81 chap 80: trở về …. 8h sáng, tại sân bây Nội Bài Một chiếc máy bay đang hạ cánh. Lơ đãng, Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ. Có chút gì đó quen thuộc, có cái gì đó lạ lẫm.
82 chap 81 : trở về (tiếp) Cánh cửa mở ra, ông Mạnh bước vào. - Xin lỗi, để con phải chờ rồi – Ông nói. Hạ vội đứng lên. Ông gật đầu nhẹ - Không sao đâu ạ- Cô lạnh lùng.
83 chap 82 : gặp lại người quen cũ 7h tối, tại quán bar Hạ vốn ghét đến bar. Cô ghét mùi rượu, ghét tiếng ồn ào ở đây. Nói chung là cô không thích đến bar chỉ trừ trường hợp bắt buộc mà thôi.
84 chap 83 : phần 1. gặp lại …10h tối Hạ rời khỏi nơi bắt đầu của gió. Sau khi cô cất cây đàn tranh vào một căn hộ cách đó không xa lắm( căn hộ này vốn là của anh hai cô nhưng sau đó anh trao lại cho cô), cô mới đến biệt thự.
85 chap 84 Lúc này, chỉ còn lại Hạ, Long và Hùng. Ả Hoàng Phương, sau khi thấy Trung đi cũng biến mất luôn. Trước khi đi còn khuyến mãi cho cô một cái lườm nữa.
86 chap 85 3h chiều, tại quán kem Hạ, Lin, Jen, Mai đang ngồi trong quán kem. Trong lúc Hạ đi vệ sinh, ba người còn lại tám chuyện rôm rả - Mà sau vụ hồi sáng Su sao rồi ?- Mai hỏi.
87 chap 86 7h tối tại quán bar Mai, Jen, Lin và Hạ bước vào. mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Giữa ba người ăn mặ gợi cảm, quyến rũ, đi giầy cao gót chỉ có cô, mặc quần jean, áo sơ mi kẻ, đi giày thể thao, lại còn chụp cái mũ lưỡi trai lên đầu nữa chứ.
88 chap 87: 1h sáng Hạ thức dậy. Cô ngồi trên giường, nhớ lại chuyện tối qua. Trung đưa xe với bọn chúng, cô giúp chút sức lực. Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi.
89 chap 88 Ở nhà của Long Nói là nhà cũng không phải vì đây giống biệt thư hơn. Rất to, rộng và đẹp. Tuy nhiên lại chỉ có mình anh cùng một đám người hầu sống trong ngôi nhà này.
90 chap 89 : 3h chiều Sau khi rời khỏi nhà Long, Su, Lin và Jen tách riêng một nhóm để mua quà cho Mai. Ba người đang đi lòng vòng trong trung tâm thương mại.
91 chap 90 Hạ miên man trong những suy nghĩ của chính mình mà không hề biết rằng chiếc xe đã đến nơi từ lúc nào. Bây giờ đã là 8 rưỡi, buổi tiệc đã bắt đầu từ một tiếng trước.
92 chap 91 Hơn mười giờ, buổi tiệc sinh nhật kết thúc, sớm hơn mọi khi rất nhiều. - Mai, em sao vậy ?- Hùng hỏi - Em không sao- Cô cười nhẹ- Anh cứ về đi.
93 chap 92 Sáng hôm sau, Hạ nhanh chóng thay đồ rồi xuống dưới nhà. Cô không để gương mặt thật. Tất nhiên rồi. Sau vụ hôm qua, cô không muốn mình đi đâu cũng bị chú ý.
94 chap 93 1h trưa, hôm nay thời tiết cũng khá dễ chịu. Có chút nắng vàng, cũng không lạnh lắm. Trung đi lang thang trong trường. Giờ này đáng nhẽ ra cậu có thể về nhà hoặc vào kí túc xá đánh một giấc để chiều còn học tiếp nhưng cậu không ngủ được.
95 chap 94 2h chiều Bắt đầu buổi học hôm nay là tiết thể dục mà nội dung chính là bơi lội. Hạ rất thích bơi nhưng bây giờ đơn giản là cô cảm thấy có mùi nguy hiểm quanh quẩn đau đây nên cô cũng chẳng muốn xuống bơi nữa.
96 chap 95: Sáng hôm sau, 8h ở sân bay Trung đi đón hai đứa cháu của mình. Su cũng muốn đi cùng nhưng Trung không cho. Vì thế, cô cùng mọi người đi trước.
97 chap 96: Ở trong phòng của Trung Hai đứa trẻ đang ngủ ngon lành. Hạ đã thay đồ và bây giờ đang nhâm nhi một tách trà bên cửa sổ, hướng ra biển - Vợ à, nhớ vợ quá đi- Trung bước ra từ phòng tắm rồi nhanh chóng đến sau lưng, ôm cô - Anh làm gì vậy, bỏ tui ra – Hạ ngạc nhiên - Em nói to quá hai đứa sẽ tỉnh đấy- Trung thì thầm và siết chặt vòng tay hơn - Anh nhiều chuyện quá đấy- Hạ đặt tách trà xuống kệ cửa sổ rồi gỡ tay Trung ra.
98 chap 97: Sáng hôm sau, Những tia nắng vàng của mùa thu chiếu sáng trong căn phòng. Hạ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Trung. Cô mỉm cười, lấy tay sờ nhẹ lên gương mặt cậu.
99 chap 98 Hạ ngáp dài một cái rồi mở mắt gương mặt Trung đang mỉm cười đập vào mắt cô. Cô cũng cười rồi gỡ tay Trung ra ngồi dậy. - Em định đi đâu vậy ?- Trung nói mắt vẫn nhắm nghiền và kéo cô xuống giường, ôm cô thật chặt - Đi ăn- Hạ đáp tỉnh bơ- Mà ai thay quần áo cho em vậy ?- Hạ nói rồi chỉ tay vào chiếc áo sơ mi đang mặc.
100 Ngoại truyện. . : Bốn năm trước, ngày Lam Hạ mất. Tất cả mọi người từ cuộc chiến trở về, mệt mỏi, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Và cái tin gần như ai cũng biết ấy vẫn khiến tất cả mọi người chua xót : Lam Hạ đã mãi mãi ra đi.