoàn thành tâm nguyện. Thứ hai là nếu sư phụ đã đồng ý cho Huyền Phong sư huynh trở lại, ta muốn trở lại đại mạc đem di hài của hắn trở lại đây, cùng với Vũ sư huynh chôn cất ở đảo Đào Hoa. Người thấy có được hay không?”
“Cứ làm theo ý ngươi đi! Đôi mắt của ngươi không tốt, đi đại mạc phải cẩn thận, không thể lại vì muốn luyện công mà tàn sát dân chúng vô tội.”
“Siêu Phong cẩn tôn mệnh lệnh sư phụ!”. Sau đó có người rời đi, lại có người đi vào.
“Nhạc phụ, chẳng lẽ trong chuyện của Dương Khang là do ta làm sai sao?”. Thanh âm của nam tử trẻ tuổi vang lên.
“Thời điểm Niệm Từ rời đảo, lo lắng cho Dương Khang càng đi càng xa, cầu xin ta lần này gặp hắn sẽ đưa hắn trở về đảo Đào Hoa, nếu như không được thì liền phế bỏ võ công của hắn, nhốt hắn cả đời ở đây cũng không sao. Ngươi cùng hắn là huynh đệ kết giao, ngươi thật sự nói cho ta biết ngươi đã vì hắn mà làm cái gì, đã thay hắn mà suy tính chuyện gì chưa? Ngươi chỉ biết buộc hắn giết chết phụ thân đã dưỡng dục hắn suốt mười chín năm mà thôi! Nếu hắn thật sự làm như vậy, thì hắn sẽ đúng như Niệm Từ đã nói là không bằng cầm thú. Nói như vậy, ngươi cùng với mẹ của ngươi ở dưới sự bảo vệ của Thiết Mộc Chân bình an vượt qua mười tám năm, nếu như có một ngày Mông Cổ xâm chiếm Trung Nguyên, vì lê dân bá tánh trong thiên hạ, muốn ngươi giết chết Thiết Mộc Chân ngươi có thể làm không?”. Lại là âm thanh của nam nhân trung niên đó.
Hồi lâu sau, mới có câu trả lời “Sẽ không. Mông Cổ sẽ không đánh vào Trung Nguyên, ta cũng vậy không thể giết hại Đại Hãn được. Ta mồ côi, ông ấy tựa như cha của ta xem ta lớn lên!”
“Nếu như vậy, hắn chỉ giống như ngươi không thể xuống tay, huống chi đó lại là người từ nhỏ nuôi hắn lớn lên, đối với hắn còn yêu thương hơn cả con trai ruột của mình. Suy nghĩ của các ngươi quả thực là làm cho người khác khó chịu!”
“Chẳng lẽ ta đã sai lầm thực rồi sao?”. Niệm Từ có chút không nhịn được, quay đầu lại tiếp tục ngủ mê.
Tỉnh dậy thì nàng đã phát hiện ra mình đã nằm trên cái giường quen thuộc của mình ở đảo Đào Hoa. Trong cái bình trên bàn còn cắm một số hoa tươi vừa hái, một dáng vẻ như bản thân mình chưa bao giờ rời khỏi nơi này, đáng tiếc là tâm tình của mình đã biến đổi quá nhiều. Miễn cưỡng đứng dậy mặc áo ngoài vào, Niệm Từ ngồi ở trước bàn ngẩn người. Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cửa phòng chợt mở ra, Hoàng Dược Sư bưng một cái khay đi vào.
“Niệm Từ ngươi đã tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Ta mang đến cho ngươi một ít cháo trắng đây!”. Nói xong, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, đem cháo thổi nguội.
“Nhanh lên, ăn nhanh đi!”. Niệm Từ đối với lời nói của hắn không hề có phản ứng, còn ngây ngô nhìn hắn.
“Càng sống càng nhỏ rồi, đường đường là đại sư tỷ của đảo Đào Hoa còn phải chờ sư phụ đút ăn sao?”. Nói xong, hắn cầm lên cái muỗng múc cháo, đưa đến trước miệng của Niệm Từ. Lẳng lặng nhìn cái muỗng trước mắt, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt. Sau một lúc nàng từ từ hé miệng, khẽ đem cháo nuốt xuống. Cứ như vậy chén cháo loãng được Hoàng Dược Sư một muỗng lại một muỗng đút cho nàng. Niệm Từ chẳng qua là mặt mày không chút thay đổi nuốt xuống, đối với âm thanh của sư phụ không có chút phản ứng nào. Hoàng Dược Sư cũng không có nóng lòng, biết sau khi đồ đệ bị đả kích lớn như vậy thì ít nhiều sẽ có phản ứng bất thường, nhưng từ từ theo thời gian thì nhất định có thể khỏi hẳn.
Sau khi ăn xong thì Hoàng Dược Sư lôi kéo đồ đệ đi ra ngoài, hít thở không khí mát mẻ. Chỉ điểm phong cảnh, đối với nàng giải thích về đặc sắc ở nơi này, bộ dáng giống y như lúc trước, nhưng dù thế nào thì càng lúc hắn càng giống như tự độc thoại. Thời gian còn lại thì Hoàng Dược Sư thổi tiêu, Niệm Từ ngồi ở trên đá ngẩn người ngắm nhìn biển rộng. Tình trạng của nàng bây giờ nếu nói theo y học hiện đại thì chính là do thần kinh nàng bị kích thích mạnh mẽ, nên đem bản thân mình rút vào trong vỏ ốc nội tâm an toàn, chặt đứt mọi liên lạc trao đổi cùng với thế giới bên ngoài, tự mình phong bế bản thân mình.
Lúc này Niệm Từ cũng không có phải như lời của Hoàng Dược Sư, là vì người thân lần lượt qua đời mà chịu đả kích nên có biểu hiện như vậy. Làm một cô gái hiện đại bình thường, Niệm Từ lúc nào cũng sống trong vui sướng hạnh phúc, đau khổ lớn nhất chỉ là bị thất tình mà thôi, chưa từng thật sự trãi qua bạo lực máu tanh. Nhưng cảnh tượng của đêm Trung Thu đã làm kinh động nàng. Nhìn thấy trước mắt mình là vô số quân Kim hoặc là nhân sĩ giang hồ trong lúc đánh nhau giết người dễ dàng tựa như cắt dưa tây, khắp nơi đều là xác chết, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất. Nói đơn giản là Niệm Từ đã triệt để bị dọa cho kinh sợ! Nàng cao giọng giận dữ mắng mỏ mọi người thay vì nói là do cái chết của Dương Khang mà phát tiết, không bằng nói cái chết của Dương Khang đã khiến cho sợ hãi trong lòng Niệm Từ chất đống lên tới đỉnh điểm, một cọng cỏ cuối cùng áp đảo con lạc đà, khiến cho tinh thần của nàng hoàn toàn bị tổn thương! Nàng đứng dậy giận dữ mắng mỏ mọi người cùng với lời cam kết với Dương Khang thật sự là giống như sau khi trải qua sợ hãi to lớn nên nhân cách bị phân đôi ra mãnh liệt phản ứng. Chính bản thân của Niệm Từ cũng không biết tại sao đối với Dương Khang lần đầu gặp mặt mà mình lại có thể phản ứng mãnh liệt như vậy. Nhưng đối mặt với một người sắp sửa qua đời, tính tình thiện lương của Niệm Từ dưới tình huống như vậy cũng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn, huống chi là nàng chỉ thay thế cho Niệm Từ thật sự hứa với hắn kiếp sau nối lại mối duyên tình này. Tình yêu chân chính là ở trong tâm linh, không phải là do dáng vẻ bề ngoài nên Niệm Từ tin tưởng kiếp sau chỉ cần hai người đó có tâm thì dù dung nhan đã thay đổi hai người họ vẫn nhất định sẽ ở chung một chỗ.
Ngay cả kẻ có phong phạm đại hiệp nhất là Quách Tĩnh cũng đối với cái chết của Dương Khang không hề có biểu hiện gì, nên Niệm Từ đối với nhân tính trên đời này cảm thấy trái tim mình băng giá. Học tập võ công để bảo vệ cho bản thân và cho đất nước nhưng ở hiện trường lại trở thành hung khí trực tiếp giết người, Niệm Từ nghĩ bản thân mình cũng sẽ thay đổi thành máu lạnh như vậy mà cảm thấy sợ hãi. Khuôn phép pháp luật của thời hiện đại nàng đã sống bao nhiêu năm qua so với xã hội cổ đại này hoàn toàn bất đồng, mãnh liệt va chạm với nhau, đang trong lúc sợ hãi bi thương lại gặp phải những rối rắm trong tâm tình nên Niệm Từ cự tuyệt tin tưởng bất luận kẻ nào bên cạnh. Thất vọng lớn lao khiến nàng đối với người hoặc việc ở nơi này hoàn toàn không còn hứng thú, ý tưởng muốn trở lại hiện tại mãnh liệt vùng lên. Ở trong tình hình vô vọng, nàng không thể không khóa mình lại trong thế giới nội tâm để giữ an toàn, nàng không bao giờ muốn trở ra thế giới thật nữa.
Từ sau khi tỉnh lại, biểu hiện của Niệm Từ giống như một du hồn, an tĩnh ngồi yên ở một nơi nào đó, không hề có phản ứng gì với các hoạt động ở bên ngoài, cũng không bận rộn vào việc luyện công nữa. Hoàng Dược Sư thời thời khắc khắc đều canh giữ bên cạnh nàng, tùy lúc chú ý tới phản ứng của nàng. Do dừng lại việc luyện tập nội công, nên khiến cho Niệm Từ hàng đêm bị mất ngủ, ác mộng máu tanh khiến cho nàng coi chiếc giường là mãnh hổ, không hề muốn tới gần. Mỗi đêm nàng đều ở phòng ngoài, dạo chơi khắp đảo Đào Hoa. Hoàng Dược Sư không thể không tiếp tục tìm kiếm phương thuốc, trên cơ sở làm đẹp dưỡng nhan thì hắn bỏ thêm vào ít dược liệu trị liệu uất ức và an thần. Hắn không muốn cho đồ đệ sau khi khỏi bệnh thì lại phát hiện dung nhan mình bị hao mòn quá nhiều.
Trước đây khi thầy trò hai người ở chung một chỗ thì Niệm Từ lúc nào cũng nói chuyện huyên thuyên, Hoàng Dược Sư chỉ thỉnh thoảng mới phát ra một tiếng đáp trả. Mà bây giờ lại ngược hẳn, sư phụ không sợ người khác kêu mình phiền liên tục nói chuyện, còn đồ đệ rất không nể tình không hề nói tiếng nào. Mặc dù như vậy, Hoàng Dược Sư chẩn bệnh cho nàng không có sai, hoàn cảnh quen thuộc, cuộc sống yên tĩnh công thêm tác dụng của dược liệu khiến cho cảm giác an toàn của Niệm Từ mãnh liệt gia tăng, tâm tình cũng buông lỏng dần. Hoàng Dược Sư cũng nắm bắt thời cơ đưa nàng trở về cuộc sống bình thường. Buổi sáng không còn luyện công nữa, đổi lại mỗi ngày một lần chậm rãi đi bộ. Trên đường đi thì trò chuyện nói về những chuyện lý thú trong quá trình học võ của các đồ đệ của mình năm đó, những chuyến đi xa mình đã trải qua, nhưng không hề nói chút nào đến những chuyện xảy ra bên ngoài đảo, để tránh lại kích thích tâm tình của Niệm Từ. Gần tới buổi trưa, biết đồ đệ cưng thích đồ ăn do mình nấu, nên Hoàng Dược Sư lôi kéo nàng vào bếp làm chung với mình. Trong quá trình nấu nướng không sợ người khác làm phiền hắn giảng giải cho nàng về nguyên liệu thức ăn cùng với phương pháp chế biến. Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người thường ngồi ở thư phòng, hắn lấy Cửu Âm Chân Kinh ra đọc cho nàng nghe từng câu từng chữ, lại giải thích những khúc mắc trong đó cho nàng nghe. Khi phát hiện ra nàng cũng không có để mắt vào trang sách thì liền động thủ xoay đầu của nàng, nên dù nàng có ngẩn người thì cũng chỉ có thể hướng tầm mắt vào kinh thư. Đánh cờ cũng vậy, sau khi Hoàng Dược Sư đánh xong, sẽ cầm lấy tay Niệm Từ đem viên cờ đặt ở chỗ hắn nghĩ nàng sẽ đặt, rồi hắn lại đắc chí về hành động của mình. Bích Hải Triều Thanh Khúc cũng rất ít được hắn thổi lên, hắn thổi khúc Phi Thiên cùng với Hoa Đào Nở nhiều hơn như chờ đợi Niệm Từ tiếp tục ngâm khúc.
Theo cuộc sống từng ngày mà thay đổi, Hoàng Dược Sư vui mừng phát hiện đồ đệ từ từ đối với mình đã có phản ứng. Buổi trưa nấu cơm thì nàng sẽ vì bị sặc khói dầu mà cau mày không dứt, trong lúc đánh cờ tình hình đặc biệt khi hắn cầm tay nàng đặt cờ thì nàng sẽ đem viên cờ đặt tại vị trí mình muốn đặt, trong lúc đọc sách nếu mà hắn lật giấy quá nhanh thì nàng sẽ bày tỏ bất mãn, nàng cũng không còn lặng lẽ ngồi ở trên tảng đá ngầm nghe mình thổi tiêu nữa mà sẽ dựa vào bên mình, như có như không ngâm nga theo nhạc khúc. Nội tâm Niệm Từ tựa như con sông vào mùa đông kết thành một lớp băng thật dầy, từ phía trên thì không thấy gì, nhưng bên trong thì có dòng nước ngầm âm thầm khởi động. Nàng giống như là Kim ngư bơi trong hồ, nhìn chủ nhân bên ngoài vì mình mà bận rộn đổi nước cho ăn. Có lúc nàng suy nghĩ cứ như vậy qua ngày cũng không có gì không tốt, không cần phải suy nghĩ cái gì cũng không cần đè nén cái gì. Nhưng càng ngày nàng càng nhiều lần đau lòng Hoàng Dược Sư đã vì mình mà làm hết thảy mọi việc. Thân là võ lâm tông sư danh cao khí ngạo, trong lúc đã sắp đến Hoa Sơn Luận Kiếm lại không hề để ý đến tu luyện của bản thân, chuyên tâm che chở một cô nhi không có chút thân thế bối cảnh hiển hách gì, đây không phải là chuyện tùy tiện người nào cũng có thể làm được. Bản thân mình không phải là đã đến lúc buông xuống phòng bị nặng nề, toàn tâm toàn ý tin tưởng vào hắn hay sao???
Chương 21 - Thương thế tốt hơn hẳn
Ở trong sự che chở và đồng hành của Hoàng Dược Sư, lớp băng trong lòng Niệm Từ từ từ tan chảy, lúc đầu thì nét mặt nàng chỉ có một chút biểu cảm nhỏ, sau đó thì thỉnh thoảng đáp lại một chữ, từ từ sau đó trong mắt nàng cũng nở rộ nụ cười, tất cả đều lưu lại ở trong lòng của Hoàng Dược Sư. Theo từng ngày trôi qua thì sự lệ thuộc cùng với tin tưởng của Niệm Từ đối với sư phụ ngày càng nhiều, động tác thân mật cũng càng lúc càng nhiều hơn. Tựa như hài nhi ở trong lòng người ta tìm kiếm cảm giác an toàn, nàng cũng không muốn rời xa tiếp xúc cùng Hoàng Dược Sư để buông lỏng bất an trong lòng. Một ngày sáng sớm Niệm Từ tỉnh dậy trong giấc ngủ say, cảm nhận ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tâm tình thoải mái, bản thân đã chiến thắng tâm ma, đi ra khỏi phòng giam do chính mình tạo ra. Nàng rửa mặt, thay đổi y phục xong đi ra khỏi phòng.
“Sư phụ sáng sớm vui vẻ!”. Nhìn thấy Hoàng Dược Sư, nàng chạy thật nhanh tới, lôi kéo cánh tay của hắn, cười khanh khách nói.
“Niệm Từ ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi!”. Nhìn đồ đệ tràn đầy sức sống, tự đáy lòng hắn trở nên cao hứng.
“Vâng! Niệm Từ cảm ơn sư phụ đã tỉ mỉ chiếu cố. Thật xin lỗi, khiến cho sư phụ có thêm phiền toái!”. Cánh tay nàng kéo tay hắn vẫn không có buông ra.
“Ngươi bị bệnh đã lâu như vậy, võ công cũng bị kéo xuống nhiều, phải nắm chặt thời gian tập luyện lại có biết không?”
“Ta có thể học những thứ khác, không học võ công nữa có được không?”
“Tại sao?”. Biết lòng của đồ đệ vẫn còn chỗ thắt chưa hoàn toàn mở ra nên Hoàng Dược Sư kiên nhẫn hỏi.
“Ngày đó cái chết của nghĩa huynh thật sự có đả kích tới ta, nhưng mà ở tại nơi đó tử thương vô số lại càng làm cho ta kinh hãi không dứt. Chẳng lẽ tập võ công chính vì để có thể có vũ khí giết người dễ dàng hơn thôi sao? Tại sao võ lâm nhân sĩ lại có thể coi tánh mạng con người nhẹ như lông hồng, nói giết là giết, nói chém là chém đây!? Ta không muốn phải thay đổi trở nên máu lạnh như vậy, nếu vậy thì không học võ công cũng không sao.”. Niệm Từ cúi đầu nói ra băn khoăn của mình.
“Võ công là để rèn luyện ý chí và để cường kiện thân thể. Nhưng nhân tính con người càng ngày càng tham lam, võ công mới có thể biến thành vũ khí giết người lợi hại nhất của họ. Trên thiên hạ mọi chuyện đều có tốt có xấu, sử dụng thích đáng thì có thể tạo nên hạnh phúc ọi người, nhưng ngược lại thì có thể gây hại rất lớn. Cái này phải xem ngươi vận dụng mọi thứ như thế nào. Cũng không phải là không có võ công thì những người xấu kia sẽ bỏ ác theo thiện. Hiện nay tình hình bất an, học võ công giỏi thì có thể bảo vệ bản thân tốt hơn. Mặc dù bây giờ ngươi là người của đảo Đào Hoa, sư phụ có thể chiếu cố ngươi, nhưng mà vi sư chỉ có thể tạm thời bảo vệ ngươi không thể bảo vệ ngươi cả đời. Ta già rồi, sau khi ta ra đi thì danh tiếng của đảo Đào Hoa sẽ khiến nhiều người ghét hận, huống chi ngươi ở đêm trung thu đã lên án mạnh mẽ mọi người, đã đắc tội với cả hắc bạch hai phía rồi!”
“Thật xin lỗi nha, sư phụ! Niệm Từ đã khiến cho Niệm Từ thêm nhiều phiền toái!”. Trải qua sự nhắc nhở của sư phụ thì Niệm Từ mới nhớ tới mình đã làm gì.
“Không có chuyện gì cả. Đảo Đào Hoa khi nào lại sợ phiền toái, ta không đi tìm người khác phiền toái thì cũng đã là may mắn của bọn hắn rồi. Bất quá khi đó nghe ngươi nói thật là hả giận, làm cho đám đồ đệ khốn kiếp của Vương Trùng Dương mặt mày xanh mét. Ha ha ha”. Hắn cười to nói.
Niệm Từ cũng bắt trước hắn hắc hắc cười hai tiếng, thầm nghĩ sự phẫn nộ đó của nàng khi bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ dám nói ra, thật vất vả nhiệt huyết nói ra một lần, đem võ lâm nhân sĩ kể tội hết sạch. Toàn Chân Thất Tử sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho Mai Siêu Phong, quay đầu đuổi giết ta đi? Vì bảo vệ tính mạng của mình, võ công thật đúng là không thể bỏ qua nha, việc cấp bách bây giờ là luyện thành tuyệt đỉnh khinh công, để khi cần có thể chạy trối chết nha!!!
Trải qua một chút do dự, nàng lại oanh oanh liệt liệt lao vào tập trung học tập. Nàng đem khinh công đưa vào vị trí quan trọng nhất cần học, nàng cũng chủ động tìm kiếm trong Cửu Âm Chân Kinh để lựa chọn khinh công phù hợp với bản thân nhất. Sau đó, nàng còn học theo phương pháp của quân nhân hiện đại, cột ở hai chân hai khối nặng mấy kí lô, còn mang theo từ sáng tới tối, cho tới lúc ngủ mới lấy xuống. Trải qua tập huấn khắc nghiệt, khinh công của Niệm Từ nhanh chóng tăng cao, sau này khi nàng bị buộc phải rời đảo không còn mang mấy khối nặng đó nữa thì bản lĩnh chạy trốn của nàng đã không có được mấy người có thể đuổi theo kịp.
Hoàn toàn hồi phục lại như cũ thì nàng mới phát hiện đã sắp bước vào tháng chạp, mùa xuân sắp tới này có ý nghĩa rất quan trọng, có vô số lần đầu tiên quan trọng với nàng. Lần đầu tiên Niệm Từ mừng lễ năm mới ở Tống Triều, lần đầu tiên ăn tết cùng sư phụ, lần đầu tiên ăn tết ở hải đảo, lần đầu tiên Hoàng Dược Sư không ăn tết cùng nữ nhi thấy rằng cái tết này có nhiều ý nghĩa như vậy, nên đảo Đào Hoa đặc biệt triệu tập hội nghị, lập ra kế hoạch cặn kẽ để vui vẻ tận hưởng năm mới. Hoàng Dược Sư xưa nay chán ghét những chuyện của thế tục, lại thấy đồ đệ sau khi hồi phục ngoài trừ võ công lại có thể quan tâm đến những chuyện khác nên cũng không muốn so đo nữa, mặc kệ nàng trên đảo bừa bãi bố trí, gia tăng không khí cho lễ mừng năm mới.
Niệm Từ theo trong trí nhớ về những việc mẹ mình luôn làm vào mỗi cuối năm, phân phó ách bộc ra đảo mua đầy đủ các vật phẩm mừng năm mới. Ngày hai mươi ba, nàng dẫn ách bộc làm lễ cúng ông Táo, xong chuyện lại lôi kéo sư phụ đến trước mộ của sư nương thắp một nén nhang. Ngày hai mươi bốn, nàng năn nỉ sư phụ viết hàng loạt câu đối xuân, tự mình treo lên ở hai bên cánh cửa. Ngày hai mươi lăm nàng ở phòng bếp nghiên cứu nấu ăn, ngày hai mươi sáu nàng chỉ huy ách bộc luộc một nồi thịt để làm bánh nhân thịt, ngày hai mươi bảy thì phân phó ách bộc giết gà vịt làm cá, ngày hai mươi tám nàng hào hứng lôi kéo sư phụ cùng nhau làm bánh bao, ngày hai mươi chín nàng lên danh sách thực đơn cơm rượu cho ngày tất niên, sáng sớm ngày 30, nàng bắt đầu làm vằn thắn. Không biết người phương nam trong lễ mừng năm mới ăn cái gì, Niệm Từ lại cùng với Ách Bộc cùng nhau làm bánh trưng và bánh trôi. Hoàng Dược Sư không bị đồ đệ quấy rầy ở trong thư phòng tĩnh tọa luyện công để mặc cho Niệm Từ phát huy trí tưởng tượng của mình. Vốn chỉ là muốn viết cho xong câu đối xuân để nàng khỏi quấy rầy hắn nữa, kết quả là nàng chỉ nói một câu “Đây là lần đầu tiên ta ở một nơi giống như nhà của mình chuẩn bị mừng năm mới!”. Hắn đã bị nàng lừa gạt vào phòng bếp, vận dụng nội công cao thâm đặc biệt chế biến một nồi bánh bao. Vốn đang khinh thường hành vi của mình, nhưng nhìn thấy Niệm Từ nén lệ thưởng thức, nói hương vị giống như hương vị bánh bao của mẹ nàng làm thì hắn lại cảm thấy rất đáng.
Cơm tối tất niên rực rỡ đủ loại được mang lên bàn, do Niệm Từ mãnh liệt yêu cầu nên thầy trò hai người đều thay quần áo mới, chuẩn bị lễ mừng năm mới đón giao thừa. Nàng còn cố ý phân phó làm một bàn thức ăn giống như vậy để khao các ách bộc đã cẩn thận hầu hạ sư phụ bao năm qua.
“Sư phụ, Niệm Từ kính sư phụ một chén, tạ ơn sư phụ đã thu ta làm đồ đệ, cho Niệm Từ một mái nhà ấm áp mà Niệm Từ xưa giờ chưa từng có được!!!”
“Tửu lượng của ngươi không tốt, không nên uống nhiều. Đêm nay sẽ rất dài đây!”. Uống cạn chén thứ nhất, Hoàng Dược Sư nói.
“Ta biết sư phụ đau lòng ta. Sư phụ mau nếm thử món ăn do ta tự tay làm, có tốt hơn Dung nhi nấu không?”. Nàng vội vàng gắp thức ăn cho hắn.
“Canh lửa cùng với phối hợp nguyên liệu rất tốt. Nhưng muốn cùng Dung Nhi so sánh, thì Dung Nhi nấu nướng thiên phú thắng ngươi một bậc rồi!”. Hắn từ từ thưởng thức rồi nói.
“Thì ra là ở trong lòng sư phụ thì nữ nhi của mình cái gì cũng là tốt nhất!”. Nàng hơi dỗi nói.
“Trong khoảng thời gian này ta khen ngươi cũng đủ nhiều rồi. Khen nữa thì cái đuôi của ngươi sẽ chỉ thẳng lên trời ất thôi!”
Ăn xong cơm tất niên, hai người đi ra cửa phòng nhưng lại thấy ở trước mắt một mảng đèn dầu sáng rực rỡ. Dọc theo con đường hai người thường đi đến bờ biển, trên nhánh cây hai bên đường được treo rất nhiều đèn lồng cùng những dây lụa đủ màu sắc, những dây lụa này được treo những cái chuông nhỏ đón gió phát ra thanh âm rất vui tai. Bước chầm chậm đi tới bãi đá ngầm quen thuộc, Niệm Từ vẫn như cũ tựa vào bên cạnh sư phụ, yên lặng lắng nghe tiếng tiêu vang lên.
“Sư phụ người trước đây đã đáp ứng giúp ta đặc chế cổ cầm, dạy ta thành một Hoa Đào Cầm Ma”. Nhìn cảnh này Niệm Từ bỗng nhiên vô cùng muốn phụ họa cho tiếng tiêu của sư phụ.
“Chuyện này thì không phải ngươi nên tự trách mình hay sao? Ta vốn là tính toán qua Trung Thu sẽ cùng ngươi đi tìm gỗ tốt để làm thân đàn thì lại bị ngươi làm rối loạn toàn bộ kế hoạch rồi!”. Hắn để tiêu ngọc xuống rồi nói.
“Thật xin lỗi nha, người hình như đã thu nhận một đồ đệ chỉ biết chọc vào phiền toái rồi!”
“Còn phải chờ ngươi nói sao, ta đã sớm nhận ra rồi. Chờ đến khi Hoa Sơn Luận Kiếm tới thì chúng ta lại rời đảo đi tìm gỗ tốt làm đàn được không?”
“Tốt lắm! Đúng rồi sư phụ, người có thể làm đàn của ta không giống như đàn của người khác hay không?”
“Khác nhau như thế nào?”
“Ta không phải muốn được gọi là Hoa đào Cầm Ma hay sao? Đàn dĩ nhiên là phải đối xứng với danh hiệu rồi. Ta muốn đàn toàn thân màu trắng, dây đàn làm bằng Thiên Sơn Tuyết Ti cũng màu trắng, toàn thân đàn vẽ những cánh hoa đào màu hồng như ẩn như hiện trên nhánh cây. Ta ngồi ở dưới cây đào đánh đàn, cánh hoa theo gió tung bay bên cạnh ta. A Rất là lãng mạn nha!!!”. Niệm Từ đặt hai tay lên ngực, nhắm mắt lại tưởng tượng.
“Hừ! tình tiết điển hình của tiểu nữ tử!”. Hoàng Dược Sư khinh thường nói.
“Người ta chính là một cô gái nha! Có biện pháp gì đâu!”. Niệm Từ mở mắt ra phản bác.
Hắn không thèm trả lời nàng nữa mà tiếp tục thổi tiêu. Đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, Niệm Từ đứng dậy kéo rương gỗ ở một bên ra, lấy pháo đã sớm chuẩn bị xong, dùng ngọn đèn đốt dây dẫn, theo tiếng “Đùng” thì pháo hoa rực rỡ được bắn vào trong bầu trời đêm. Một bông hoa năm màu chiếu rọi trên nền đen của bầu trời, Niệm Từ vui vẻ mỉm cười, nói với Hoàng Dược Sư:
“Sư phụ, đệ tử chúc người tân xuân vui vẻ! Vạn sự như ý! Phát tài phát lộc! Xin người lấy bao lì xì ra đi!!!”
Xem tiếp: Chương 22-23