41 Trong tay Tuần phủ Nam Trung Khối Lan Đồ ngoài hai trăm gia tướng ra còn có mười bộ trọng giáp và mười lăm bộ khinh cừu – nếu thêm một cự diên nữa, chỉ luận trên hỏa cơ cương giáp, trang bị của thành thủ Nhạn Hồi trấn Bắc cương cũng chẳng hơn.
42 Thân binh của Khối Lan Đồ tuy rằng phụng mệnh nhường đường, nhưng đao kiếm trong tay chưa cất đi, chỉ để lại cho Phó Chí Thành một con đường hẹp đao kiếm dọc ngang, Phó thổ phỉ cũng không chịu thua, dẫn hơn trăm tinh binh lên núi, ai nấy đều mặc giáp cầm vũ khí, hai hàng song song, giơ binh khí ra.
43 Phỉ thủ Nam Cương Tĩnh Hư vốn vẫn chưa hoài nghi, theo “trú quân Nam Cương” đến báo tin chạy đi cứu Phó Chí Thành, đang đi thì lão sơn phỉ giàu kinh nghiệm này chợt phát hiện vấn đề – kẻ dẫn đường tựa hồ đang dẫn hắn đến nơi bọn sơn phỉ thường xuyên “đánh chuông”.
44 Huyền ưng ngay câu đầu tiên đã khiến Cố Quân có tinh thần.
“Ưng,” Y khẽ hỏi lại một câu, “Ngươi quả thật không nhìn lầm?”
Huyền ưng: “Thuộc hạ lấy cái đầu trên cổ ra đảm bảo, chắc chắn có việc này.
45 Đối với Tĩnh Hư, Cố Quân chỉ nhìn hắn một cái, phát hiện chẳng có điểm nào để khen, thế là nhanh chóng coi đại sơn phỉ đầu lĩnh này và những người khác như nhau mà ném qua một bên – lúc này, y càng quan tâm Trường Canh đi khi nào hơn.
46 Ban đầu, hai người đều chưa kịp phản ứng.
Trường Canh hoang mang nghĩ: “Y mang cây sáo quèn trên người làm gì?”
Cố Quân thì còn đang bực bội: “Thứ gì bay ra vậy?”
Sau đó tầm mắt hai người đồng thời dừng trên cây sáo trúc dãi dầu sương gió đã bị nứt phần đuôi.
47 Cố Quân ngủ một giấc đến khi mặt trời sắp lên cao ba sào.
Đêm hôm trước trong lòng y rất khó chịu, ít nhiều có ý định mượn rượu giải sầu, thành thử say quắc cần câu, lúc dậy người cứng ngắc, còn mệt hơn một đêm không ngủ.
48 Liễu Nhiên giật mình, tuyệt đối không ngờ An Định hầu sẽ có một ngày đại giá quang lâm Hộ Quốc tự, vội ra hiệu bảo Trường Canh: “An Định hầu không phải giẫm một chút tàn hương cũng cảm thấy xui xẻo à? Hôm nay lão nhân gia xâm nhập hang hổ, trở về liệu có dùng lá ngải tắm tróc một lớp da không?”
Trường Canh không rảnh để ý hắn, trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên.
49 Cố Quân vội vàng dậy mặc quần áo, vừa ra khỏi phòng, lại kinh ngạc phát hiện Trường Canh đang ở gian ngoài, vậy mà không ngủ, tựa hồ cũng vừa mặc thêm áo ngoài, tay cầm một ngọn đèn măng-sông bỏ túi to bằng hạt đậu, trên đầu gối còn một quyển sách xem một nửa.
50 Địa hỏa ngoài Tây noãn các cứ cách một nén nhang lại tự thêm than một lần, bánh răng to bằng cái bát khớp vào nhau, vô luận thêm than hay thổi khói, tất cả đều đâu vào đấy, sau lưng từng luồng hơi trắng vấn vít bay ra, chốc chốc khẽ phát ra tiếng như thở dài.
51 Cố Quân vừa dứt lời, liền cảm thấy mạch đập của Trường Canh lại nhanh hơn vài phần, quả thực đã không thể tính là mạch tượng, cổ tay bị y nắm nóng hổi, dưới mạch môn như ẩn giấu một ngọn núi lửa, hơi chấn động là điên cuồng phun trào, muốn chấn đứt kinh mạch toàn thân Trường Canh thành từng khúc.
52 Cố Quân rất căng thẳng, hết thảy tới nhanh hơn trong tưởng tượng, thậm chí hỗn loạn hơn y tưởng tượng.
Vùng Tây Vực hố cạn cóc đông, các tiểu quốc gia như cứt dê, đông một đống tây một bãi, dăm ba hôm lại xung đột, đều muốn thôn tính nhau.
53 Trường Canh trên đường đến đâu vào đấy, cả thiên hạ như đều nằm trong tay, nhưng lúc đi đã thành một cục hồ hình người, không biết mình bước chân nào ra trước.
54 Trường Canh đứng bất động rất lâu, rồi đi đến bên cạnh ôn tuyền, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu chăm chú nhìn những vết sẹo thành quần kết đội trên người Cố Quân.
55 Mọi người đều sợ ngây ra.
Một lúc lâu, quan truyền lệnh mới nhớ tới sứ mệnh của mình chuyến này, giọng khô khốc mở miệng: “Đàm tướng quân, Hầu gia…”
“Ngươi câm miệng!” Đàm Hồng Phi chợt quát một tiếng, hắn trừng đôi mắt trâu như chuông đồng, chuyển hướng sang nam tử quỳ trong chính đường, nhất thời cổ hơi khô, toàn thân trên dưới mỗi một sợi lông đều như run rẩy, “Ngươi nói cái gì? Nói rõ ràng hơn xem – trung lương nào?”
Nam tử trung niên kia thẳng lưng lên, sắc mặt vàng bủng như nghệ đáng thương, trên mặt lại có vẻ quyết tuyệt không nói nên lời: “Hai mươi năm trước, Bắc man gặp thiên tai, Lang Vương dã tâm rành rành, dẫn binh xâm phạm, lão An Định hầu lấy oai của Huyền Thiết doanh, bình định Bắc cương, khiến quần lang cúi đầu, đem tuế cống và tỷ muội thần nữ hiến cho triều ta, Nguyên Hòa tiên đế nạp trưởng tỷ trong hai người làm phi, phong ấu muội làm quận chúa, lệnh cho vào cung tùy thị, chờ gả cho hoàng thất.
56 Trường Canh rốt cuộc vẫn chạy theo: “Nghĩa phụ khoan đã!”
Cố Quân đã lên ngựa, ở trên cao quay đầu lại nhìn y một cái, chiến mã cũng nôn nóng bất an như chủ nhân, cho dù dây cương bị kéo, vẫn đi qua đi lại tại chỗ.
57 “Giờ thì bệ hạ có thể yên tâm rồi. ” Nhã tiên sinh đưa tay đỡ nam tử đầu bạc kia, thì ra cái vị từng nhiều lần lui tới Đại Lương, tự xưng sứ giả này, lại chính là Giáo hoàng.
58 Lý Phong loạng choạng, Trường Canh mặt không biểu cảm nhìn hắn ngã ngồi trên vương tọa kim điện, ngoài lý trí bỗng nhiên trỗi lên khoái ý tàn nhẫn, song y hết sức hà khắc với mình, chỉ một chớp mắt, liền thản nhiên bấm lòng bàn tay mình, dằn khoái ý thị huyết kia xuống – Y biết đó là do Ô Nhĩ Cốt gây chuyện, không hề là bản tâm.
59 Lúc Cố Quân ra khỏi đại điện, mắt hơi hoa, y không biến sắc đứng lại thở hổn hển mấy hơi, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy khinh giáp chỉ mấy chục cân nặng nề như vậy.
60 Trường Canh nhận chiến báo, Cố Quân hỏi: “Thủy quân Giang Nam còn lại bao nhiêu?”
“Khó mà nói,” Trường Canh đọc lướt qua nhanh như gió, “Trường giao chưa từng ra biển, càng chưa từng đánh hải chiến, Triệu Hữu Phương chết làm tất cả hoảng sợ, bỏ chạy tứ tán – nghĩa phụ, người nhớ năm đó Ngụy vương làm loạn chứ?”
Cố Quân bóp mũi, hiểu y muốn nói gì.