201 Thấy Trầm Trác không nói lời nào, Tề Nhạc đem chắp tay sau lưng, giờ này khắc này, hắn giống như các tiền bối Kỳ Lân dẫn dắt thần thú rong rổi hồng hoang, không sợ hãi bất cứ hung thú nào.
202 Minh Minh buông tay Tề Nhạc ra, thấp giọng nói: - Phải sống. Tề Nhạc cười, từ trong ánh mắt của Minh Minh hắn hiểu được cái gì đó. - Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ sống, tôi còn muốn giải quyết phiền toái trên người của cô đấy.
203 - Chỉ có người trảo qua thống khổ của áp lực, chỉ có dưới áp lực thật lớn, mới là phương pháp tăng cường thực lực của mình lên. Nhưng anh phải nhớ kỹ, sử dụng phương pháp này tăng thực lực của mình lên, có thể nói là phương pháp tu luyện tự sát.
204 Cánh tay phải đặc thù của hắn, cũng chỉ có vị trí cánh tay phải là không có lân phiến màu đen, bởi vì bản thân cánh tay và áo giáp đều đen, nhưng trên cánh tay có đường vân màu bạc xuất hiện, đường vân màu bạc phi thường đặc thù, đó là từng đường vân như vân tay, trên vân tay như có gai nhọn, cảm giác những vân tay này như mặt trời vậy, thể tích cánh tay phải hơi lớn hơn cánh tay trái, nhưng không có rõ ràng như trước đó.
205 - Kỳ Lân Huyễn Hóa Bộ Mê Tung. Tề Nhạc bươc đầu tiên không phải bước lên phía trước, mà là bước qua bên trái, thân thể có chút uốn éo, ngay sau đó, toàn thân giống như con báo đang tich súc thực lực chờ phát động, Kỳ Lân Châu trước ngực áo giáp màu đen, đột nhiên lúc này phát ra hào quang hỗn hợp, bốn loại hào quang đồng thời từ trong Kỳ Lân Châu lao ra, một màn kỳ dị xuất hiện, áo giáp Kỳ Lân màu đen có bốn đạo hư ảnh lao ra, theo thứ tự là tím, lam, hồng, thanh, bốn hư ảnh là hình dáng của Tề Nhạc, chỉ có điều màu sắc khác với bản thể Tề Nhạc.
206 Công kích vốn dĩ đã tới trước người Lạc Trường Tín lại biến mất, mà hào quang màu bạc xuất hiện trước mặt của Từ Chí Viễn đang khống chế hai con hỏa long kia, một đạo hào quang màu bạc lóe lên, năng lượng ngưng kết thành nắm đấm cực lớn.
207 Bởi vì Trầm Trác lúc trước giao thủ với Tề Nhạc bị tổn thương, lúc này phóng thích chín đạo lục quang ngăn cản công kích thay cho Lạc Trường Tín, năng lượng còn thừa hiện giờ không đủ ba thành, mắt thấy Tề Nhạc đánh về phía mình, trong lòng hoảng sợ, vô ý thức đánh ra một chưởng mang năng lượng mộc thuộc tính, thân thể dùng tốc độ nhanh nhất lui ra phía sau.
208 Thần chí mơ hồ của Tề Nhạc lập tức tỉnh táo lại, điên cuồng hét lên một tiếng. - Không —— Hắn nhìn thấy cây gai nhọn này đâm xuyên qua thân thể của Minh Minh, máu tươi nhuộm đỏ lông vũ Bản Chúc Tương Dị Hóa tươi đẹp của Minh Minh, sắc mặt Minh Minh rất bình tĩnh, nhìn qua Tề Nhạc, khóe miệng nàng nở nụ cười thỏa mãn.
209 Nghe Giải Trĩ lời nói, rốt cuộc tâm của Tề Nhạc tỉnh táo lại, hắn biết rõ, cho dù hắn có giết hết những người trước mặt, cũng không có khả năng đền bù tính mạng của Minh Minh.
210 Thâm Hải Minh Xà dùng sức lăc đuôi, quất vào đầu của Tề Nhạc. Tề Nhạc như nỏ mạnh hết đà, có thể kiên trì đến bây giờ là do y chí chèo chống. Bị quất một cai, toàn thân chấn động, rốt cuộc không cách nào kiên trì, trực tiếp bất tỉnh.
211 Nghe Hải Như Nguyệt nói, ánh mắt Minh Minh cứng lại, tay nàng cầm chặt tay Hải Như Nguyệt lạnh xuống, bởi vì kích động mà run nhè nhẹ. - Tề Nhạc, vì sao anh ngốc như vậy, vì cái gì? Hồi tưởng lại những chuyện trước khi mình hôn mê, nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, Minh Minh nhào vào lòng ngực của Hải Như Nguyệt khốc rống lên.
212 Minh Minh lắc đầu, nói: - Chị Như Nguyệt nói cơ năng thân thể anh ta khôi phục gần hết rồi, nhưng không biết vì cái gì, anh ta không tỉnh lại. Có lẽ, còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
213 - Một người có huyết mạch Kỳ Lân như anh? Thế nhưng mà, không phải anh là Kỳ Lân duy nhất sao? Minh Minh lo lắng lại biến thành buồn rười rượi. Khí tức trên mặt Tề Nhạc càng ngày càng yếu ớt.
214 Trong nội tâm vui vẻ, Minh Minh thầm nghĩ, xem ra đã thành công, nhưng mà, rốt cuộc đây là phương pháp gì! Quá cảm thấy khó xử, khá tốt hắn không có việc gì.
215 Sau nửa ngày, Trát Cách Lỗ mở hai mắt ra, than nhẹ một tiếng, nói: - Tề Nhạc, anh không làm tôi thất vọng, thời gian không tới nửa năm, anh thật sự làm tôi sợ hãi thán phục đấy, Kỳ Lân quả nhiên là Kỳ Lân ah! Tôi vốn lo lắng tính cách của anh khó dung nhập với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, nhưng hiện tại xem ra tôi lo lắng dư thừa.
216 Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói: - Chuyện thứ ba kỳ thật cũng không có gì, tôi đã tới tuổi vào đời tu luyện. Lịch đại cao tăng truyền pháp điển, người tu hành chúng ta cần vào đời tu hành một lần, cảm thụ hồng trần, vào đời tu luyện là chương trình học, cách gọi của hiện giờ là xuất thế, chỉ như vậy mới hiểu chân lý của phật.
217 Sắc mặt Minh Minh biến hóa, ngạc nhiên nói: - Không thể nào, chị Như Nguyệt, chị không nên dọa em sợ. Vui vẻ trên mặt Hải Như Nguyệt càng đậm.
218 Từ Đông lái xe rất nhanh, nhưng đồng thời cũng phi thường vững vàng, thời gian không dài, bọn họ đã rời khỏi đường cao tốc sân bay đi tới quán bar đồng tính.
219 - Eo tốt, thận tốt, không cần hợp thành nhân thận bảo, tôi là công, công cường tráng, công vĩnh viễn, cường công, thiên công. Hai gã bảo vệ nhìn soi mói, bốn người chỉnh tề hài hòa làm ra những động tác kia, âm thanh của bọn họ không lớn, nhưng vẫn hấp dẫn không ít khách nhân lui tới, trong lúc nhất thời, các ánh mắt ái mỹ nhìn qua bọn họ.
220 Trát Cách Lỗ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Rất đáng sợ. Anh thanh của hắn không cao, nhưng mà, lúc hắn nói chuyện, tự nhiên hình thành một mạch tràng, âm thanh ổn định truyền vào tai bọn người Tề Nhạc.