Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Soán Đường Chương 84: Ly Gián Không Thành.

Chương trước: Chương 83: Lợi Ích Cho Trịnh Uy.



Soán Đường

Tác giả: Canh Tân

Quyển 3

Chương 84: Ly gián không thành.

Nhóm dịch black

Nguồn: Vipvandan.vn

Trịnh Uy nói:

- Sĩ Tắc, ta là thương nhân, ai mang tới cho ta lợi ích thì ta hợp tác vớingười đó.

- Ta vô cùng rõ ràng, ta liên lạc với các ngươi ngoại trừ lợi ích hai danh hiệutộc lão thì không còn gì khác... Ta nhiều năm ở phía nam, được hai danh hiệutộc lão thì có ích gì, nhưng liên thủ với lục phòng thì lợi ích bội thu.

Ngươi có thể cười ta là con buôn, nhưng ta cũng nói với ngươi, thiên hạ aikhông vì lợi ích của mình, cho nên Sĩ Tắc ta chỉ có thể xin lỗi ngươi mà thôi.

Trịnh Nhân Cơ thì vui vẻ.

Trịnh Uy sẽ không ở lâu ở Huỳnh Dương, đối với hắn là một chuyện tốt để khốngchế An Viễn đường.

Trịnh Sĩ Tắc tức giận đến đỏ cả khuôn mặt, chỉ vào Trịnh Uy cả buổi không nóinên lời.

Lúc này, Trịnh Thiện Nguyện mang theo đám người Trịnh Sĩ Cơ đi tới, quát bảoTrịnh Sĩ Tắc không được vô lễ, sau đó cười cười:

- Nhân Cơ hiền đệ, thủ đoạn quả nhiên là ghê gớm... còn có Trịnh thúc phụ nữa,chúc mừng thúc phụ đã tiến vào trong tộc lão hội, sau này Trịnh gia phát triểncòn phải phiền thúc phụ hao tâm tổn trí.

Mang theo một vẻ khen chê, Trịnh Thiện Nguyện đã mang người đi.

Trịnh Thế An bừng tỉnh, câu nói kia của Trịnh Thiện Nguyện rõ ràng ẩn chứa ý đồchâm chọc.

Vì vậy khi Trịnh Thiện Nguyện bước đi, ông liền nói:

- Nhân Cơ hiền chất, chuyện hôm nay ở Huỳnh Dương đã định, ta ở đây cũng khôngcó ý nghĩa gì nữa, Ngôn Khánh cũng cần phải tiếp tục đi học, ta muốn mấy ngàynữa trở về Lạc Dương.

- Về phần chuyện điền trang sau khi trở về Lạc Dương ta cũng sẽ phái người quachiếu cố.

Ta không cần tranh quyền với ngươi, vô tình vô ý có được một chức vị tộc lão làta cảm thấy mỹ mãn rồi.

Cho nên ta rời khỏi Huỳnh Dương.

Trịnh Ngôn Khánh vẫn một mực lắng nghe động tĩnh bên này, thấy Trịnh Thế An nóinhư vậy hắn kìm không được giơ một ngón tay mà khen cao minh.

Gia gia không vì biến đổi thân phận mà đắc ý.

Trái lại ông rất tỉnh táo, biết rõ lấy lùi làm tiến, lần này ông quay trở vềLạc Dương, cũng biểu lộ thái độ, bỏ đi sự băn khoăn của Trịnh Nhân Cơ. Đừngnhìn Trịnh Thế An bổn sự không cao, nhưng nhìn mặt nói chuyện, phỏng đoán nhântâm thì vượt xa hơn so với những người khác. Trịnh Ngôn Khánh thấy vậy thì thầmgật đầu.

Trịnh Nhân Cơ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trịnh Thiện Nguyện nói câu kia khiến cho hắn rất cố kỵ.

Nhưng sau khi Trịnh Thế An bày tỏ thái độ thì hắn lập tức bỏ đi sự cố kỵ, ngườita kính mình một xích mình kính lại người ta một trượng, đạo lý này Trịnh NhânCơ vô cùng tinh tường.

- Ngôn Khánh, tiền đồ là chuyện lớn, thúc phụ quay về Lạc Dương cũng là lẽphải.

- Hôm nay Ngôn Khánh bái Trưởng Tôn đại nhân làm môn hạ, cũng cần phải ở lạiLạc Dương, thúc phụ quay về Lạc Dương là đúng, chỉ là tiểu chất cầu xin thúcphụ, quản lý sản nghiệp bên Lạc Dương một chút, đám lão quân kia đối với thúcphụ rất tôn kính, thúc phụ quản lý so với Vi Thiện thì tốt hơn rất nhiều... Vừarồi đại tướng quân đã lén nói với tiểu chất, hắn sắp phải từ chức Võ Hầu đạitướng quân, bệ hạ phong hắn là Vĩnh Yên thái thú, Vi Thiện có một thân võ nghệ,ở lại Lạc Dương cũng uổng phí chi bằng để cho đi theo đại tướng quân thì tốthơn.

Trịnh Nguyên Thọ được thăng quan rồi sao?

Trịnh Ngôn Khánh nghe được tin tức này thì kinh ngạc.

Xem ra Trịnh Nguyên Thọ vốn đã có giao hảo với Trịnh Nhân Cơ, chỉ là trước đâykhông để lộ ra.

Vĩnh An quận, chính là Sơn Tây quận đời sau, diện tích vô cùng rộng.

Bởi vậy có thể thấy được Tùy Dạng đế tuy đối với Trịnh Thiện Nguyện không hàilòng lắm nhưng đối với Trịnh Nguyên Thọ thì vẫn vô cùng hợp ý.

Trịnh Nhân Cơ nói không sai, Trịnh Vi Thiện có một thân võ nghệ, ở Lạc Dươngđúng là đáng tiếc.

Chẳng bằng theo Trịnh Nguyên Thọ tiến về Vĩnh Yên, ít nhất cũng có công danh,chuyện này đối với Trịnh Vi Thiện và nhị phòng đều có lợi ích lớn.

- Đã như vậy, lão hủ cũng không sĩ diện, thừa dịp còn sống dốc một phần sức lựcvì An Viễn đường.

Trịnh Thế An vui vẻ đáp ứng.

Ông biết rõ khi nào thì cần phải khiêm tốn, khi nào thì cần phải nhiệt tình.

Khiêm tốn quá phận ngược lại sẽ khiến cho Trịnh Nhân Cơ cảm thấy trong lòng củaông có mưu đồ gì đó,còn thống khoái đáp ứng sẽ khiến cho Trịnh Nhân Cơ cảm thấyyên tâm. Lão nhân này đối với tâm tư con người vô cùng nắm chắc, có thể nói làlô hỏa thuần thanh.

- Ngôn Khánh, ca ca huynh phải đi Lạc Dương sao?

Trịnh Hoành Nghị không nỡ, kéo tay Trịnh Ngôn Khánh mà nhẹ giọng hỏi:

- Huynh không ở đây, Từ đại ca cũng không ở đây, không có người nào chơi đùa,cũng không có ai kể chuyện cho đệ.

Trịnh Ngôn Khánh ôm Trịnh Hoành Nghị mà khẽ nói:

- Namnhi chí ở bốn phương, Hoành Nghị đệ cũng không còn nhỏ nữa rồi, hãy học cho tốtđể chia sẻ ưu sầu với thúc phụ.

Lần này đệ lén phái người nói cho ta biết, ta vô cùng cao hứng, tuy ta ở LạcDương nhưng luôn để ý tới đệ, đệ phải ở đây học hành cho tốt, sau khi Nhan tiênsinh trở về phát hiện ra đệ chậm trễ sách vợ thì sẽ bị trách cứ đó, khi nàorảnh ta và Từ đại ca sẽ tới thăm đệ.

Trịnh Hoành Nghị lúc này mới nở ra một nụ cười.

Nói thì nói vậy chứ không phải đi ngay được.

Trịnh Thế An đã trở thành tộc lão, địa vị thân phận tăng vọt, có nhiều việc cầnphải làm.

Trịnh Tổ nghe nói Trịnh Vi Thiện có thể làm quan trong lòng vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là Trịnh Tổ, Trịnh Vi Thiện là cốt nhục của hắn, hiện nay có tiền đồhắn là người làm cha dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, trong tiệc rượu vô cùng thânmật với Trịnh Thế An, lão cũng biết Trịnh Vi Thiện có tiền đồ này không phải lànhờ vào Trịnh Nhân Cơ mà là gần Trịnh Thế An, cho nên đối với Trịnh Thế An càngthêm thân thiết.

Nơi ở của Trịnh Thế An trước kia dĩ nhiên không thể ở lại.

Thân là tộc lão, không thể ở chỗ quá mức khó coi, như vậy không phải ném đi thểdiện của Trịnh gia hay sao?

Vì vậy đám người Trịnh Nhân Cơ thương lượng một lúc với nhau liền khởi độngcông trình ở ven hồ Động Lâm, xây dựng một toà nhà lớn.

Tòa nhà này chiêm diện tích chừng trăm khoảnh, đây là do Trịnh Thế An liên tụcyêu cầu giảm bớt.

Ở bên trong có ba phần tiền trung hậu viên, hậu trạch là hoa viên, tiếp cận vớiĐộng Lâm Hồ.

Nước chảy quanh, đình đài lầu các xa hoa.

Trịnh Thế An nhìn bản vẽ này xong thì cảm khái một hồi.

Chưa bao giờ ông nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ trở nên như vậy, ở đây an trívô cùng tốt, đứng ở trên lầu các có thể nghe được thanh âm thiền phạm, còn cócảnh hồ nước thơ mộng, lúc rảnh rỗi có thể cùng với bạn bè tới đây gặp nhaunâng cốc chung vui, đích thực là một chỗ vô cùng tốt. Mà Trịnh Ngôn Khánh khôngcó việc gì làm đang chú ý tới thương thế của Thẩm Quang.

Loading...

Xem tiếp: Chương 85: Vương Cảnh Văn.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tình yêu xứ Hàn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 131



Khương Kiều

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Mất Trí Nhớ Lão Bà

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10