21 Chương 11 Đáng tiếc thay, ngay cả lời nói dối người trước mắt cũng không cho cô. Donna về đến nhà cũng đã là hơn hai giờ đêm, vừa bước ra khỏi thang máy chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, chị thấy thấp thoáng một bóng người trước cửa nhà.
22 Trần Tuyết San giả vờ ngây ngô: “Ảnh nào?” Donna nói: “Cô đừng giả ngu với tôi. Bây giờ Đường Khải đang dùng ảnh riêng tư của An Dao để uy hiếp cô ấy, trong đó có một số tấm là ảnh vừa tắm xong, thậm chí còn có ảnh lúc ngủ say.
23 Chương 12 Trên đời này sao lại có thứ tình yêu khiến người ta ngay cái chết cũng không hề sự hãi. Trên ghế sofa xếp đầy chiến lợi phẩm của buổi mua sắm.
24 “Vâng, cháu hứa với bác. ” Lăng Bách nửa quỳ nửa ngồi bên đầu giường, nắm chặt tay ông An Ý Phàm. Lúc này ông An Ý Phàm đang mặc một chiếc áo sơ mi cũ sờn, gầy trơ xương.
25 Chương 13 Tôi không tin trên đời này không có quả báo. Tôi càng không tin một lời nói dối có thể lừa gạt được tất cả mọi người trên thế giới này. Sáng sớm hôm sau, sếp gọi cô đến.
26 Nhân viên phục vụ vội gọi: “Anh ơi chưa thanh toán. ” Amy thong dong nhìn theo bóng anh đã đi xa: “Tôi còn ở đây, đừng gọi nữa, anh ấy đuổi theo người ta rồi.
27 Chương 14 Trên thế giới này có một nỗi nhớ nhung là khi bạn nhớ tới người đó, nghe thấy tiếng người đó, nước mắt sẽ tuôn rơi. An Dao nhìn màn hình máy tính, cả đêm không ngủ, cô không ngừng F5 trang web, diễn đàn.
28 Xe lao đi rất nhanh, Donna không nói gì, hai tay chị nắm chặt vô lăng, cố chấp lái xe đến nơi cần đến. Cảnh vật bên ngoài rất thân thuộc, con đường này An Dao biết, là đường đi ra biển.
29 Chương 15 Cho dù là ngày tận thế, cho dù ở dưới đáy vực của sự tuyệt vọng, tôi cũng sẽ ở bên cô ấy, cùng cô ấy bước đi. Lý Thừa Trạch cẩn thận di chuyển về phía nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh vẫn còn hơi nước mờ mờ, anh mở vòi hoa sen xả từ trên đầu xuống.
30 Thấy cô không trả lời anh cũng không tự khiến mình khó xử nữa, liền cầm tờ báo trong xe lên đọc. Tin tức về giải Rim Hoa tràn ngập mặt báo, có năm đề cử cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
31 Chương 16 Anh đã làm quá nhiều việc vì cô, nhiều đến nỗi chẳng thể nào đếm được, nhiều đến nỗi xếp đầy nỗi nhớ và kí ức của cô. Sáu giờ tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu, các vị khách mời từ các giới đã ngồi kín hội trường rộng lớn.
32 Từ trước đến giờ cô nói gì và làm gì đều không bao giờ để ý tới cảm xúc của anh. Anh thực sự cảm thấy mình hơi ngốc nếch khi theo đuổi cô. Anh lấy điện thoại nhìn vài cái tên trong danh bạ rồi ấn bừa một số.
33 Chương 17 Những hồi ức tươi đẹp ấy đều là những tháng ngày sắp bị lãng quên. Lăng Bách mở điện thoại gọi cho cô: “An Dao, bác nói nhìn thấy hai chiếc xe đỗ ở cửa là biết chúng ta đã về nhà, cũng không nói nhìn thấy gì cả, em cứ yên tâm nhé.
34 Lý Thừa Trạch thấy không khí căng thẳng liền đi lên trước nhiệt tình giới thiệu: “Chủ tịch Lăng, đây là An Dao đã từng làm đại diện cho công ti ông. Một thời gian trước cô ấy đã chấm dứt hợp đồng và bồi thường cho quý công ti, chắc ông cũng biết chuyện này.
35 Chương 18 Đêm nay rất dài, cô hi vọng có thể dài thêm chút nữa, tốt nhất đừng bao giờ tỉnh dậy. An Dao quay về tình trạng bận rộn như trước đây, có quản lí và trợ lí mới, lịch trình bị xếp dày đặc, ngày ngày bay từ nơi này đến nơi khác.
36 Cô dùng hết sức đấm vào ngực anh, giận dỗi nói: “Em cũng phải tắm, anh ra ngoài. ” Cô đẩy anh ra ngoài phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại. Cái tên này lại dám trêu cô.
37 Chương 19 An Dao, khi cả thế giới này bỏ rơi em anh dùng cách ngu ngốc nhất để giúp em, đó chính là ở bên bảo vệ em. Cửa phòng có tiếng động, là Lăng Bách, anh thấy người trên giường đã tỉnh giấc liền gọi: “Bác.
38 Đồng hồ chỉ sáu giờ mươi phút, anh lo lắng bất an: “Bể cá nhà em đâu?” “Đã làm theo dặn dò của cậu rồi, chín giờ sẽ được đưa ra sân khấu. ” Mặc dù cảm thấy đưa bể cá lên sân khấu biểu diễn rất buồn cười nhưng chị vẫn làm theo lời anh.
39 Ngoại truyện 1: Cuộc sống tân hôn của Lăng Bách và An Dao Ánh đèn sáng rực, trên chiếc giường màu đỏ, An Dao ngồi nghiêm chỉnh. Lăng Bách đứng dựa cửa, bóng người cao lớn.