Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Soán Đường Chương 16: Đóa Đóa Tới.

Chương trước: Chương 15: Mưa Lớn.



Soán Đường

Tác giả: Canh Tân

Quyển 4

Chương 16: Đóa Đóa tới.

Nhóm dịch black

Nguồn: Vipvandan.vn

Sưu Tầm:

- Đúng rồi, ta vừa mới trở lại nhìn thấy có không ít người ở trên bến thuyền Thông Xa phố không biết là làm trò gì?

- Bến thuyền Thông xa phố?

- Đúng thế, rất nhiều người, có khoảng bốn năm trăm người.

- À, xem ra bọn họ tụ tập đánh bạc, Thông Xa phố những thương nhân người hồ kia thích nhất là như vậy, ta nghe nói mấy ngày trước có một trăm người cũng tụ tập chọi gà, chỉ sợ hiện tại cũng giống như vậy.

Sau giờ Tuất Từ Thế Tích và Thẩm Quang đều đi nghỉ ngơi, Trịnh Ngôn Khánh cũng bảo Mao Tiểu Niệm đi nghỉ, hắn một mình ngồi trước hiên cửa nhìn mưa rơi vừa uống một ngụm trà, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì trong tích tắc, Tứ Nhãn và Tế Yêu đột nhiên đứng lên, phát ra tiếng hô trầm thấp.]

Ngôn Khánh khẽ giật mình.

- Người nào?

- Tiểu Tú, là ta, Đóa Đóa.

Thanh âm quen thuộc truyền tới, chỉ thấy Đóa Đóa trong một bộ đồ màu đen, từ sau tường viện nhảy xuống.

Ngôn Khánh vội vàng ngăn Tứ Nhãn và Tứ Yêu lại sau đó cất bước lên nghênh đón:

- Đóa Đóa, tại sao ngươi lại tới đây?

Nha đầu kia giống như là vừa leo tường xong.

Trước đó nàng bị Thẩm Quang phát hiện, lần này vẫn không chừa.

Mái tóc của Đóa Đóa ướt sũng, hai bàn tay lạnh buốt, Trịnh Ngôn Khánh vội vàng kéo nàng vào trong phòng, miệng khẽ trách cứ:

- Mưa lớn như vậy sao ngươi lại tới đây?

Đóa Đóa nói:

- Tiểu Tú, ta phải đi rồi.

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, chợt minh bạch ý của Đóa Đóa.

Trong lòng hắn hiện ra một cảm giác không nỡ,hắn nhẹ giọng hỏi:

- Khi nào thì đi?

- Trời sáng ta phải đi.

đo nói xong lấy ra một xấp khế đất nhét vào trong tay của Trịnh Ngôn Khánh mà khẽ nói:

- Vốn ta định đem Đại Định tửu lâu cho ngươi nhưng Cáp công công đã nói, Đại Định tửu lâu quá lộ, chỉ sợ khiến ngươi bị bất lợi, những năm nay Cáp công công ở Lạc Dương đã dùng danh nghĩa mẹ ta mua khong ít đất, ta nghĩ sau này ngươi cần phát triển cũng cần căn cơ, cho nên chuyển qua tên của ngươi.

- Sao?

Trịnh Ngôn Khánh lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn cự tuyệt.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đóa Đóa, hắn không nhẫn tâm vì vậy nghĩ nghĩ rồi thu khế đất vào trong ngực.

- Vậy trước hết giao cho ta, khi thời cuộc ổn định ta sẽ trả lại.

- Đúng rồi ngươi bao giờ trở về?

- Cáp công công nói về Tương Châu trước, xử lý sản nghiệp bên đó thỏa đáng xong sẽ đi tới Thục Trung một hai năm, cuối cùng trở về, đến lúc đó không cần phải lo bị người vạch trần nữa.

Cáp Sĩ Kỳ này dụng tâm quả là kín đáo.

Ngôn Khánh nói:

- Như vậy cũng tốt, trước hết cứ ổn định đã, ta nếu như nhàn rỗi sẽ tới Thục Trung thăm ngươi.

- Thật sao?

- Đại trượng phu nói một lời, tứ mã nan truy.

Trên khuôn mặt Đóa Đóa hiện ra nụ cười tươi.

Nàng đột nhiên ôm lấy eo Trịnh Ngôn Khánh, chôn đầu vào trong ngực của hắn, dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt mà thốt ra:

- Vậy ta muốn ngươi cam đoan, phải tới thăm ta sớm.

Trong lòng Ngôn Khánh nảy sinh ra một tình cảm thương yêu, hắn dùng sức ôm Đóa Đóa vào trong ngực.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ tới thăm ngươi.

Trên sông lạc thủy nổi lơ lủng một màn hơi nước nhàn nhạt, giống như là một thiếu nữ xinh đẹp mặc lụa mỏng.

Nhiệt độ cũng đã được hạ xuống, trải qua trận mưa gió đã mang theo khí lạnh thoải mái, quét lên trên người tạo ra cảm giác thoải mái dễ chịu.

Có lẽ từ đầu hạ tới bây giờ đây là ban đêm khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu nhất.

Cáp Sĩ Kỳ thu thập hành lý xong, nhìn sắc trời thì thấy đã qua giờ Tý.

Đóa Đóa đã ra ngoài hai canh giờ, chắc cũng đã sắp về, bọn họ lần này phải rời khỏi Lạc Dương, dựa theo lời nói của Trịnh Ngôn Khánh thì chính là ẩn núp, hắn tuy không nói gì thêm nhưng Cáp Sĩ Kỳ có một cảm giác rất tin tưởng Trịnh Ngôn Khánh.

Đồng thời Cáp Sĩ Kỳ cũng có một cách nghĩ kỳ quái.

Nếu như quận chúa tương lai thật sự có thể gả cho Trịnh Ngôn Khánh thì bằng vào năng lực của tiểu gia hỏa này, cùng với Trịnh thị gia tộc phía sau lưng hắn nói không chừng có thể phục hưng đại Chu vương triều, Á Á cũng có một người giúp đỡ.

Nghĩ tới đây, Cáp Sĩ Kỳ đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.

Vũ Văn Á hiện tại đã nằm trên giường mà ngủ.

Đối với hài tử từ nhỏ một tay nuôi lớn này, Cáp Sĩ Kỳ có một cảm giác giống như tổ phụ yêu mến, cũng tương tự như Trịnh Thế An, hắn đã mất đi công năng sinh dục, từ nhỏ đã nuôi lớn một đứa con ít.

Chỉ là không giống như Trịnh Ngôn Khánh, Vũ Văn Á còn cần phải cần Cáp Sĩ Kỳ quan tâm tới.

Dù sao... trên đời này có một người yêu nghiệt như Trịnh Ngôn Khánh là đủ rồi.

Dường như trong giấc mộng, Vũ Văn Á mơ thấy điều gì đó tươi đẹp khuôn mặt nở ra một nụ cười rất tươi.

- Đại sư bá, đã xảy ra chuyện.

Cửa phòng bị đẩy ra, người xông vào là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi.

Thân hình hắn gầy gầy cao cao, nhìn có vẻ rất văn nhược.

Tóc đen rối tung, hắn hấp tấp đi tới, thoáng cái đã đánh thức Vũ Văn Á thức dậy.

Mao Tiểu Tám, ngươi bối rối gì vậy?

Nếu như Trịnh Ngôn Khánh ở đây có thể nhận ra người này chính là Mao Tiểu Tám, người vứt bỏ gia đình năm đó.

- Sư bá, sư phụ ông ấy...

Cáp Sĩ Kỳ nhăn mày lại:

- Sư phụ ngươi làm sao, từ từ mà nói, đừng hoảng hốt.

- Sư phụ ông ấy mang người nói là muốn tiến vào hoàng thành lấy đầu hoàng đế.

- Ngươi nói cái gì?

- Sư phụ ông ấy chỉ sợ đã xông vào hoàng thành rồi.

Cáp Sĩ Kỳ kinh hãi một tiếng.

- Sư phụ ngươi tại sao lại xông vào trong hoàng thành?

Mao Tiểu Tám do dự một chút rồi khẽ nói:

- Sư phụ nói, đại sư bá sống an nhàn sung sướng muốn rút khỏi Lạc Dương, quên đi thâm cừu đại hận ngày xưa cho nên sư phụ nói ông ấy thà chết trận chứ không sống qua ngày, vừa rồi ông ấy đã triệu tập 500 giáo chúng đệ tử, đi về phía của thành.

Cáp Sĩ Kỳ luồng cuống tay chân, không biết phải làm sao.

- Hồ Tử chết tiệt, hắn điên rồi sao?

Cáp Sĩ Kỳ tức giận chửi bới:

- Hắn có biết như vậy sẽ khiến chúng ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm không?

- Không được ta cần phải ngăn hắn lại.

- Mao Tiểu Tám, sư phụ ngươi khi nào hành động.

- Ông ấy đi rồi, lúc trời còn mưa lớn đã triệu tập giáo chúng đệ tử, tới thông xa phố tập hợp lại.

- Đệ tử ngăn ông ấy không được nên đành phải chạy về báo cho sư bá, chỉ sợ lúc này sư phụ đã khởi hành.

Loading...

Xem tiếp: Chương 17: Mắc Bẫy.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thục Nữ Trùng Sinh

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh

Số chương: 4


Quỷ Xâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Khoản Nợ Hôn Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 46



Mr. Perfect

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 29