61 Edit: Thanh Thạch
Phùng Nam giận dỗi chạy đi, bọn Vương Đại Hổ sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.
Chỉ là thằng bé dù người nhỏ nhưng lại chạy rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
62 Edit: Thanh Thạch
Phùng Nam lại nằm mơ!
Mở to mắt, phòng ngủ vẫn tối đen một mảnh như cũ, cậu vội vàng ngồi dậy, sờ soạng lấy ra từ dưới gối một chiếc quần lót sạch sẽ, sợ gây tiếng động ảnh hưởng đến người khác nên động tác vô cùng cẩn thận.
63 Edit: Thanh Thạch
Ba năm sau, đại sảnh sân bay Bắc Kinh.
“Đến Mỹ là phải gọi điện cho anh, đừng để anh đợi. ”
“Ừ!”
“Phải ăn cơm đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, không được thức đêm.
64 Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ tránh ở nhà Phùng Nam ba ngày, nhưng hắn rốt cuộc vẫn phải đến trường, mà trường thì không chạy đi đâu được, cho nên đương nhiên hắn bị Khổng Tú Mai bắt được.
65 Edit: Thanh Thạch
“Uyển Nhi…. ” Khi Vương Đại Hổ đang thầm nghi hoặc khó hiểu, Khổng Tú Mai xách cặp lồng đi vào, thấy Vương Đại Hổ ngồi bên giường, bà sửng sốt.
66 Edit: Thanh Thạch
Sân bay quốc tế Bắc Kinh, chỗ cửa ra người đến người đi, tiếng nói chuyện ồn ào.
Đột nhiên, một tiếng hét thanh thuý vang lên: “Anh Thanh Nhiên, ở đây!”
Chỉ thấy một cậu nhóc đáng yêu đang nhón chân, hưng phấn vẫy vẫy hai tay.
67 Edit: Thanh Thạch
“Anh Lý…. Anh Lý…. ”
Lý Thanh Nhiên hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, nhận ra đối phương là đàn em cùng tổ nghiên cứu.
68 Edit: Thanh Thạch
Ở bệnh viện thêm một tối, ngày hôm sau, Vương Đại Hổ liền mang Lý Thanh Nhiên về nhà.
Đứng trong hoàn cảnh quen thuộc, trạng thái tinh thần của Lý Thanh Nhiên quả nhiên ổn định lại.
69 Edit: Thanh Thạch
Nghe yêu cầu của Lý Thanh Nhiên, Khổng Tú Mai lảo đảo lui về sau ba bước.
Khóc nói: “Ân tình của Đại Hổ đối với Uyển Nhi, chúng ta đời này cho dù làm trâu làm ngựa cũng báo đáp không xong, nhưng, nhưng… Nhiên Nhiên, con đổi yêu cầu khác được không, vô luận là cái gì, chẳng sợ con muốn mạng của mẹ, mẹ cũng nguyện ý cho con!”
Nói thật dễ nghe!
Lý Thanh Nhiên nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đầy đau đớn, lại không sánh bằng đau đớn trong tim cậu.
70 Edit: Thanh Thạch
“Hai người nói gì vậy?” Về đến nhà, Vương Đại Hổ ôm Lý Thanh Nhiên cẩn thận hỏi.
“Không có gì!” Lý Thanh Nhiên sắc mặt như cũ có chút không tốt, một bộ rõ ràng không muốn nói chuyện.
71 Edit: Thanh Thạch
“Anh đúng là phải giải thích. ” Trầm mặc thật lâu sau, Lý Thanh Nhiên kéo tay Vương Đại Hổ đặt lên ngực mình, dùng thanh âm yếu ớt mà tủi thân thì thào: “Anh biết không, mỗi khi em nhìn thấy vết sẹo trên bụng anh, mỗi khi em nghĩ đến trong người anh vĩnh viễn mất đi một bộ phận, nơi này của em rất đau, thật sự rất đau, đau đến nỗi em chết mất.
72 Edit: Thanh Thạch
Đầu mùa đông tuyết bay rợp trời khiến thôn Hưng Nghiệp trong đêm khuya vốn yên lặng càng thêm cô tịch.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên phủi bớt tuyết trên người, đập đập vào cánh cửa sắt, chỉ chốc lát sau, có người ra mở cửa.
73 Edit: Thanh Thạch
Một năm sau, Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ mạng Hoàng Đạt Bắc Kinh.
Phùng Nam lảo đà lảo đảo ôm một chồng tư liệu đồ sộ, đá văng cửa phòng tổng giám đốc.
74 Edit: Thanh Thạch
Sự thật chứng minh, lo lắng và sợ hãi của Vương Đại Hổ hoàn toàn không có giá trị.
Đến “ngày đó”, hắn đang cùng Lý Thanh Nhiên đi du lịch tại một khu resort ở Maldives.
75 Edit: Thanh Thạch
Long Táp và Vương Việt tuy rằng một người họ Long, một người họ Vương nhưng lại là hai anh em sinh đôi.
Điều này có thể thấy rõ từ hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
76 Edit: Thanh Thạch
Qua mười lăm tháng giêng, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên trở về Bắc Kinh.
Ngày cứ như vậy chậm rãi đi qua, nháy mắt hàng cây trên đường đã không còn trụi lủi một mảnh, chồi non xanh mơn mởn mọc ra, mang lại cho thành phố hơi thở của mùa xuân.