Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 07-08
Chương trước: Chương 05-06
Chương 7 - Đột nhiên bộc phát bệnh nặng
Buổi tối hôm đó trở lại, Niệm Từ chủ động đem chuyện đại ca đã truyền thụ võ công ình nói cho sư phụ biết. Hoàng Dược Sư để quyển sách trên tay xuống, cẩn thận tỉ mỉ quan sát nàng hồi lâu, lạnh lùng nói:
“Ngươi có phải hay không trách vi sư không lập tức dạy võ công cho ngươi, ngươi chờ đợi không được nên đi tìm Chu Bá Thông? Hay là ngươi chê bổn môn không phải là danh môn chính phái, nên có ý tính toán đi tìm Toàn Chân giáo để nương tựa?”
“Sư phụ, làm sao người lại nghĩ đồ nhi như vậy?”. Niệm Từ kinh hoảng nói. Trong hiện thực cuộc sống của nàng là đề xướng việc theo nhiều người học nghề, nhưng mà xem ra ở Đại Tống triều này không phải tùy tiện cái gì cũng có thể học được.
“Mấy ngày nay sư phụ bận việc nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh ta rất hiểu và rất ủng hộ người, không có nửa điểm oán trách. Bởi vì ta mà khiến cho Chu Bá Thông bệnh nặng, nên trong lòng bất an muốn đền bù sai lầm cho hắn, chiếu cố hắn thật tốt. Mấy ngày này tiếp xúc với hắn, ta phát hiện đại ca tính tình trẻ con, nói chuyện chân chất hồn nhiên, không có nửa điểm tâm cơ, cùng hắn chơi đùa huynh muội chúng ta thật rất hợp ý, nên không nỡ từ chối yêu cầu của hắn. Ngày hôm trước nói là chơi trò chơi mới, cần chút võ công mới chơi được nên hắn mới dạy cho ta một bộ quyền pháp, hôm nay lại phát hiện ra chỉ có quyền pháp như vậy thì không cách nào có thể đạt được yêu cầu của trò chơi nên đại ca mới không thể không truyền cho ta nội công tâm pháp. Bởi vì ngày hôm trước ta đã không cự tuyệt, nên tới hôm nay lại càng không có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của đại ca!”
Sau đó Niệm Từ giải thích cặn kẽ quy tắc mấu chốt cùng yêu cầu của Song Thủ Hỗ Bác thuật, lại đem khẩu quyết của Minh Không Quyền từng từ nói rõ để trừ bỏ băn khoăn của Hoàng Dược Sư. Nghe đồ đệ nói trong lòng hắn không khỏi cảm thán, Chu Bá Thông không hổ danh là kỳ tài võ học, chỉ mười lăm năm ngắn ngủi mà đã có thể nghĩ ra một bộ quyền pháp như vậy, lại ngộ ra được Song Thủ Hỗ Bác thuật. Nếu như hai tay chiêu thức tung ra hoàn toàn không giống nhau, chẳng phải giống như là có hai người cùng lúc tung chiêu? Khi đối đầu với kẻ địch, nếu đem bộ công phu này ra sử dụng, đó chính là lấy hai đấu một, môn công phu này thực có thể dùng rất tốt nha! Mặc dù nội lực không thể gia tăng gấp đôi, nhưng số lượng chiêu thức luôn là chiếm được tiện nghi lớn nha! Trong lòng mặc dù cảm thấy hai loại võ công mới mẻ này rất có hứng thú, nhưng hắn khinh thường việc từ đồ đệ của mình rình coi huyền diệu võ công của người khác, hơn nữa hắn luôn tự tin võ công của mình là nhất đẳng, nên hắn cũng tỏ ra không quan tâm. Nghe xong lời giải thích của Niệm Từ sắc mặt Hoàng Dược Sư chuyển lại bình thường, lời nói cũng êm ái hơn:
“Đây là do vi sư không chu đáo, ngươi không cần lo lắng nữa. Nếu chẳng qua là bồi Lão Ngoan Đồng chơi trò chơi, thì ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi. Nội công của Toàn Chân giáo là chính tông, dạy người ta tâm tính bình thản cùng nội công phật gia cũng giống nhau, đối với người mới học võ rất có công hiệu có thể phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma rất tốt. Ngươi trước hết cùng hắn tu luyện cho tốt, khi đã hiểu rõ về nội công, chờ vi sư dạy võ công cho ngươi thì vứt bỏ nó đi cũng không muộn!”
Sau khi nói chuyện với Hoàng Dược Sư xong, Niệm Từ trở về phòng, đem tâm đắc ghi chép lại xong, ngồi ở trên giường theo lời nói của đại ca điều tức cơ thể xong sau đó nằm xuống ngủ. Ngủ thẳng đến nửa đêm đột nhiên nàng bị từng trận đau quặn ở bụng làm cho thức tỉnh, đau đớn càng lúc càng không thể chịu đựng được, nàng vội vã kiểm tra thử thì thấy thì ra là trong vòng một tháng có mấy ngày bất tiện của nàng đã đến. Nàng lảo đảo đứng lên đi tìm một món quần áo cũ đem cắt đoạn ra, làm thành một món đồ bảo hộ sau đó lại nằm xuống. Thật là đau nha!!! Nàng khi còn là Lưu Lợi Lợi đối với đau đớn vô cùng nhạy cảm, lúc ngã bệnh phải tiêm thuốc thì thực sự như là muốn lấy mạng nàng, bởi vì đặc thù này nên nàng luôn cẩn thận bảo vệ bản thân, e sợ việc bị giập đầu đau bụng. Nàng không biết là do mới tới nên cơ thể này vẫn chưa thích ứng được, hay là mỗi lần tới tháng Mục Niệm Từ vẫn luôn phải chịu đựng cái sự sống không bằng chết này, nàng bây giờ chỉ muốn có ai đến một đao tiễn nàng đi cho thống khoái thôi!!! Trằn trọc trở mình chịu cảnh sống một ngày bằng cả một năm, rốt cục thì trời cũng sáng, nhưng mà nàng thì không còn chút sức lực nào bò dậy rời giường cả.
Trải qua những lời nói của tối hôm qua, Hoàng Dược Sư tính toán hôm nay trước tiên đem chân kinh để xuống, bắt đầu quan tâm cuộc sống cùng với vấn đề học tập của đồ đệ. Hắn ở đại sảnh chờ nàng ra ngoài để cùng ăn điểm tâm, nhưng mà đợi mãi Niệm Từ vẫn không có xuất hiện. Không yên lòng, hắn gõ cửa khuê phòng của đồ đệ, đi vào lại thấy Niệm Từ sắc mặt trắng xanh, tóc bị mồ hôi lạnh dính ướt bết vào trán, thân thể cả người co rúc lại nằm ở trên giường.
“Ngươi làm sao vậy? ngã bệnh sao?”. Thấy nàng như vậy, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh bắt mạch cho nàng.
“Ừ ”. Niệm Từ thật sự rất ngượng ngùng nói ra nguyên nhân ột đại nam nhân nghe.
“Hàng năm bôn ba, cuộc sống không bình thường, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, cộng thêm thể chất âm hàn, mỗi lần tới tháng là lại đau đớn khó nhịn, ta nói có đúng hay không?”. Hoàng Dược Sư chuyên nghiệp nói.
“Đúng vậy, đúng là như vậy. Lúc trước ra đều là theo phương thuốc của đại phu cho bốc thuốc uống, phòng ngừa rắc rối xuất hiện. Trong khoảng thời gian này bởi vì cha mẹ vừa mới qua đời, nên quên mất chuyện này, tối hôm qua bị đau ứng phó không kịp!”. Nếu đại phu đã tìm ra nguyên nhân, mình liền thuận theo đi.
“Ừ, ngươi nghỉ ngơi trước đi! Ta đi kê thuốc cho ngươi, trước tiên ngừng lại cơn đau, chờ ngươi khỏe lại ta sẽ giúp ngươi từ từ điều lý lại thân thể”
“Tạ ơn sư phụ. Xin nhờ sư phụ viết tờ giấy cho người đem đến cho đại ca, nói hôm nay ta không thể đến đó được, ta lo lắng hắn sẽ cứ luôn chờ ta!”. Niệm Từ nhịn đau nói.
“Ngươi cũng rất quan tâm đến hắn. Được rồi, ta sẽ làm theo ý ngươi. Ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta đi một chút sẽ quay lại.”. Sau đó nhờ sự chăm sóc của Hoàng Dược Sư, Niệm Từ ăn được một chút, uống thuốc xong thì nặng nề ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Niệm Từ bị tiếng ồn ngoài của sổ làm cho thức tỉnh, cảm giác đầu tiên là thấy tốt hơn nhiều, đau đớn đã được giảm bớt. Mới vừa ngồi dậy, nàng đã thấy Hoàng Dược Sư cùng với Chu Bá Thông một trước một sau đi tới.
“Muội muội ngươi bị sao vậy? Là bệnh hay là hôm qua luyện tập bị tẩu hỏa nhập ma?”. Chu Bá Thông vội vã hỏi.
“À”. Nàng có thể hay không giữ im lặng???
Hoàng Dược Sư thấy nàng khó xử liền kéo hắn ra nói lý do cho hắn biết, hai người còn nhiệt liệt cùng nhau thảo luận phương pháp điều trị. Theo tiếng hai người nói chuyện, Niệm Từ càng lúc càng núp người vào sâu trong chăn, hai người này nói chuyện quá lộ liễu rồi, làm thế nào không chịu để ý tới người ta là một cô gái đó! Nàng xấu hổ không có chú ý tới bọn họ là nói những gì, chỉ ước sao có cái lỗ ình chui xuống thôi.
“Nơi này không có chuyện của ngươi, ta muốn cùng muội muội nói chuyện, ngươi có thể đi ra ngoài rồi!”. Sau khi đã hiểu ra được vấn đề, Chu Bá Thông liền trở mặt đuổi người.
“Hừ!!!”. Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng sau đó đóng cửa rời đi.
“Đại ca, ngươi không phải là đã thề nếu không đánh thắng được sư phụ sẽ không rời khỏi sơn động sao? Sao lại đi ra đây?”. Niệm Từ lại từ từ nhô ra khỏi chăn hỏi.
“Nhìn thấy tờ giấy được đưa tới là ta sợ muốn chết! Còn để ý tới lời thề cái gì nữa!!!”. hắn nói.
“Yên tâm đi! Ta đem kinh thư giấu ở trong ngực, ta đã dự tính nếu Hoàng lão tà muốn cướp đi ta sẽ liền trực tiếp dùng nội lực tiêu hủy nó, nhưng mà hắn căn bản là không có ý này!”. Lão Ngoan Đồng hạ thấp thanh âm cố làm ra vẻ thần bí nói.
“Sư phụ ta không phải là người như vậy đâu, ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân để đo bụng quân tử!”. Nàng nhịn đau nói tốt cho Hoàng Dược Sư.
“Biết rồi, sư phụ của ngươi rất tốt được chưa! Ngươi đang bệnh, ta không chấp nhặt với ngươi. Mau ngồi lên, ta truyền nội lực cho ngươi!”
“Tại sao?”. Niệm Từ tò mò hỏi.
“Ngươi không nghe thấy ta cùng Hoàng lão tà nói chuyện sao? Thể chất của ngươi hư hàn, trừ việc uống thuốc để điều trị ra, tăng thêm nội lực cũng là một phương thức điều trị rất tốt, ngươi vừa mới nhập môn luyện nội công hôm qua, nước xa không thể cứu được cái khát ở gần. Ta truyền ít nội lực của ta cho ngươi, giống như trợ giúp mầm cây vừa gieo được nhanh chóng lớn lên khỏe mạnh vậy!”. Chu Bá Thông giải thích.
“Như vậy nội lực của ngươi không phải sẽ bị giảm bớt sao?”
“Không sao cả, ta bị nhốt ở đây đã hơn chục năm, công lực có hao bớt chút ít cũng không vấn đề gì cả. Tốt lắm! Mau ngồi xuống. Ta sẽ bắt đầu! Chú ý cảm giác, nội lực đi vào trong cơ thể ngươi thì liền tập trung dung nhập nó vào đan điền, làm theo lời ta dạy cho ngươi ngày hôm qua vận chuyển tuần hoàn nội lực đi!”
Niệm Từ làm theo lời hắn nói nhắm mắt lại tĩnh tọa ở trên giường, hai tay hợp lại đặt ở đan điền. Không lâu sau có cảm giác có người đưa bàn tay đặt ở trên huyệt Bách Hội của mình, rồi sau đó một cỗ nhiệt khí từ trên xuống dưới tiến vào trong cơ thể tiến đến đan điền. Nàng phát hiện ra dòng nội lực như nước ấm hôm qua chính mình tạo ra đã cùng dung hợp với nguồn ngoại lực bên ngoài truyền vào, tăng lên đáng kể. Nàng vận dụng khẩu quyết hắn đã dạy, làm cho nội lực tuần hoàn trong cơ thể, khiến cho toàn thân ấm áp, đau bụng cũng được giảm bớt tới tám chín phần. Sau khi thu nội công lại, mở mắt ra nàng đã thấy đại ca ngồi tĩnh tọa ở trước mặt, thấy có người chăm chú nhìn mình, Chu Bá Thông cũng thu công mở mắt ra.
“Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Tốt vô cùng! Nội lực rõ ràng tăng gấp đôi so với ngày hôm qua, đau đớn cũng gần như biến mất. Niệm Từ cảm ơn đại ca!!!”
“Thật tốt quá! Nếu như không mệt, ngươi lại tiếp tục tĩnh tọa đi, vừa luyện công lại vừa có thể trị liệu đau đớn! Tốt lắm! Ngươi hãy nghỉ ngơi đi! Ta trở về, ngày mai lại đến thăm ngươi!!!”. Nói xong hắn đứng dậy rời đi.
Sau khi rửa mặt thay đồ sạch sẽ, Niệm Từ đi tới thư phòng, thấy Hoàng Dược Sư đang lật xem một quyển sách thuốc, nàng liền biết trong sách viết cái gì.
“Khá hơn chút rồi? Mau ngồi xuống!”. Hắn khẽ nói.
“Vâng, căn bản là đã đỡ đau rồi. Tạ ơn sư phụ! Mới vừa rồi đại ca truyền cho ta một chút nội lực, vận công xong thân thể cảm thấy rất thoải mái!!!!!!!”. Nàng vội vàng báo cáo với sư phụ, lo lắng hắn lại phát giận nữa.
“Hai người đúng là hiểu nhau không cần nói, ngươi lo lắng hắn chờ ngươi, còn hắn đã mười lăm năm không có xuất động lại vì lo lắng cho ngươi mà chạy đến thăm ngươi, còn truyền nội lực cho ngươi, thật là khó khăn!”. Hoàng Dược Sư ngợi khen nói.
“Mới rồi hắn còn lo lắng người sẽ đoạt kinh thư, hiện tại công lực yếu đi, sư phụ sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ?”
“Ngươi không phải trách hắn lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử của vi sư sao?”
“Ta nói sư phụ là Quân tử đệ nhất thiên hạ này!!!”. Niệm Từ vui vẻ nói.
“Hắn đã vì ngươi làm những việc này, mấy ngày này vi sư sẽ không quấy rầy hắn, để cho Lão Ngoan Đồng hắn có thể điều dưỡng tốt thân thể đi. Chân kinh đã vào tay ta, hắn hiện nay nếu muốn rời khỏi đảo, thì ta cũng sẽ không ngăn cản.”
“Không nên biểu hiện trước sau quá mâu thuẫn như vậy, dễ khiến cho hắn hoài nghi. Vốn là ta cảm thấy thật có lỗi với đại ca, muốn chuộc lỗi với hắn, kết quả là hôm nay ta lại nhận ân huệ của hắn, ta càng thấy xấu hổ. Nhưng mặc dù như vậy ta cũng không hối hận đã giúp sư phụ lấy lại được chân kinh. Chẳng qua là mong sư phụ ngàn vạn lần đừng cho người khác biết, bí mật này chỉ có hai người chúng ta giữ ở trong lòng thôi! Nếu như ngày nào đó sự việc bị bại lộ, cũng xin sư phụ cứ giữ im lặng để đó cho đệ tử xử lý! Ta thật sự không muốn mất đi vị đại ca này, không muốn hắn có ấn tượng gì xấu với ta!”. Niệm Từ khẩn cầu nói.
“Ngươi là vì giúp vi sư nên mới ra hạ sách này, nếu ngươi không nói ra thì ta cũng như vậy!”. Thật ra Niệm Từ biết Hoàng Dược Sư là người mà ngay cả khi người ta oan uổng ình, dội nước đục lên mình, hắn cũng không thèm giải thích, huống chi là tình huống có thể làm hại đến đệ tử của mình! Nhưng biết là biết vậy, nàng vẫn thích càu nhàu một chút cho vui vậy!!!
Ăn cơm trưa xong, Niệm Từ tìm một chút tài liệu rồi quay trở về phòng. Đã tới thế giới này hơn mười ngày, nàng rất nhanh thích ứng với cuộc sống nơi này. Nhưng ở những thời điểm bất tiện như lúc này, ở Tống Triều này không có băng vệ sinh có cánh thì làm sao có thể vượt qua được mấy ngày này đây??? Buổi tối thời điểm nàng bị đau đớn hành hạ không thể ngủ được, suy nghĩ này cứ lập đi lập lại trong đầu nàng, rốt cục nàng đã có thể nghĩ ra được vật thay thế cho BVS rồi! Nàng đem quần áo cũ giặt sạch, cắt thành hình dạng thích hợp, rồi đem bông vải lót lên một tầng thật dầy, may kín lại hai bên, biến nó trở thành băng vệ sinh hiện đại, sau khi sử dụng có thể tẩy sạch trừ độc rồi tái sử dụng được, hơn nữa còn có thể cố định chắc chắn lại ở giữa hai bên đùi. Cho tới bây giờ nàng chưa từng đụng qua việc may vá, nàng xiêu xiêu vẹo vẹo làm ra được ba mươi mấy miếng, đủ ột tháng sử dụng, thì mới dừng tay lại. Suy nghĩ một chút nàng lại động thủ đem số vải vóc còn lại chuẩn bị may mấy cái quần lót cùng nịt ngực đơn giản. Nếu như là thân thể của chính nàng xuyên qua, thì nàng sẽ không phải rắc rối như vậy, bởi vì ngực của nàng chỉ là cúp B, tựa như hai cái bánh bao hấp nhỏ nhắn khả ái, mặc yếm sẽ không có vấn đề gì, còn Mục Niệm Từ này thì trước ngực ba đào mãnh liệt, đoán chừng phải là cúp D, bình thường mặc yếm sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng khi luyện tập võ công, thì lại liền cảm thấy hai vú không hề phối hợp! Mà quần lót của cổ đại lại cực kỳ dài rộng, tới gần đầu gối, làm cho nàng có cảm giác không hề mặc quần rất khó chịu. Nàng quyết định hôm nay phải đem hết mấy phiền toái kia cùng nhau giải quyết hết, chiến đấu một buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối, lãng phí hơn phân nửa số vải vóc, rốt cục nàng cũng thành công chế tạo thành ba bộ quần áo lót, cũng chỉ là có thể mặc được mà thôi, căn bản là cùng với chữ “Đẹp”. Không có quan hệ gì!!!
Chương 8 - Quách Tĩnh và Hoàng Dung lên đảo
Được Hoàng Dược Sư tỉ mỉ chữa bệnh và chăm sóc, Lão Ngoan Đồng giúp đỡ luyện nội công, nghỉ ngơi sau hai ngày thì Niệm Từ đã phục hồi khỏe mạnh lại như cũ, có thể lại đùa giỡn cùng với đại ca. Nàng cũng suy nghĩ một chút về Mục Niệm Từ thật sự, đúng là người hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh hạ Dương Quá không bao lâu thì qua đời, cũng không phải là chuyện bất ngờ gì!!! Từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, đi theo Dương Thiết Tâm mải miết tìm vợ bữa đói bữa no lớn lên. Võ công không tốt lắm lại hành tẩu trên giang hồ, khẳng định là phải thường xuyên lo lắng sợ hãi, hằng tháng tới ngày lại phải chịu đựng sự đau đớn khổ sở này! Khi thật vất vả mới tìm được người thật lòng quan tâm yêu thương mình, thì lại sớm phải chịu cảnh sinh tử ly biệt, nếu không phải là nàng đang mang thai hài tử thì có lẽ nàng cũng đã tự tận theo Dương Khang rồi! Ở thời cổ đại y thuật chưa phát triển này, sinh nở đối với nữ nhân bình thường chính là trải qua thời khắc sống chết, huống chi là đối với một người vừa không có tiền vừa không có người chăm sóc như Mục Niệm Từ, có lẽ ngay cả việc ở cữ cũng không thể được hưởng qua, chết đi đối với nàng cũng có thể coi như một loại giải thoát, chỉ là thật xin lỗi Dương Quá đáng thương thôi! Lợi Lợi mặc dù cũng muốn trở lại cuộc sống cũ, nhưng mà nàng cũng không muốn phải chịu cảnh đau đớn bệnh tật chết đi rồi mới trở về được, cho nên nàng tích cực phối hợp với sự trị liệu của Hoàng Dược Sư, không oán không hận uống hết chén thuốc này đến chén thuốc khác. Tự giác sau bữa cơm sẽ tự động uống thuốc, lại định kỳ đốc thúc Hoàng Dược Sư đổi thuốc mới, không có vì khó uống mà bỏ bữa nào. Uống thuốc thời gian dài cơ thể nàng quả nhiên là khỏe hơn, lại thoang thoảng phát ra một mùi hương thơm ngát.
Trong thời gian đó, Chu Bá Thông thấy Hoàng lão tà cũng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hạ thủ, nên cũng an tâm bỏ chân kinh xuống ngày ngày đi tới chăm sóc muội muội của mình, không hề quan tâm đến lời thề của mình nữa. Hắn vừa tiếp tục truyền nội lực cho nàng, vừa hăng hái chơi đùa với đồ chơi của Hoàng đại tiểu thư để lại, nói là lo lắng Hoàng lão tà chăm sóc muội muội của mình không có chu đáo. Sau khi trải qua mấy ngày điều dưỡng, quyền pháp của Niệm Từ cũng có thể thuần thục tự nhiên, nội công cũng có chút thành tựu, rốt cục có thể cùng Lão Ngoan Đồng chơi trò chơi bốn nước đấu nhau.
“Muội muội, tay trái của ta liên minh với tay phải của ngươi đấu lại hay tay kia được không?”
Niệm Từ gật đầu đồng ý, sau đó hai người khoa tay múa chân đấu cùng nhau. Một khi đã bắt đầu nàng cũng không có vì chỉ mới tập luyện thời gian ngắn mà bại trận, Lão Ngoan Đồng thì cứ theo quy cũ mà mình đã định ra mà thi hành, còn không ngừng dạy nàng làm thế nào tấn công mới bén nhọn, như thế nào mới phòng thủ vững chắc. Niệm Từ chống đỡ không được tay phải gặp được hiểm chiêu thì tay trái tự nhiên sẽ tới cứu viện, vô tình hình thành việc ba đánh một. Khi nàng dần dần thích ứng được trò chơi này, Lão Ngoan Đồng liền bỏ xuống sự cẩn thận trước giờ, khôi phục trạng thái bình thường, quyền pháp lại cực kỳ nhanh chóng, khiến cho Niệm Từ không đáp ứng xuể luống cuống tay chân. Nhưng Chu Bá Thông cũng không có thắng dễ dàng, lúc nguy nan Niệm Từ cũng không có ra chiêu giống như trong sách, mà dựa vào bản năng phản ứng đem mọi chiêu thức đánh nhau của nữ nhân lôi ra sử dụng hết. Nếu như không phải vì sinh kế mà Niệm Từ đem móng tay cắt gọn gàng, không để móng tay dài thì trên mặt Lão Ngoan Đồng đã sớm bị cào nát, khi kết thúc trò chơi bao giờ hắn cũng bị nàng tát hết mấy bạt tai, tóc cũng bị nàng kéo xuống. Hai huynh muội còn giống nhau cực kỳ hưng phấn, tay chân chiến đấu thì miệng cũng không hề nhàn rỗi, cao giọng vì chiến thắng của mình mà hô hào. Đã nín nhịn mười lăm năm, nay lại được nói chuyện, lại tìm được người để đánh nhau, dù lúc trước hắn cũng có cùng Hoàng Dược Sư so chiêu, nhưng cao thủ so chiêu theo quy củ thì lại không bằng hai người đùa giỡn thống khoái vừa đánh vừa la. Hai người hưng trí bừng bừng đùa giỡn hơn mười ngày, Lão Ngoan Đồng cũng không có la lên là quá nhàm chán, hắn không ngại học hỏi kẻ dưới học hỏi tuyệt chiêu của muội muội, thỉnh thoảng tấn công vào đầu mặt tóc tai. Niệm Từ cũng học hỏi được không ít, nhanh chóng tăng cường năng lực phản ứng, cũng tăng thêm không ít tự tin cùng cao thủ so chiêu, thậm chí phát triển trở thành tự phụ.
Lại đến ngày phải đổi phương thuốc, Niệm Từ sớm từ sơn động trở về cho Hoàng Dược Sư chẩn bệnh. Hai người đang nói chuyện, thì đột nhiên có người từ bên ngoài như một cơn gió chạy vào.
“Phụ thân! Dung nhi trở lại thăm người đây!”
Vừa la to Hoàng Dung vừa lao vào trong ngực Hoàng Dược Sư, ngồi ở trên đùi của cha ôm cổ hắn, cười nhẹ nhàng nhìn hắn. Sau đó lại thích thú quay đầu lại nhiệt tình chào hỏi Niệm Từ.
“Mục sư tỷ đã lâu không gặp! Ngươi ở đảo Đào Hoa này có khỏe không?”
“Cảm ơn Dung nhi sư muội quan tâm, ta ở đây rất tốt!”. Nàng nhìn hai cha con Hoàng Dung thân mật với nhau, ngượng ngùng nói.
“Dung nhi, cái gì gọi là trở lại thăm cha? Chẳng lẽ ngươi không phải là về nhà luôn sao?”. Hoàng Dược Sư ngắm nhìn nữ nhi, sau nghiêm túc hỏi.
“Dĩ nhiên là không phải nha. Phụ thân không phải kêu Tĩnh ca ca tới đảo sao? Chúng con thăm cha xong Tĩnh ca ca sẽ mang con đi đại mạc chơi. Người biết không, cha? Tĩnh ca ca còn tặng cho ta một tiểu hồng mã cùng với một đôi bạch điêu”. Hoàng Dung hào hứng nói tiếp.
Vẻ mặt của Hoàng Dược Sư nhất thời trầm xuống, đem nữ nhi đang ngồi trên đùi mình đẩy ra đứng lên, đi vài bước rồi mãnh liệt quay đầu lại nhìn nữ nhi rồi nổi giận nói:
“Chỉ vì một tiểu tử ngốc mới quen biết được mấy ngày, về nhà đã không nhớ tới phụ thân ngươi rồi! Huống chi hắn lại là kẻ thù của Trần sư huynh ngươi!!!”
“Con không quan tâm! Con chính là thích hắn! Trần sư huynh nối giáo cho giặc làm điều ác, người người đều có thể giết hắn. Hơn nữa lúc đó Tĩnh ca ca mới năm sáu tuổi, là vô tình giết hắn chứ không phải là cố ý nha!”
“Ta không muốn nghe ngươi giải thích! Ta kêu hắn lên đảo là vì muốn chính tay giết hắn vì sư huynh cùng sư tỷ của ngươi báo thù, nhìn xem dáng vẻ của sư tỷ ngươi bây giờ, lại nghĩ tới sư huynh ngươi chết thảm ở nơi đất khách quê người, tất cả đều không phải là do Quách Tĩnh cùng với bảy vị sư phụ của hắn ban tặng sao?”
“Không phải! Không phải nha! Muốn trách cũng là trách họ ban đầu đánh cắp Cửu Âm Chân Kinh, chạy ra khỏi đảo Đào Hoa! Tất cả đều do bọn họ gieo gió gặt bão, Tĩnh ca ca không có sai!!!”. Hoàng Dung lớn tiếng nói.
“Vậy ta có phải hay không cần phải cảm ơn hắn đã thay đảo Đào Hoa thanh lý môn hộ?”. Hoàng Dược Sư cười lạnh nói.
“Phụ thân, người nói chuyện không có đạo lý! Sớm biết như vậy ta sẽ không đưa Tĩnh ca ca tới đây!”. Vừa nói Hoàng Dung vừa tức giận đi ra ngoài, tính gọi Quách Tĩnh rời đảo. Chỉ thấy ngón tay của Hoàng Dược Sư nhúc nhích, nàng ngay lập tức đứng yên tại chỗ, cả miệng cũng không thể phát ra âm thanh nào.
“Ngươi tốt nhất cứ đứng yên ở đây đi, ta đi giết Quách Tĩnh xong sẽ trở lại!”. Hoàng Dược Sư sau khi dùng Đạn Chỉ Thần Công đắc ý của mình điểm trụ huyệt đạo của nữ nhi xong thì đứng dậy bước đi ra cửa.
“Sư phụ, chậm đã!”. Đến lúc này thì Niệm Từ không thể không ra mặt.
“Sư phụ muốn vì Trần sư huynh báo thù, Niệm Từ không dám ngăn trở. Nhưng người lại cố ý không quan tâm đến phản đối của Dung sư muội, người không lo lắng sư muội sẽ oán hận người sao? Sư muội từ khi ra đời đã không có mẫu thân, người vừa là cha vừa là mẹ nuôi dưỡng nàng lớn lên, ở trong cảm nhận của nàng vị trí của người đương nhiên là quan trọng nhất. Người nhẫn tâm để sư nương ở trên trời phải chứng kiến hai cha con trở mặt với nhau sao?”. Niệm Từ vừa nói chuyện trong lòng vừa than thở, hai cha con này tính tình y như cây kim so với cọng râu, chỉ biết hướng về phía trước chứ không biết lùi lại một bước, nói lời mềm mại với nhau!!!
Lời nói của nàng nhất thời làm tắt lửa giận của hắn, Hoàng Dược Sư nhìn bộ dạng nữ nhi hai mắt đẫm lệ thì cũng bị mềm lòng.
“Dù sao Quách đại ca cũng đang ở trên đảo, lúc này không cần phải vội vàng! Sư phụ trước hết hay là giải huyệt đạo cho sư muội, hai người hòa thuận nói chuyện một chút, không cần phải nổi giận. Ta sẽ đi tìm Quách đại ca, dẫn hắn đến chỗ của đại ca ở tạm một ngày. Chờ hai người thương lượng xong rồi thì muốn giết cũng không muộn. Sư phụ người nói xem như vậy được không?”
“Được rồi! cứ làm theo lời của ngươi đi!”. Hoàng Dược Sư đồng ý xong giơ tay lên giải huyệt cho nữ nhi.
“Sư muội nói chuyện cho tốt, đừng giận dữ! Sư phụ hiểu rõ ngươi nhất, lúc nào cũng nhớ đến ngươi, lo lắng ngươi ở bên ngoài phải chịu khổ. Ngươi cứ yên tâm, ta sắp xếp cho Quách đại ca xong rồi sẽ trở lại!”. Trước khi đi Niệm Từ nhẹ nhàng dặn dò Dung Nhi.
Nàng ra cửa phân phó ách bộc đem cơm đến sơn động cho hai người, rồi dặn dò họ làm cơm tẩy trần cho Hoàng Dung xong thì mới rời đi tìm Quách Tĩnh. Đi tới đảo Đào Hoa này đã gần một tháng, Niệm Từ đã sớm quen thuộc trận pháp ở nơi này, nên dễ dàng tìm được tiểu tử ngốc đang bị vây ở trong trận pháp.
“Quách đại ca, đã lâu không gặp!”
“Mục cô nương, đã lâu không gặp! Ngươi ở nơi này có khỏe không?”. Quách Tĩnh nhìn thấy nàng đến thì vui mừng hỏi.
“Ta vẫn tốt! Ta dẫn ngươi đi tới nơi này ở trước, chúng ta sẽ từ từ nói tiếp. Đi đường có mệt nhọc không? Ta giúp ngươi cầm bọc quần áo!”. Quách Tĩnh muốn từ chối nhưng dưới sự yêu cầu của nàng, đành phải đưa bọc quần áo cho Niệm Từ cầm giúp. Hai người một trước một sau hướng về phía sơn động đi tới. Trên đường đi, thừa lúc Quách Tĩnh ở phía sau không để ý tới, Niệm Từ lấy khối da người trong ngực áo để vào trong bao đồ của hắn. Không dấu không vết trả lại đồ vật này cho hắn!!!!
Xem tiếp: Chương 09-10