101 Khoảng thời gian này Trường Canh sống quá xuôi chèo mát mái, trước tiên là hoàn mỹ giải quyết chuyện Giang Bắc, đạt thành tất cả mục tiêu định trước, không nhanh không chậm thu quan, trên đường về lại có Cố Quân làm bạn – Ngoại trừ tháng ngày ở Nhạn Hồi lúc nhỏ, Đại Lương liên tục binh hoang mã loạn, Cố Quân rất ít có cơ hội ở bên cạnh y lâu như vậy, khiến người ta có ảo giác phải thiên hoang địa lão, hoàn toàn không cảm nhận được sự vắng vẻ giá lạnh cuối thu đầu đông.
102 Cuối năm đầu khi Cố Quân còn ở biên cương Tây Bắc, toàn cảnh Đại Lương sầu vân thảm đạm, chuẩn bị mất nước bất cứ lúc nào.
Song năm nay, cả quốc gia hồi sinh với sức sống kinh người, oanh ca yến vũ ngày xưa dẫu không còn thấy nữa, nhưng bọn khỉ con đầu đường cuối ngõ xếp hàng mua kẹo mạch nha đã lục tục mặc đồ mới, ban ngày thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng pháo vang, mọi nhà cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ tết.
103 Giữa lúc cung yến say sưa, Trường Canh đang giúp đỡ thu nhặt thảo dược trong tiểu viện Trần cô nương ở tạm nơi kinh thành.
Bệnh phong hàn của y tới nhanh đi cũng nhanh, sau hai thang thuốc quả nhiên đã gần khỏi hẳn, sở dĩ vẫn không trả phép, thứ nhất là thân thế y nhạy cảm, Cố Quân có ý để y né tránh, thứ hai cũng là nghe nói chỗ Trần Khinh Nhứ có manh mối mới về Ô Nhĩ Cốt.
104 Nụ cười mỉm của sứ tiết man tộc nọ trong mắt Trường Canh không ngừng méo mó, có vài phần quỷ bí không nói nên lời, chẳng khác gì biểu cảm của Hồ Cách Nhĩ lúc sắp chết nguyền rủa y, lắng đọng mấy ngàn năm oán độc đấu với trời đất, đấu với người, nóng vội cầu sinh của mười tám bộ lạc.
105 Trường Canh trầm mặc một lúc, thần sắc hơi ảm đạm, như cố ý như vô tình vuốt ve các khớp hơi gồ lên trên mu bàn tay Cố Quân, sau đó thở dài nói: “Việc này ta không cách nào ứng đối được, con người đâu thể nào tự chứng thực cho xuất thân của mình.
106 Chỉ trong một đêm, biến động bất ngờ.
Quốc cữu Vương Quả vinh sủng hai triều bị hạ ngục, nội thị trong cung dính dáng với lão rất nhiều, lần lượt bị lôi ra thẩm tra, trong cửu trùng cung khuyết lòng người hoảng sợ, nhổ củ cải kéo cả bùn lên mà tra ra một đống có và không, cựu án của Huyền Thiết doanh cũng không tránh khỏi bị lật lại, cây đổ bầy khỉ tan, cả triều đều bận phủi sạch quan hệ với nhà họ Vương, chỉ sợ dính một chút tội liên đới.
107 Đêm đầu tiên Cố Quân rời khỏi kinh thành, vừa gắn kính lưu ly lên thì kẹp đột nhiên gãy lìa một cách lạ lùng, kính từ mũi y lăn thẳng xuống, vừa vặn đập lên kiên giáp bằng huyền thiết, nứt toác.
108 Mùng hai tháng Hai năm Long An thứ chín, ngày Long Sĩ Đầu, đại doanh Giang Bắc gửi công văn khẩn về Sở quân cơ – Chung Thiền tướng quân trên đường tuần doanh đột nhiên ngã ngựa, hôn mê bất tỉnh.
109 Thân binh sợ tới mức hồn phi phách tán, đứng đực ra đó, bị Trường Canh đẩy ra. Trường Canh dựng hết lông tơ, tay chân còn lạnh hơn cả mùa đông Giang Bắc.
110 Cố Quân trong cơn ác mộng vô tận giẫm trúng khoảng không, đầu nặng bước nhẹ dúi xuống nơi sâu thẳm trong tăm tối, cơ toàn thân chợt căng lên, cả người co rúm lại, sau đó tỉnh lại giữa đêm đen.
111 Trên chiến trường Bắc cương đánh nhau loạn xạ, Gia Lai Huỳnh Hoặc đoạn tử tuyệt tôn điên vô cùng, thà rằng cá chết lưới rách cũng tuyệt không chịu để lại một giọt tử lưu kim cho địch nhân, mỗi khi đánh Huyền Thiết doanh không đủ sức, liền dùng tử lưu kim đốt ra một đường.
112 Tiếng Trường Canh thấp và mơ hồ, dù dán sát tai vào thì Cố Quân cũng chẳng nghe rõ, y nghi hoặc nghiêng đầu sang hỏi Trường Canh: “Ngươi nói gì?”
Trường Canh nhìn lướt qua đôi mắt bị kính lưu ly che khuất một bên của y, toàn thân đã kiệt sức rã rời, mà máu còn đang sôi sùng sục, nóng đến khô hết cả miệng, trong tích tắc rất muốn ngay trước mặt mọi người ôm y lại thân mật cho đủ, song đảo mắt qua, trông thấy khuôn mặt tứ đại giai không của Liễu Nhiên đại sư đằng xa, tức khắc bật cười phát hiện mình quá trớn, bèn im lặng tự kiểm điểm chốc lát, buông hông Cố Quân ra, kéo tay y, theo mạch đập tuy yếu nhưng đã ổn định kia dần dần bình tĩnh lại: “Không có gì – ta vừa rồi nhìn thấy tín sứ đi hướng Bắc, là trình bản tấu lên kinh thành à?”
“Ừ,” Cố Quân gật đầu, “Lần này để triều đình ra mặt chủ động phái người tiếp xúc với người Tây Dương, chúng ta trước đây liên tục bị động, lần này nên nắm giữ.
113 Đại tổng quản càng đi càng nhanh, cuối cùng cơ hồ chạy chậm về lều của mình, dư âm đốt tử lưu kim đã qua, Bắc cương vẫn rét mướt, đại tổng quản lại chạy vã mồ hôi, không thể không vừa đi vừa lau, lau ướt cả tay áo.
114 Trần Khinh Nhứ hạ hơi thở xuống mức thấp nhất, cơ hồ hòa làm một thể với cỏ cây xung quanh, không hề nhúc nhích nấp ở góc chết sau màn dày phướn đen phía trên vương trướng, đứng ngoài quan sát tiến triển bất ngờ này.
115 “Ta cảm thấy khuôn mặt này hơi quen. ” Cố Quân cầm một cây gậy gỗ, ngắm nghía “nữ nhân” dưới đất một hồi, đưa ra kết luận.
Lều Lang vương của Gia Lai Huỳnh Hoặc bị người của Huyền Thiết doanh lục tung lên, phát hiện bên trong không có châu báu quý hiếm, cũng chẳng có thiết võng san hô, trông thì khí phái nhưng thực tế nghèo kiết, hiển nhiên trước khi vét sạch của cải các quý tộc, ngay chính bản thân hắn cũng không buông tha, thật là một kẻ điên chí công vô tư.
116 Năm Long An thứ chín, Gia Lai Huỳnh Hoặc chết, thế tử kế vị, đại diện cho mười tám bộ lạc chính thức tuyên bố quy hàng. Tân Lang vương thụ phong vương tước, ba quỳ chín khấu tiếp chỉ, cả đại thảo nguyên đất rộng người thưa của mười tám bộ lạc nhập vào tỉnh Sóc Bắc ở tận cùng phía Bắc Đại Lương, quý tộc quy hàng nhất loạt bị Sóc Bắc đốc tiết chế.
117 Thế gia nhiều đời truyền lại, của cải đều rất nhiều, cơ hồ họ nào cũng có hàng loạt thôn trang và đất đai, từ thời Nguyên Hòa giá lương thực không ngừng giảm, để có thu nhập đều đều, các đại thế gia âm thầm theo thương, biến sự lén lút thời Vũ đế thành phong trào như hiện giờ.
118 Suốt năm Long An thứ chín, Đại Lương nồng nặc mùi khói thuốc súng.
Cuối tháng Năm, triều đình do Nhạn vương đại diện, định ngày hẹn người mua phong hỏa phiếu đợt đầu do mười ba nghĩa thương làm đại diện, tuyên cáo đợt phong hỏa phiếu thứ nhất đến kỳ, cùng thời gian thành lập “Long An ngân trang” Lý Phong ngự bút thân phê, thiết lập tổng trang tại kinh thành, mở chi nhánh ở các địa phương, trước khi cơ cấu chi nhánh kiến thành, mọi sự vụ tạm do chính quyền làm thay, phụ trách thu gom phong hỏa phiếu đến kỳ và trả tiền.
119 Lòng Cố Quân chợt chùng xuống, giây lát sau y bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hơi ngỡ ngàng cúi đầu nhìn bát thuốc mờ mờ trước mắt.
Y không kinh hoảng thất thố, bởi vì sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng nhất thời cũng khó mà hoàn toàn chấp nhận – mỗi người đều biết mình sớm muộn cũng phải chết, song đến lúc nhắm mắt, đại đa số vẫn sẽ không cam tâm tình nguyện.
120 Tào Xuân Hoa sau khi nhận được Lâm Uyên mộc điểu không dám trì hoãn, lập tức bàn giao công việc trong tay, nhanh chóng lên đường đến trú địa Lưỡng Giang.