41 Chỉ có Dao Cơ rất bình tĩnh, nàng khom lưng nhặt “Nhật Nguyệt Tinh” bên chân mình, nhàn nhạt mở miệng: “Thanh nhi vốn thiếu một hồn phách, mới vừa rồi nàng lại bị Dương Tuyền Đế quân đánh trúng, kết quả của nàng chỉ có một —— hình thần câu diệt!”**hình thần câu diệt: hồn xác đều tiêu tan“Cái gì?”Dường như vì tăng thêm kinh ngạc của mọi người, gió ngừng thổi, nước biển không hề gầm thét nữa, mặt đất cũng không lắc lư nữa.
42 Hoa lê nở bên Vong hồ, từng mảng tuyết trắng, mỹ lệ đủ để khiến người ta hít thở không thông. Gió vừa thổi, cánh hoa trắng rơi xuống mặt hồ như mưa, nổi lên gợn sóng nho nhỏ.
43 Ba tòa tiên sơn Phương Trượng, Bồng Lai, Doanh Châu đều ở ngoài biển khói sóng mơ hồ, mà trong đó Phương Trượng là thần bí nhất, cách phàm giới cũng xa xôi nhất.
44 “Tôi có thể ngồi ở đây được không?” Thanh Dao cười thật ngọt ngào, đầu hơi nghiêng về bên trái, nụ cười xinh đẹp đáng yêu. Nam tử áo trắng ngẩng đầu liếc Thanh Dao một cái, cau mày, làm cho người ta không tự chủ liên tưởng đến tơ liễu vì gió cuối xuân mà bay lên, nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ, mang theo một vòng gợn sóng nho nhỏ.
45 Lòng bàn chân Thanh Dao như gió, chuẩn bị chuồn mất. Nhưng động tác của Minh Thiệu so với nàng còn nhanh hơn, đảo mắt liền chắn trước mặt nàng. Nàng chưa từ bỏ ý định, tay phải vươn ra, xuất ra một thanh kiếm đâm về phía Minh Thiệu.
46 Lần này Thanh Dao thật sự sốt ruột: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Minh Kính mỗ mỗ tới bắt ta. Nếu sư phụ biết ta chạy tới phàm trần chơi, ta chết chắc.
47 Người xúm lại xem náo nhiệt rất nhiều, hơn nữa dường như tất cả đều là nữ nhân. Từ xa Thanh Dao đã nhìn thấy một nam tử mặc hoa phục bị đống oanh oanh yến yến vây quanh, lần đầu tiên thấy hắn trong lòng Thanh Dao liền khẳng định, hắn chính là Cẩn Dật Thiên tôn.
48 Một thuyền lá nhỏ lẳng lặng trôi trên mặt sông, không mái chèo rẽ nước, không gậy trúc chống đỡ. Khê phu nhân đứng ở mũi thuyền, gió thổi lay động ống tay áo màu đen của bà, phát ra âm thanh nho nhỏ.
49 “Thế nào? Ta đã nói rồi, sư huynh chắc chắn sẽ không về Thiên giới với ngài, ngài nên trở về sớm thì hơn, đợi ở chỗ này thật phí thời gian. ” Thanh Dao có chút hả hê nói với Cẩn Dật.
50 Dọc theo đường đi Dao Cơ nhận ra Thanh Dao có tâm sự nặng nề, nàng cũng không trực tiếp hỏi Thanh Dao, chỉ nói: “Thanh nhi, cô sống rất vui vẻ ư?”Thanh Dao không hiểu vì sao Dao Cơ đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, nàng gật đầu một cái: “Đúng, cho dù có những lúc rất cô đơn nhưng sư phụ và mỗ mỗ luôn đối xử rất tốt với tôi.
51 Bước vào đại môn Lăng Tiêu điện, Thanh Dao cũng lo lắng. Có lẽ hình ảnh nàng che mặt quá mức quỷ dị nên vô số ánh mắt quét qua người nàng, mang theo nghi vấn lẫn tìm tòi nghiên cứu.
52 Minh Thiệu kéo Thanh Dao nhanh chóng ngự phong đi về phía trước, bên tai Thanh Dao vù vù tiếng gió, tóc đen bay múa, quần dài váy dài lướt theo mây, tựa như ảo mộng.
53 “A, thật đáng yêu. ” Thanh Dao yêu thích không buông tay. Nàng ôm Tuyết Hồ vào ngực, càng không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. “Tinh Tinh?”“Nó gọi là Tinh Tinh? Hả, huynh biết nó?”“Không biết.
54 Tây Hải Long cung không hoa lệ uy nghiêm giống như Lăng Tiêu bảo điện trên Thiên giới, nhưng cũng không mất đi khí phái. Thanh Dao đi theo Lăng Ba, thỉnh thoảng sẽ có lính tôm tướng cua xếp thành hàng tuần tra đi qua các nàng.
55 Đáy biển và đất liền không giống nhau, nơi này không có bình minh cũng như hoàng hôn. Buổi sáng khi Thanh Dao tỉnh lại không ý thức được mình đang ở Long cung, theo thói quen nàng ngó đầu ra cửa sổ nhìn ánh mặt trời, trước mắt cũng chỉ có ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu.
56 Trong nháy mắt Thanh Dao thấy hoảng hốt, thiếu chút nữa nàng tưởng rằng hắn từ trong bức họa đi ra, thế cho nên nàng đã quên trả lời hắn. Nàng dọc theo thạch bích chậm rãi bước đi, đầu ngón tay phải lướt qua mỗi bước họa.
57 Thanh Dao chưa từng trông cậy vào việc sau khi rời đi Thăng Đăng cốc sẽ có cuộc sống yên bình như nước, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ đến là sẽ rối loạn như bây giờ.
58 Không khí ban đêm rất ẩm ướt, tạo nên sương mù mông lung, bao phủ ở xung quanh núi cách xa đó, hòa lẫn với ánh trăng chiếu trên mặt đất màu bạch ngân, giống như cánh ve, lại như lụa mỏng, tựa sầu bi nơi mi gian (giữa hai lông mày) của nữ tử.
59 Hai bóng đen cứ như vậy mà hiện lên trong mắt Thanh Dao, ngân quang lần lượt thay đổi, binh khí va chạm không ngừng. Sau khi nhìn thấy diện mạo của hắc y nhân, tuy rằng Thanh Dao cố găng khắc chế chính mình nhưng nàng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi.
60 “Dao Cơ, ngươi biết hắn là ai không, vì cớ gì mà phiêu bạt đến nơi đây?” Bích Cẩn kéo kéo ống tay áo của Dao Cơ. Nàng ở Bồng Lai đã lâu, rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài, những chuyện gặp phải cũng ít, thấy loại tình huống này khó tránh có chút bối rồi.