21 Một câu làm cho Thích Giai thanh tỉnh hơn, cô ôm chăn ngồi dậy, giọng nói rõ ràng, “Hoa là do anh tặng? Anh là ai?”Nam nhân bí ẩn cười cười, “Là tôi tặng, em có thích không?”Nghe khẩu khí của đối phương, Thích Giai đã đoán ra hắn không muốn thân phận bị lộ, mà cô cũng không muốn lãng phí thời gian, liền tăng thêm ngữ khí, “Tiên sinh, mặc kệ anh là ai, hành vi bây giờ của anh làm cho tôi cảm thấy bị quấy nhiễu.
22 Vừa dứt lời, giọng một đàn ông lớn tuổi truyền đến, “Không biết lớn nhỏ, cái gì Mặc? Phải gọi Mặc ca ca. ”Thích Giai nhớ rõ giọng nói này, chính là chú Trần buổi chiều tỏ ra không hòa nhã với cô.
23 Lâm Tiêu Mặc nói mang cô tìm lại kỷ niệm, đi dọc theo con đường nhỏ năm xưa, hai người đi trên đường câu được câu không nói chuyện phiếm, nói đến cuộc sống của mình khi xa nhau, đây cũng là lần đầu tiên họ kể lại khoảng thời gian không có nhau.
24 “Việc lần trước em nhờ anh xử lo liệu, anh ta ngày mai đến Bắc Kinh, nói đồng ý muốn gặp em. ”“Lục Tranh?” Thích Giai bỗng nhiên mở to mắt. “Ừ. ” Mưu Phi vui vẻ nói, “Anh lúc trước liên lạc qua trợ lí của anh ta, vốn được biết là Lục Tranh tháng này muốn đi Châu Âu tham gia triển lãm, chờ khi về nước mới hẹn gặp được.
25 “Thích tiểu thư, xin chào, thôi là Lục Tranh…”Nghe thấy là người mình đang chờ, Thích Giai cười mỉm nói, “Lục tổng, chào ngài, nghe nói ngài đến Bắc Kinh?”“À, buổi sáng tạm thời có việc, buổi chiều mới lên máy bay, vừa mới đến Bắc Kinh.
26 Lâm Tiêu Mặc nhìn thời gian gửi tin nhắn, là nửa giờ trước. Anh nghĩ nghĩ, nên trả lời một câu, “Có việc?”Lí Mộng Dao nhắn lại rất nhanh, “Muốn hẹn anh ngày mai dùng cơm.
27 Thạch Lỗi lớn giọng gọi Lâm Tiêu Mặc tỉnh dậy. Anh mở mắt, lấy di động từ túi ra, thấy rõ dãy số của Thích Giai, cười ha hả nghe điện, “Bà xã, anh say, em tới đón anh đi.
28 Ngày hôm sau, Thích Giai dậy sớm vào bếp nấu cháo. Dạ dày họ dạo này không mấy tốt, tối qua Lâm Tiêu Mặc uống nhiều, nếu buổi sáng lại uống cà phê, dạ dày sẽ không chịu nổi.
29 “Sao anh lại ở đây?” Thích Giai ngạc nhiên hỏi. Lục Tranh chân bước về phía trước, đưa tay giơ túi to lên, “Ăn cơm không? Tôi mua chút thức ăn đến, em xem ăn có hợp không.
30 “Nếu ông trời an bài cho tôi gặp lại, em nói tôi có thể dễ dàng buông tay sao?”Nói đến đây, Thích Giai nếu còn không hiểu được “cô ấy” Lục Tranh đang nói đến chính là mình, vậy quả thực chỉ số thông minh có vấn đề.
31 Sau đợt cảm mạo, Lâm Tiêu Mặc vẫn có vẻ bất mãn, cảm xúc không thể nào tốt lên, Thích Giai hỏi bài câu đều bị anh lãng sang chuyện khác, cô biết anh không muốn nói, cũng không hỏi ép nữa, chỉ dặn dò, “Có gì đừng để trong lòng buồn phiền.
32 “Trên giường có người?”“Không có…” Lâm Tiêu Mặc thề thốt phủ nhận, rồi lập tức sửa lại, “Là có, nhưng không phải em nghĩ như vậy chứ?”Thấy cô gục đầu xuống, Lâm Tiêu Mặc ôm chắc cánh tay cô, ngang ngược ra lệnh, “Không được phép suy nghĩ lung tung.
33 “Chờ anh về, chúng ta đi đăng kí. ”Máy bay tiến về bầu trời quang đãng cao vạn thước, Thích Giai mới tỉnh ngộ, mình vừa rồi hình như được cầu hôn, điều quan trọng nhất chính là, cô không chút do dự nói “Được.
34 Trên đường về nhà, Thích Giai liên tục suy nghĩ chuyện này nên nói từ đâu, vừa tìm cách lùi bước xoay sở, là nói ra toàn bộ hay chỉ chú ý trọng điểm, điều quan trọng nhất khi nghĩ đến phản ứng của Lâm Tiêu Mặc, trong lòng cô giống như thùng nước bị tát đi, bất ổn, bất chợt sinh ra ý định thối lui.
35 Trên đường về nhà, Thích Giai liên tục suy nghĩ chuyện này nên nói từ đâu, vừa tìm cách lùi bước xoay sở, là nói ra toàn bộ hay chỉ chú ý trọng điểm, điều quan trọng nhất khi nghĩ đến phản ứng của Lâm Tiêu Mặc, trong lòng cô giống như thùng nước bị tát đi, bất ổn, bất chợt sinh ra ý định thối lui.
36 “Thích Giai, nói cho anh biết vì sao?”“Ba em bị ung thư gan. ” Thích Giai dùng vài chữ kia để mở ra đoạn ký ức đã cố sức phủ đầy bụi. Cô sinh ra trong một thị trấn nhỏ ở Tứ Xuyên, cha mẹ là công nhân một nhà máy tơ tằm thuộc sở hữu nhà nước, gia đình không giàu có, nhưng ba mẹ đã trao cho cô toàn bộ tinh lực, đủ sức cung cấp cho cô một hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp.
37 Tới Biên Giới, Thích Giai mới phát hiện quả thật như lời Lí Thanh nói, ở đây có rất nhiều sinh viên cần kiếm tiền giống mình. Công việc của Thích Giai rất đơn giản, chỉ ở trong gian phòng làm người bán hàng, giúp khách chọn bài hát, gọi rượu, bưng trà đưa nước… Do có quan hệ với Lí Thanh, chủ quản đặc biệt chiếu cố với cô, phân công cho cô tiếp phần lớn là các khách quen có danh tiếng tốt, ngay cả kính rượu cũng không cố ý đòi hỏi.
38 Một cái tát này khiến Thích Giai tỉnh hơn phân nửa, cô ra sức thét chói tai, giãy dụa, nhưng hai chân lại bị hai người đàn ông còn lại gắt gao ngăn chặn, mà gã heo mập đó cũng bắt đầu động thủ xé quần áo của cô, bộ y phục ngắn che chắn trước ngực bị xé rách, lộ ra nội y màu đỏ bên trong.
39 Thích Giai quên mình đã chấm dứt cuộc gọi khi nào, cô chỉ nhớ rõ câu nói kia của Lâm Tiêu Mặc, “Em xem thường anh, cũng xem thường tình cảm của anh đối với em.
40 Thích Giai thở cũng chưa hết lại chạy đi, đến cửa khu nhà thấy chiếc xe taxi vẫn chưa đi. Nghe thấy cô muốn đến bệnh viện, lại liên tưởng vừa rồi trên đường gặp xe cứu thương, lái xe không nói hai lời giẫm chân ga, đi như bay đến bệnh viện.