1
Edit: Ngạc Tuyết
Thị vệ gần đây có chút không vui.
Gần đây hắn vẫn luôn cảm thấy có đạo tầm mắt dính chặt trên người hắn, chờ đến lúc hắn vừa ngẩng đầu, rồi lại mất tung mất ảnh.
2
Edit: Ngạc Tuyết
Thường xuyên qua lại, hai người coi như quen biết.
Mà Vệ Thập Ngôn vẫn chưa biết rõ, ánh mắt Tả đại thần đến tột cùng là chỉ về hắn, hay vẫn là chỉ về vị kia chí cao vô thượng phía sau hắn đây?
Không lâu sau, chuyến săn bắn mùa thu của hoàng thượng đã đến, đủ loại quan lại đi theo, phố lớn ngõ nhỏ quỳ đầy bách tính.
3
Edit: Ngạc Tuyết
Ngày hôm đó, Vệ Thập Ngôn mới vừa vào trong nhà, liền có gã sai vặt vội vã tiến lên phía trước nói: “Thiếu gia, lão gia tại trong thư phòng chờ ngài đã lâu.
4
Edit: Ngạc Tuyết
Vệ Thập Ngôn nở nụ cười: “Sao lại nói lời ấy?”
Phó quan nói: “Nói lung tung thôi. ”
Vệ Thập Ngôn cười cười.
5
Edit: Ngạc Tuyết
Tả Hứa cưỡi ngựa, tiến lên phi thường chậm chạp.
Trong tuyết lớn, hạt băng theo gió lớn đáng sợ đánh vào trên mặt của hắn, cho dù khoác dày đặc đấu bồng trên người, mà nửa người dưới cũng đã bị đông cứng đến không còn chút cảm giác nào.
6
Edit: Ngạc Tuyết
Lúc Vệ Thập Ngôn nhìn thấy Tả Hứa giữa trời tuyết, trên người hắn tất cả đều là máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Đợi đến gần thêm chút nữa, nhìn rõ ràng mặt của hắn, khi đã xác định hắn là Tả Hứa, Vệ Thập Ngôn cảm thấy hô hấp của mình như muốn đình chỉ.
7
Edit: Ngạc Tuyết
Phiên ngoại
Hai người nơi địa ngục
Hoàng đế mất năm năm mươi tuổi.
Hắn mơ mơ hồ hồ bay lên, bị Hắc Bạch Vô Thường lè lưỡi mang đi.