41 Edit: Thanh Thạch
Trải qua ngày đầu tiên thi diễn thuyết cá nhân tự chọn và ngày thứ hai là biện luận theo chủ đề, rốt cuộc cũng tới phần thi cuối cùng, chính là diễn kịch tình huống.
42 Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, phức tạp trong mắt càng đậm.
Hắn thật sự không hề nghĩ đến sẽ có một ngày lại nhìn thấy người phụ nữ kia, người đã từng bỏ rơi chính con ruột của mình để chạy theo một người đàn ông khác.
43 Edit: Thanh Thạch
Nước chảy mây trôi, lá rơi xào xạc, thời gian lặng lẽ bước qua. Xuân đi thu đến, nháy mắt đã qua ba năm.
Ở cái tuổi mười chín, bọn họ phải đối mặt với áp lực của kỳ thi đại học.
44 Edit: Thanh Thạch
“Sự tình chính là như vậy!” Chiahuahua mặc quần áo gọn gàng đứng ở cửa, đầy mặt xin lỗi nói: “Bạn thân của chú và A Minh muốn tổ chức đám cưới vào lễ giáng sinh, cho nên là….
45 Edit: Thanh Thạch
“Nhanh lên! Nhanh lên!” Ăn xong món cháo rau thập cẩm ngon lành, hai thằng nhóc lập tức biến thành hai con khỉ con, nhảy tới nhảy lui, ầm ĩ không ngừng.
46 Thần sắc Lý Thanh Nhiên thực bình tĩnh, nhưng động tác làm ra lại khiến cho Vương Đại Hổ không thể bình tĩnh. Ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo, thẳng đến xương quai xanh, lồng ngực trắng nõn, toàn bộ lộ ra trước mắt.
47 Edit: Thanh Thạch
“Chờ một chút, Hổ Tử…. ”
Trên hành lang có tiếng người gọi mình, Vương Đại Hổ quay lại, thấy là Trịnh Đào lớp bên cạnh, bởi vì hai người cùng thuộc đội bóng rổ của trường nên giao tình vô cùng tốt.
48 Edit: Thanh Thạch
Đợi xử lý xong mọi việc quay về trường học thì ký túc xá đã đóng cửa tắt đèn từ lâu. Vương Đại Hổ liền vòng sang toà nhà bên cạnh, phi phi hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, bắt đầu – trèo cây!
Trèo tới đỉnh, ném đá vào ô cửa sổ thuỷ tinh ở tầng hai đối diện.
49 Edit: Thanh Thạch
Ngày Tết.
Sáng sớm, Vương Đại Hổ đã cùng Lý Thanh Nhiên “tay trái xách gà, tay phải cầm vịt”, vác bao lớn bao nhỏ quà Tết đến nhà Long Nhất Minh.
50 Edit: Thanh Thạch
Nghe Vương Đại Hổ trách móc một trận, Lý Thanh Nhiên càng thêm xấu hổ, có chút buồn bực, có chút tức giận lại có chút thẹn thùng.
51 Edit: Thanh Thạch
“Thứ nhất:” Vương Đại Hổ dựng thẳng một ngón tay, tràn đầy chế nhạo nói: “Tôi chỉ là học sinh bình thường, mọi chi phí vẫn cần bố mẹ trả, ở đâu ra tiền mà cho mượn? Thứ hai: Cô nói em cô bị bệnh? Tôi hỏi cô nó bị bệnh gì? Nằm ở viện nào? Cô đã nhìn thấy chưa? Thứ ba:….
52 Edit: Thanh Thạch
“Đại Hổ đừng như vậy. ” Chu Tuệ cách đó không xa vừa nhìn thấy vội vàng chạy tới, như bảo vệ gà con mà kéo Đới Văn Bác ra sau người: “Cậu mà tiếp tục bắt nạt bạn học, tôi sẽ nói với thầy cô!”
“Tôi đánh cậu ta? Hay là mắng cậu ta? Sao lại thành bắt nạt cậu ta rồi?” Vương Đại Hổ cau mày không chút khách khí sẵng giọng: “Là cậu ta vô duyên vô cớ chạy tới đấy chứ!”
“Đó là bởi vì Lý, Lý Thanh Nhiên làm Tuệ Tuệ khóc!” Đới Văn Bác tức giận, cơn tức bùng lên chỉ thẳng vào Lý Thanh Nhiên hét lớn: “Tuệ Tuệ đối với cậu tốt như vậy, tại sao cậu luôn làm cho cô ấy đau lòng!”
“Đới Văn Bác!” Hai tiếng mắng giận dữ đồng thời vang lên.
53 Edit: Thanh Thạch
Ngồi ở quán ăn cạnh trường học, Vương Đại Hổ vẫn như cũ nộ khí khó tiêu.
“Nếu để anh tra ra được là ai giở trò quỷ sau lưng, anh thề anh sẽ xé xác nó ra!”
Không giống hắn đang nghiến răng nghiến lợi, Lý Thanh Nhiên ngồi đối diện nhẹ nhàng cắn ống hút, nhâm nhi nước quýt chua chua ngòn ngọt: “Miệng là của người khác, bọn họ muốn nói thế nào thì nói, anh tức giận như thế làm gì!”
“Nhưng mà Nhiên Nhiên….
54 Edit: Thanh Thạch
Triệu Văn mặt đầy máu cuống cuồng chạy ra ngoài.
Người đàn ông cao to vạm vỡ, mặt mày hung dữ vác “dao phay” đuổi theo sau.
Dọc đường không biết đã đụng ngã bao nhiêu người, cũng không biết bị bao nhiều người tức giận chửi mắng, chân Triệu Văn mềm nhũn, cuối cùng kiệt sức ngã trên cầu vượt.
55 Edit: Thanh Thạch
“Chắc là nó sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa!” Vương Đại Hổ nhìn Khổng Thuý Bình thất hồn lạc phách đi ra, chép miệng nói.
56 Edit: Thanh Thạch
Hơn một tháng sau, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên lần lượt nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Z và đại học Y.
Cả nhà mừng như điên.
57 Edit: Thanh Thạch
“Phùng Bảo Bảo?” Lý Thanh Nhiên buông dao dĩa trong tay, hơi cau mày hỏi ngược lại.
“Đúng vậy! Chính là thằng bé cũng bị bắt đi bán hồi trước anh kể với em đó, em nói có trùng hợp không, nó thế mà học cùng đại học với anh, đúng là duyên phận a!”
Duyên phận? Ánh mắt Lý Thanh Nhiên phút chốc lạnh đi.
58 Edit: Thanh Thạch
Trên bàn cơm, không khí giữa hai người có chút ngưng trọng.
Vương Đại Hổ im lặng gắp một đũa rau chân vịt xào hạnh nhân[1] vào bát Lý Thanh Nhiên rồi lại cúi đầu bới cơm.
59 Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ hấp tấp vọt vào nhà, giơ một đống lùng bùng trong tay, đắc ý khoe với Lý Thanh Nhiên: “Xem này, cái này là anh xếp hàng hơn một giờ ở cửa hàng hải sản mới mua được đấy, còn tươi lắm! Dùng cái này nấu canh thì siêu bổ, giờ liền làm luôn, vừa kịp cho em uống buổi trưa.
60 Edit: Thanh Thạch
Chuyện Khổng Tú Mai đợi đến khi Vương Đại Hổ khỏi bệnh cũng không thấy Lý Thanh Nhiên nhắc lại.
Hắn ngược lại có nói bóng gió vài lần nhưng lần nào cũng bị qua loa có lệ, ngầm quan sát hai ngày, thấy cậu ngoại trừ tâm tình không tốt thì cũng không có gì khác thường nên liền tạm thời cho qua.