Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 05-06

Chương trước: Chương 03-04



Chương 5 - Trộm được quyển Thượng Cửu Âm Chân kinh

Từ sơn động trở lại nàng chạy thẳng tới thư phòng của Hoàng lão tà, quả nhiên không ngoài dự đoán hắn đang ở nơi đó nghiên cứu chân kinh.

“Sư phụ, ta đã thay ngươi trút cơn giận!”. Mục Niệm Từ giương giương đắc ý nói.

“Như thế nào?”

“Ta cùng Lão Ngoan Đồng kết bái làm huynh muội kết nghĩa, như vậy thì so với người hắn sẽ ở vai vế nhỏ nha, về sau hắn có trêu chọc ngài thì ngài liền trực tiếp nói Đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, tức chết hắn. Đúng nha, theo thứ tự thì tính ra Toàn Chân thất tử là đồ tôn của người, vậy sảng khoái đi?”

“Ngươi đúng là quỷ linh tinh! Làm sao lại giở chút tài mọn ra rồi!”. Lão Hoàng bị nàng nói chuyện chọc cười, quyết định thổi Khúc Hải Triều Sinh Khúc cho đồ đệ nghe, coi như là ăn mừng.

Vừa cười vừa nói Niệm Từ bước đến bên bàn đọc sách, nhìn xem bản da người kia cùng một chồng giấy tràn ngập chữ đang đặt ở đó. Niệm Từ tiện tay cầm lên nhìn, phát hiện ra mình một chữ cũng không biết, không hề giống với chữ phồn thể hay chữ triện. Ngay sau đó, lại nhớ tới trong sách có nhắc tới phạn ngữ, nên nhẹ nhàng bỏ xuống.

“Ta không nhận ra được chữ nào!”

“Đây là phạn văn, không phải là chữ hán.”

“Trong mắt của ta cũng cùng một dạng thôi, ta không biết chữ!”. Nàng không rõ lắm hiện tại nơi này là dùng loại chữ viết nào, hơn nữa nàng cũng không nhận ra được mấy chữ, nên nàng nhanh chóng thừa nhận là mình mù chữ!

“Không cần tự ti, sư phụ dạy ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi trở thành tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa!”. Lão Hoàng thương tiếc nói.

“Sư phụ người hiểu phạn văn sao? Hay có cần phải mời người đến đây dịch lại?”

“Không cần, sư phụ hiểu được. Năm đó sư mẫu của ngươi qua đời, ta vạn phần bi thương. Nhất Đăng đại sư tự mình lên đảo phúng viếng, ở lại chỗ này hơn nửa năm, dạy cho ta phạn văn để cải thiện tâm tình của ta!”

“Ta hiện tại ngày càng tin tưởng sư phụ người chính xác là ngoại trừ sanh đẻ ra cái gì cũng biết nha!”. Nàng sùng bái nói.

Thầy trò hai người ha ha cười vui vẻ. Niệm Từ chú ý tới xem da người, tò mò hỏi:

“Còn tấm da người này người muốn xử lý như thế nào?”

“Kinh văn ta đã sao chép xong, hiện tại có thể tiêu hủy để tế vong linh A Hành rồi!”

“Như vậy không tốt lắm đâu!”

“Vì sao không tốt?”

“Người nghĩ nha, đây là da trên người của Trần Sư Huynh tự cắt xuống, mà đem đốt cho sư nương!”

“Ừ, đúng là không ổn. Vậy ngươi cầm lấy đem đi chôn đi! Nhớ sau này nói cho Siêu Phong biết, để nàng ta cũng có chỗ để tế vong linh phu quân mình!!!”

“Đệ tử hiểu!”. Niệm Từ đem da người thuận lợi lấy đi. Trở lại phòng mình, đặt lên bàn, chắp tay trước ngực, ở trong lòng thầm khấn cầu: Trần sư huynh ngươi đại nhân đại lượng, vì phát triển tự nhiên của truyện nên không thể nào để cho người nhập thổ quy an. Về sau thanh minh hằng năm sẽ đốt vàng mã tưởng nhớ người, xin đừng trách móc ta.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, Niệm Từ liền mượn việc đưa cơm, cùng với Lão Ngoan Đồng chơi đùa. Chẳng những mang đến rượu ngon, còn mang đến một ít đồ chơi của Lão Hoàng, khiến cho hắn ngạc nhiên không thôi, căn bản là không thể tin được muội muội của mình tại sao lại có thể dùng nửa ngày chơi đùa cùng mình mà không có một lời khó chịu. Cùng lúc đó, Niệm Từ phát hiện ra Chu Bá Thông thật đúng như trong sách miêu tả, chỉ có lúc đại tiểu tiện mới rời khỏi sơn động, bình thường căn bản hắn không có đi ra ngoài. Mà chân kinh được giấu chỗ nào cũng không biết được.

“Ai! Đại ca, ta đột nhiên nhớ tới trong tay ngươi không phải là có Cửu Âm Chân Kinh sao. Mặc dù tiểu muội không biết chữ, nhưng ta rất hiếu kỳ, ngươi có thể hay không lấy ra cho ta mở mắt nha!”. Mấy ngày sau, trong lúc hai người cùng nhau chơi con quay thì Niệm Từ đột nhiên nói.

“Không được! Ta đã bị lão bà của Hoàng lão tà lừa một lần rồi, không thể để cho ngươi xem!”. Hắn kiên định trả lời.

“Ta lại không biết chữ, ngươi lấy cho ta xem một cái thì có làm sao? Bảo bối giang hồ đồn đãi, ngươi lấy uội muội mở mắt thì có sao đâu?”. Nàng tiếp tục nói.

“Không được, không được, không được ”. Hắn lập đi lập lại không dứt.

“Không được thì thôi, có cầu xin ta xem ta cũng không thèm nhìn nữa! Còn nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, bây giờ đã muốn quên mất hết rồi! Thật phí công muội muội như ta vừa trộm rượu vừa trộm đồ chơi tới cho ngươi, còn đại ca ngươi thì sao, quỷ hẹp hòi!”. Nàng vừa lầm bầm vừa nhanh chóng dọn lại hộp cơm chuẩn bị bỏ đi.

Chu Bá Thông nhìn thấy muội muội tức giận, có chút lo lắng nàng sau này sẽ không thèm để ý tới mình, cộng thêm bị chửi là quỷ hẹp hòi khiến cho hắn ấm ức, nói:

“Ngươi thật sự không biết chữ? Gạt ta sao?”

“Tránh ra, ta không cùng với quỷ hẹp hòi nói chuyện. Ta phải đi, đừng nghĩ tạm biệt ta!”. Nàng tiếp tục tức giận.

“Muội muội, ca ca sai lầm rồi, ngươi đừng tức giận. Ta lấy cho ngươi xem nha!”. Hắn hoảng hốt nói.

“Thật sao? Ngươi cho ta xem sao?”

“Ta không có hẹp hòi nha, ta cho ngươi xem. Bất quá ngươi phải nhắm mắt lại trước, chờ ta nói ngươi mới được mở mắt ra xem!”

“Tốt!”. Vừa nói nàng vừa nhắm mắt lại. Nhưng khi cảm giác thấy Lão Ngoan Đồng đã xoay người đi, nàng hé mắt ra nhìn thì thấy tay hắn đang đưa về phía cái gối, trong lòng nàng liền biết được, đôi mắt lần nữa nhắm lại, cho đến khi hắn lên tiếng mới mở ra. Chỉ thấy Chu Bá Thông cầm trong tay một quyển sách cũ nát, trên đó viết Cửu Âm Chân Kinh.

“Đây chính là món bảo vật mà võ lâm đồn đại, võ công trong đó thực rất lợi hại, thắng được sư phụ của ta hay sao?”

“Đó là đương nhiên, võ công của Hoàng lão tà cùng sách này không thể nào so sánh được!”. Hắn dõng dạc nói.

“Đại ca có thể bảo vệ quyển sách này, thật là lợi hại nha! Ta xem trọng ngươi rồi, ngươi mau cất lại đi!”. Nàng vừa nói vừa nhắm mắt lại. Nửa mở hé hé mắt thấy Lão Ngoan Đồng đặt sách lại chỗ cũ, nàng mỉm cười.

Sau mấy ngày liên tục ăn bánh bao dưa muối, Chu Bá Thông nhịn không được lên tiếng kháng nghị:

“Cứ ăn uống như vậy thì miệng ta cũng sắp hư chết rồi! Hoàng lão tà có phải hay không không có tiền sắp phải vào Cái Bang rồi!”

“Thật xin lỗi nha, đại ca! Mấy ngày nay có mấy nô bộc đi ra ngoài mua đồ nhưng chưa trở lại, không có người phụ trách nấu ăn, nên phải mang cho ngươi mấy thứ này. Muội muội mặc dù không biết làm cơm, nhưng nhất định sẽ học thật tốt, ngày mai sẽ chuẩn bị cơm cho ngươi có được không?”

“Được rồi! Ta cũng muốn nếm thử một chút tay nghề của muội muội! Ta không có kén chọn, chỉ cần có thịt là được rồi!”

Giữa bữa trưa hôm sau, Niệm Từ đến phòng bếp tự mình làm cho Chu Bá Thông một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên - Cá chần nước sôi, trong đó nàng cho thêm nhiều quả ớt đồng thời lại nêm thêm một thứ gia vị… Ba đậu. Hơn nữa, nàng năn nỉ sư phụ buổi trưa nhất định phải ở Tích Thúy Đình chuẩn bị giấy mực.

Khi thức ăn được bưng ra, Lão Ngoan Đồng bị mùi thơm nồng nặc hấp dẫn, mấy ngày liên tục chỉ có bánh bao khô cứng khiến cho hắn chán ngán muốn chết, bây giờ lại có mỹ thực trước mặt khiến cho hắn lao vào ăn như hổ đói. Theo phân tích của Mục Niệm Từ, người bình thường dạ dày sau một lúc ăn thật nhiều thực phẩm cay nóng như vậy sẽ xuất hiện phản ứng khó chịu. Hơn nữa, trong thức ăn của Chu Bá Thông nàng còn cho thêm ba đậu vào, đảm bảo hắn sẽ nhanh chóng cần đến nhà xí thôi!!!

Sau bữa ăn, Đang lúc hai người đang xúm lại chơi trò chơi cùng với mấy cục đá, đột nhiên Chu Bá Thông sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm bụng, bối rối cầm lấy giấy chạy ngay ra ngoài.

“Muội muội cứ chơi trước đi, ta đi một chút sẽ quay lại ngay!”

Niệm Từ ngồi yên tại chỗ cũ không hề chuyển động. Một lát sau hắn ôm bụng trở lại, một lúc lại không nói gì ôm bụng chạy đi. Lúc này nàng mới nhanh chóng đứng lên đi về phía giường, cầm lấy gối đầu của hắn mở ra, lấy kinh thư, sau đó đem gối đầu đặt lại vị trí cũ, đem kinh thư bỏ vào trong hộp đựng thức ăn. Mới vừa làm xong tất cả, ách bộc* đã đỡ Lão Ngoan Đồng đi vào, những nô bộc câm này là muốn đến lấy hộp đựng thức ăn.

Ách Bộc: Nô bộc câm

“Đại ca, ngươi bị sao vậy? Đừng có dọa ta nha!!!”

“Ta không sao, có thể thời gian dài không được ăn thức ăn ngon, bao tử không chịu nổi thôi!”. Lão Ngoan Đồng hữu khí vô lực nói.

“Để cho ách bộc ở đây chiếu cố ngươi, ta đi cầu xin sư phụ mang cho ngươi ít thuốc!”. Nàng vừa nói vừa ra dấu hiệu của người câm điếc nói chuyện với ách bộc. Sau đó, nàng xách theo hộp thức ăn rời đi.

Nàng nhanh chóng đi tới Tích Thúy Đình đem chân kinh giao cho sư phụ sao chép, còn mình thì mang theo hộp thức ăn đi tới phòng bếp, sau khi dặn dò ách bộc nấu thuốc, nàng vội vã trở lại đình. Chỉ thấy Hoàng Dược Sư một tay nhấc bút một tay giở sách, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn kinh thư, thong dong tiêu sái viết cuồng thảo, không cần lo lắng về vấn đề lỗi chính tả. Ước chừng khoảng hơn một canh giờ, với tốc độ sao chép không thay đổi thì công việc đã kết thúc, lúc này ách bộc cũng đã vừa đúng lúc mang thuốc đến. Thận trọng đặt kinh thư vào bên trong hộp đựng thức ăn, Niệm Từ lại quay trở về sơn động. Lúc này, Lão Ngoan Đồng sắc mặt đã biến vàng, được người làm đỡ ra ngồi ở trên băng đá.

“Đại ca, nhân lúc thuốc còn nóng mau uống đi rồi về giường nghỉ ngơi!”

“Không cần, ta còn phải đi nhà xí, nằm xuống đứng lên quá phiền toái!”. Hắn vừa uống thuốc vừa nói.

“Thật xin lỗi !”. Một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng nàng.

Thừa dịp trong động lúc này không có ai, Niệm Từ lại đem kinh thư không dấu vết trả về chỗ cũ. Mặc dù cách làm có hơi thất đức, thật lòng nàng xin lỗi Chu Bá Thông, nhưng Niệm Từ cũng không có hối hận, chỉ nghĩ trong tương lai sẽ cố gắng bồi bổ lại cho hắn. Bởi vì áy náy trong lòng, nàng chăm sóc Chu Bá Thông đến rất khuya, đem thuốc cho hắn uống xong, bảo đảm có người chăm sóc cho hắn rồi mới rời đi. Cả đêm không được nghỉ ngơi, sáng sớm nàng đã chạy tới chỗ của hắn, xem thấy hắn đã hồi phục có thể chạy nhảy chơi đùa thì nàng mới bắt đầu yên lòng.

Chương 6 - Hòa nhập vào đảo Đào Hoa

Chu Bá Thông khỏi hẳn Niệm Từ mới có tâm tình cùng sư phụ nói chuyện về hành động ngày hôm đó. Hoàng Dược Sư lấy được quyển thượng của Cửu Âm Chân Kinh thì bắt đầu dốc lòng nghiên cứu, không rảnh bận tâm vấn đề học võ của đồ đệ, mà nàng cũng không muốn gấp gáp, chỉ muốn trước khi Chu Bá Thông rời đảo thì chăm sóc hắn thật tốt, bồi bổ lại cho hắn, vì nàng cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.

Hôm sau, nàng mạnh mẽ mang theo người đem mấy thùng nước nóng tới sơn động, chỉ thị bọn họ giúp đỡ Chu Bá Thông tắm rửa sạch sẽ, hơn nữa còn mang quần áo cũ đã rách mướp vứt bỏ hết, thay quần áo mới xong nhìn xem hắn từ trên xuống dưới rực rỡ hẳn lên. Niệm Từ còn lấy ra cây lược gỗ tự mình chải mái tóc cho hắn, nàng còn muốn đem râu ria của hắn cạo sạch nhưng mà hắn lại chết sống không đồng ý, nói cái gì để râu là tượng trưng của nam tử hán, không cho phép cạo đi, Niệm Từ có nói sao hắn cũng không chịu.

Có lẽ là Hoàng lão tà cảm thấy thẹn với Lão Ngoan Đồng, cũng có thể là nghiên cứu kinh thư quá sức tập trung, nên hắn đối với việc Niệm Từ đem Chu Bá Thông hoàn toàn thay đổi thật sự ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm để ý. Niệm Từ ôm tới chăn đệm cùng đồ dùng hằng ngày, đem sơn động đơn sơ lúc trước biến thành một nơi ấm áp, giống như một căn nhà thực sự vậy. Mặc dù Chu Bá Thông luôn luôn không có quan tâm đến những thứ này, nhưng khi nhìn thấy muội muội vừa nhận được vì mình bận bịu như vậy, cũng cao hứng theo, thỉnh thoảng còn còn bận rộn giúp nàng.

Tiếp xúc thời gian càng dài, Niệm Từ lại càng thích Chu Bá Thông. Thích tính hắn trẻ con, hoạt bát sáng sủa, rộng rãi hướng về phía trước, lại hài hước khôi hài, lại thích hắn mặc dù võ công cao thâm, nhưng lại không ỷ mạnh hiếp yếu, mặc dù xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng không ỷ thế hiếp người, mặc dù có bối phận cao, nhưng lại bình dị dễ gần gũi. Cho dù nàng vì hắn làm bao nhiêu chuyện cũng không thể làm phai mờ áy náy của nàng với hắn. Niệm Từ thật lòng coi hắn như là đệ đệ của mình mà chăm sóc, tự tay chế tạo vài món đồ chơi đơn giản cho hắn, không sợ phiền cùng hắn chơi đùa, tỉ mỉ chiếu cố việc ăn uống hắn, nên chỉ một thời gian ngắn sau, Chu Bá Thông đã mập mạp hồng hào hẳn lên, bộ dáng căn bản là không giống người đã bị nhốt nhiều năm.

Thời gian dài thì trò chơi thú vị đến thế nào cũng trở nên nhàm chán. Chu Bá Thông nhàm chán ném món đồ chơi trong tay xuống, trầm tư một lát, đột nhiên hào hứng nói:

“Ta ở đảo Đào Hoa này đã được mười lăm năm, thời gian qua cũng không có uổng phí. Ta ở sơn động này không bị phân tâm luyện tập công phu đạt được trình độ mà nếu luyện tập ở nơi khác phải mất hơn hai mươi năm mới đạt được. Chỉ là luyện tập một mình, mặc dù biết là mình đã có tiến bộ, nhưng lại không có ai thử chiêu, không thể nào làm khác hơn đành phải để tay phải cùng với tay trái so chiêu thức với nhau!!!

“Tay trái làm sao có thể cùng tay phải đánh nhau nha!?”

“Ta giả bộ tay phải là Hoàng lão tà, tay trái là Lão Ngoan Đồng ta. Tay phải một chưởng đánh qua, tay trái trả lại một quyền, cứ như vậy mà đánh nhau thôi!”. Hắn vừa nói vừa làm, hai tay ra hai chiêu, bên trái công bên phải thủ đánh nhau rất mãnh liệt. Niệm Từ lúc đầu cảm thấy hai tay đánh nhau hết sức buồn cười, nhưng nhìn được mấy chiêu thì cảm thấy quyền pháp của hắn ảo diệu kỳ dị, không thể tưởng tượng nổi, khiến nàng không khỏi kinh ngạc xuất thần! Người học võ trong thiên hạ, hai tay bất luận là vung quyền hay đánh chưởng, vung đao hay động kiếm, không phải là tấn công kẻ địch thì chính là bảo hộ bản thân, nhưng hai tay Chu Bá Thông lại hóa giải công thủ của nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều là đều là công kích vào chỗ hiểm của chính mình, đồng thời lại dùng tay kia phòng thủ, vì vậy chiêu thức ở hai tay đều không giống nhau, là một bộ “Quái quyền” khiến cho nàng mở khai tầm mắt. Biểu diễn một lát sau, hắn ngừng lại nói:

“Muội muội ta dạy cho ngươi Song Thủ Hỗ Bác quyền pháp này, chúng ta chơi bốn nước đại chiến. Tay trái của ta là một nước, tay phải một nước, hai tay của ngươi cũng là hai quốc gia. Bốn người ai cũng không giúp ai, biến thành một cuộc hỗn chiến bốn bên, vậy nhất định là sẽ rất thú vị nha!!!

“Nhưng mà võ công của ta rất tệ, đừng nói là bốn nước đại chiến, mà tam quốc đại chiến dùng hai tay ta làm một quốc gia đấu với hai tay hai nước của ngươi cũng phải thua. Ta không có nội công, quyền cước cũng chỉ để làm xiếc, không có dùng trong thực tế được!”

“Không cần sợ, ta dạy cho ngươi! Ta ở trong động này mười lăm năm đã ngộ ra được một bộ bảy mươi hai quyền Không Minh Quyền, thích hợp nhất là chơi trò này đó!!!”. Hắn vừa nói vừa ra tay phát quyền, lại nói thật chậm, nhưng mỗi chiêu xuất ra, vẫn mang theo chưởng phong uy vũ, đủ thấy giữa mềm mại có kình lực, là một bộ quyền rất mạnh mẽ.

Hắn lại cặn kẽ giải thích ý chính của bộ quyền pháp này nằm ở hai chữ “Trống rỗng và mềm mại”, nói ra bốn câu khẩu quyết “Đại thành nhược khuyết, kỳ dụng bất tệ. Đại doanh nhược trùng, kỳ dụng bất cùng!” lại đem ý tứ của bốn câu nói này giải thích một lần, cũng đếm từng số một phân giải từng chiêu thức, nói rõ mấu chốt cho nàng biết. Vốn là Niệm Từ còn lo lắng mình chưa học qua võ công, có thể trong thời gian ngắn sẽ không có được hiệu quả, nhưng bắt đầu cùng Chu Bá Thông luyện quyền mới phát hiện, không biết là thân thể của Mục Niệm Từ này có phải hay không thích hợp luyện võ, khiến cho nàng có thể rất nhanh học được các chiêu thức kia hơn nữa còn có thể linh hoạt ứng dùng, vẻn vẹn mới chỉ có hai ngày thì bảy mươi hai chiêu thức của Minh Không Quyền nàng đã có thể đánh ra có da có thịt rồi. Chu Bá Thông không kịp chờ đợi muội muội học cho giỏi đã vội vã bắt đầu giảng giải cho nàng nguyên tắc chơi trò chơi bốn nước tranh đấu rồi.

“Đầu tiên là tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, không thể theo quy tắc cũ sẵn có. Đôi tay này đấu với nhau điểm quan trọng nhất là trong lòng phải vô tâm, luyện tập hai tay có thể vẽ được hai hình dạng khác nhau. Nội công trụ cột của Toàn Chân Phái ta chính là bên trong phải bảo vệ tinh lực, bên ngoài thì giống như đi vào cõi thần tiên. Cho nên ta có thể dễ dàng tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, ngươi trước hết cũng phải bắt đầu luyện tập như vậy.”. Vừa nói hắn vừa dùng hai tay trên mặt đất vẽ nên hình tròn cùng hình vuông cùng một lúc. Niệm Từ cũng bắt chước vẽ thử, nhưng một hồi lâu thì hai tay nàng nếu không phải cùng vẽ hình vuông thì là hình tròn, lúc thì không phải hình vuông cũng chẳng phải hình tròn. Khổ học một hồi lâu cũng không nắm bắt được bí quyết, nàng không khỏi nản lòng bừa bãi tuyên bố không học nữa. Chu Bá Thông dĩ nhiên không đồng ý, cắn răng một cái quyết định truyền thụ nội công của Toàn Chân phái cho Niệm Từ để giải quyết cái vấn đề khó khăn này. Hắn nghĩ thầm Niệm Từ không phải là người ngoài, mà là muội muội của mình, nên không tính là tiết lộ võ công ra ngoài nha!!!

Vì vậy hắn đem phương pháp hô hấp vận khí, tĩnh tọa thu lại những suy nghĩ lo lắng trong đầu truyền thụ cho nàng trước. Niệm Từ làm thử theo lời hắn, mới đầu tư tưởng suy nghĩ cứ nhấp nhô phập phồng không yên, khó có thể thu lại được, nhưng theo lời hướng dẫn chậm rãi của Chu Bá Thông, thì một hồi lâu sau dần dần nàng có cảm giác tâm đã yên ổn, trong đan điền lại có một cỗ khí ấm dần dần dâng lên. Không biết là đã tĩnh tọa bao nhiêu thời gian, Niệm Từ từ từ mở mắt, thấy Chu Bá Thông ngồi tĩnh tọa đối diện với mình, thấy nàng mở mắt ra hắn lại nói:

“Ngươi phải nhớ kỹ: tư định tắc tình vong, thể hư tắc khí vận, tâm tử tắc thần hoạt, dương thịnh tắc âm tiêu! Bốn câu khẩu quyết này. Trở về trước khi ngủ, nhất định trong đầu phải trống rỗng trong suốt, không có một tia suy nghĩ. Sau đó nằm thu người lại, hít thở sâu, hồn bên trong không lay động, thần khí bên ngoài không dạo chơi. Như vậy cho dù là trong giấc ngủ ngươi cũng có thể luyện công được!”. Sau đó hắn lại chỉ điểm cho nàng cách làm thế nào để vận khí sử dụng lực, tu luyện nội công. Sau khi trở về, nàng đem những điểm trọng yếu trong lời hướng dẫn của hắn ghi chép lại, sau đó tìm chỗ cất giấu đi, bắt đầu tu luyện nội công.

Loading...

Xem tiếp: Chương 07-08

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Học Viện Hoàng Gia

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 27



Phép Thuật Nguyên Thủy

Thể loại: Khoa Huyễn, Truyện Teen

Số chương: 106


Thế Giới Nhỏ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 38


Thay Đổi Vận Mệnh

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 60