21 “Cô em hư đốn của tôi lại quan hệ đấy nhé. ” Đó là những lời đầu tiên Eric nói khi tôi luồn vào một cái ghế cạnh anh. Không “xin chào,” không “chào em,” như kiểu hỏi han thông thường.
22 Mẹ và tôi có một mối quan hệ kỳ quặc. “Dè dặt” là tính từ tôi dùng để mô tả mối quan hệ đó. Tôi luôn vui khi gặp mẹ, “cuộc hội ngộ” của chúng tôi thường là những nụ cười; các lễ Giáng sinh, kỳ nghỉ, những khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ nhưng tôi thường băn khoăn không hiểu mọi chuyện sẽ thế nào nếu Bố2 hoặc Eric không có ở đó.
23 “Thử mặc cái này xem,” Mẹ nói, đưa cho tôi một đống quần áo. Chúng tôi đã đi mua sắm hàng giờ đồng hồ và mẹ mất cả buổi sáng để tìm ra những bộ váy đẹp, những chiếc áo cánh xinh và những chiếc váy điệu đàng nhất.
24 Căng Đã khoảng nửa tháng trôi qua kể từ khi gia đình tôi ghé thăm, và tình hình giữa tôi với Greg khá căng. Khá căng. Greg đã gặp gia đình tôi. Giờ trong đầu tôi thì hai tên gần như đã đính hôn rồi.
25 “Chào các cô gái, xin lỗi tôi tới trễ,” Renée khệ nệ bê cặp tài liệu, vừa bước vào văn phòng vừa nói. Phản ứng đầu tiên trong não bộ của tôi là: Từ bao giờ mà chúng tôi được coi là “các cô gái” trong thế giới của Renée vậy? Và tiếp sau là: Sao lại xin lỗi, chị ấy là sếp cơ mà? Sở dĩ Renée có vẻ khá thoải mái về chuyện chấp hành giờ giấc là vì đến khi Liên hoan khởi động, chúng tôi sẽ hiếm khi nào bắt đầu ngày làm việc sau sáu giờ và kết thúc trước một giờ sáng hôm sau.
26 Không khí ban đêm đã tràn ngập xung quanh khi tôi rời tòa nhà. Thật là một buổi tối hoàn hảo để gặp bạn bè. Tôi, người phụ nữ mới được thăng chức. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này là người tôi lại run lên vì hào hứng.
27 Tôi không bao giờ tin nổi là Greg sẽ biết chuyện của tôi và Sean, thế nên đã bỏ qua chi tiết về lời cầu hôn ấy. Và đáng lẽ hắn sẽ không biết nếu như Jen không cư xử hoàn toàn như một hạt carob.
28 Tối nay, chúng tôi sẽ nói với Jen và Matt. Ý nghĩ này nhảy nhót chiêm chiếp trong đầu tôi như một chú chim sơn ca loạn xị (nghĩa là trạng thái tinh thần tôi thực sự như một chú chim sơn ca).
29 Greg và tôi nhảy vội khỏi nhau như hai kẻ không được phép hôn hít gì mà bị bắt quả tang môi đang dính chặt. Chúng tôi đứng đó với nét tội lỗi lem nhem trên khuôn mặt, nhìn trân trối Jen và Matt.
30 Tôi không nhét nổi thẻ chìa khóa vào kh Tôi giữ nó trong tay, nhưng nó vẫn rung lên bần bật và trượt khỏi. Nó không thể nhét vừa nổi vào cái hình tam giác và để tôi vào phòng.
31 Tôi tự tưởng tượng mình đang bị tra tấn và đang cần một điều tốt đẹp đến nỗi sẽ dùng cả đêm tay nhét trong túi, đầu cúi gằm, lang thang trong những con phố tối đen của thành phố phồn hoa ngổn ngang này như nhân vật chính vẫn thường làm trong phim khi mà, chả vì lẽ gì, trời đột nhiên tối sầm, đổ mưa và ngay cả ngôi làng hoang vắng nhất cũng bất ngờ biến thành một thành phố đầy ắp người.
32 Một tuần trôi vèo bác bỏ mọi lý thuyết về tính tương đối giữa thời gian và niềm vui. Bước chân ra khỏi khách sạn, tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu. Tôi có một tuần nghỉ ngơi, đồ đạc đã đóng gói sẵn sàng nhưng tôi không thể đối diện với ngôi nhà của mình.
33 Tôi mở cửa văn phòng SC của tờ Yorkshire Chủ nhật, và trong một khoảnh khắc, nghĩ đến khuôn mặt cau có của nhân viên lễ tân, người đã biết tôi qua hàng ngàn lần tôi đến tìm Greg ở chỗ làm.
34 Jen mặc chiếc áo mưa màu xanh dương còn tôi mặc màu đỏ. Chúng tôi đã cùng nhau mua chúng ở siêu thị Leeds giờ năm trước, giá mười bảng. Tôi đã quên là Jen sở hữu tất cả mọi thứ trừ những kiểu quần áo sang trọng.
35 Chiếc thiếp mời ngạo nghễ nhìn tôi. Tôi nhìn lại nó. Tôi ngồi đây trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào nó, lật đi lật lại trong tay khi từ khi nó được gửi tới.
36 Anh sẽ làm tình với con nhỏ đó. Tôi chắc chắn thế. Anh vừa tựa lưng vào ghế, tay đút túi quần, đôi mắt dán vào cô ta, tập trung vào khuôn mặt. Giống như cách anh hay nhìn tôi.