21 An Định hầu không thể suốt ngày ở nhà nghỉ ngơi được. Một ngày bôn ba lao lực của văn võ bá quan Đại Lương thông thường bắt đầu từ điểm danh buổi sáng, số ít nhân viên chức vụ nhàn hạ, giờ Thân có thể về nhà tìm mẹ, nhưng Cố Quân hiển nhiên không làm chức quan nhàn hạ.
22 Trường Canh đỏ từ da đầu đến gót chân, chín đến ngoài giòn trong mềm, thất khiếu tỏa hương, tức giận đến mức kêu cũng không nổi.
Tào Nương Tử lại hết sức hâm mộ đãi ngộ kiểu xà nhà này, chảy nước miếng háo sắc nhìn bóng lưng Cố đại soái, cắn tai Cát Bàn Tiểu nói: “Sinh thời nếu có thể để Hầu gia khiêng một lần, ta thật sự chết cũng đáng!”
Cát Bàn Tiểu hết sức có nghĩa khí, nghe vậy lập tức quẹt nước mũi, khỏe khoắn trung bình tấn, dồn khí xuống đan điền, ưỡn ngực hóp bụng nín thở, giống như sắp đi khiêng bao tải mà vỗ vỗ vai mình, thấy chết không sờn nói: “Lên đây!”
Tào Nương Tử nhìn gã giây lát, nhổ toẹt một phát, phẫn nộ chạy chậm ra khỏi cánh cửa chữ bát.
23 Cố Quân chậm chạp lấy một mảnh kính lưu ly từ trong lòng ra, đặt trên mũi, thong thả bước đến bên cạnh Trường Canh, đẩy cửa sổ híp mắt dõi nhìn phía trên Đình Diên đài.
24 Mũi tên ấy tựa sao băng, xuyên thẳng qua đám dây thừng rối rắm như mạng nhện bên dưới hai mươi chiếc hồng đầu diên, cắm phập vào gáy mãnh hổ.
Lực đạo của mũi tên này không biết lớn cỡ nào, “Phập” một tiếng bắn xuyên qua cái đầu to như cái chậu của mãnh hổ, nó ngã rầm xuống đất, chẳng rên được tiếng nào, chết một cách nhanh gọn.
25 Liễu Si phương trượng dẫn sư đệ tiểu bạch kiểm tới, chắp tay thi lễ với Cố Quân, cười ra một đóa long trảo cúc nở rộ: “Nhiều năm không gặp, Hầu gia phong thái vẫn như xưa, thật sự là may mắn của giang sơn Đại Lương ta.
26 Thọ thần của lão nhân làm lớn, gọi là mừng thọ, sinh nhật của hài tử náo nhiệt, là lại thêm một tuổi không dễ dàng, cha mẹ thở phào nhẹ nhõm.
Cố Quân không già cũng chẳng nhỏ, bà không thương cậu không yêu, nếu y vừa vặn ở nhà, lão quản gia còn có thể nhớ sắp xếp một chút giúp y, nhưng phần lớn thời gian y đều đi vắng, chính bản thân cũng bận đến quên cả ngày mười sáu tháng Giêng.
27 Trong minh minh, có lẽ có thần linh không biết tên nào đó nhắc nhở Cố đại soái đang xa tận cuối trời, cho y biết con trai y sắp bị một con lừa trọc dụ đi rồi, tóm lại sau khi Huyền Thiết doanh xuất phát một tháng, Cố Quân lúc viết tấu cho Hoàng thượng, vậy mà còn nhớ thuận tiện cho Trường Canh một phong thư nhà.
28 Thẩm Dịch: “Cái gì?”
Cố Quân: “Ta phải đi Giang Nam một chuyến. ”
Thẩm Dịch la lên một tiếng: “Ôi… Á, cằm rớt trúng chân, đau chết ta rồi – Ngươi điên à? Chủ soái thủ quân Tây Bắc tự tiện bỏ đến Giang Nam, ngươi muốn tìm chết hay muốn tạo phản hả!”
Cố Quân bình tĩnh trả lời: “Hôm nay đánh hang ổ của lũ bọ cạp, ít nhất phải được thái bình trong dăm ba tháng, với cước trình của Huyền ưng, một hai ngày là có thể đến Giang Nam, tìm được người là ta về thôi, không nán lại lâu đâu.
29 Trong nháy mắt, Cố Quân chẳng còn giận nổi nữa.
Y đưa tay đón lấy Trường Canh, thuận thế vỗ vỗ lưng Trường Canh, cằm cọ bả vai đối phương, cảm thấy cánh tay kia đã không còn là một bộ xương trống rỗng không thật nữa.
30 Khi Trường Canh đuổi theo Liễu Nhiên hòa thượng ra ngoài thành, đêm đã khuya, xung quanh chẳng còn âm thanh gì, tiếng xe gỗ nhỏ điểm canh trong thành cũng mơ hồ đi xa.
31 Cố Quân mặt không đổi sắc, trấn định lấy một bao thư từ trong lòng đưa cho Trường Canh.
Trong bao không có thư, chỉ có vỏ, bay ra mùi hương lành lạnh, dường như là hỗn hợp của trầm hương và giáng hương.
32 Đó là một dải tiểu đảo Đông Hải, bản đồ vẽ không rõ lắm, như một chuỗi các điểm mực tùy tiện vẩy lên vậy.
Bản đồ cả Đại Lương đều nằm trong lòng Cố Quân, nhưng y không hề nhớ có nơi nào như vậy, trên thương thuyền ngay cả một ngọn đèn măng-sông ra dáng cũng chẳng có, trong phòng ánh đèn tù mù, dù có kính lưu ly thì nhìn cũng rất khó khăn, y hơi nhíu mày, định mở đèn sáng lên.
33 Trường Canh bình tĩnh trả lời: “Chờ chút. ”
Nói xong, y mặt không biểu cảm đóng cánh cửa gỗ, dựa lưng lên đó, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định lại, ra dấu nói với Cố Quân: “Nghĩa phụ, đầu lĩnh phản quân muốn gặp người, làm thế nào đây?”
Cát Bàn Tiểu sợ hết hồn, vô thức nín thở, chỉ chốc lát đã biến mặt mình thành quả cà.
34 Tào Nương Tử thử tới cái chìa khóa thứ sáu mới mở được cửa lao: “Mau, mau ra đây. ”
Người bị giam bên trong đã thành chim sợ cành cong, vừa thấy gậy trong tay gã liền hoảng sợ lùi hết lại.
35 Cố Quân cố gắng để nhịp thở thật ổn định, nhưng đến cuối cùng thân thể luôn không tự chủ được run rẩy, ban nãy y đứng như cột buồm nên không ai nhận ra, lúc này Trường Canh ôm y, cảm giác được loại đau đớn dữ dội nào đó sắp bùng khỏi cơ thể.
36 Việc này hoàn toàn không giống với kỳ vọng, Cố Quân sửng sốt, buột miệng hỏi luôn: “Vì sao?”
Trường Canh đáp rất có lý: “Tây Vực có Huyền Thiết doanh của nghĩa phụ tọa trấn, con đến cũng chỉ thêm rối, còn phải phiền người phí tâm tư cho con một chút quân công giả dối, không có ý nghĩa gì.
37 Hoàng đồ bá nghiệp mấy phiên, sử xanh lưu danh một trang.
Từ xưa đến nay, Hoàng đế các triều các đại vô cùng tương đồng, có người trị quốc an bang, có người hại nước hại dân, có người buông tay tu tiên, có người gây sóng gây gió.
38 Trần Khinh Nhứ trách một câu, nhưng trên mặt không có vẻ gì là giận, trái lại như là bị những vị khách không mời này xông vào quen rồi. Nàng vào nhà bỏ thảo dược trong tay xuống, chào mấy người lạ trước: “Tiểu nữ họ Trần, là một lang trung giang hồ.
39 Dù gió mạnh thổi qua tai, vó ngựa nóng vội gõ xuống đất, Thẩm Dịch vẫn tai thính mắt tinh nghe thấy âm thanh trong xe không bình thường, y giục ngựa đuổi theo Cố Quân, bớt ra một tay ôm ngực, làm động tác nôn mửa, liếc mắt ra hiệu – vị kia ói thì làm thế nào?
Cố Quân nở nụ cười không rõ lắm, rành rành tỏ vẻ – đáng kiếp, tự dọn đi.
40 Trên đỉnh núi chậm rãi mọc lên một lá cờ, mới nhìn còn tưởng lại là “Hạnh Hoa thôn”, chờ gió thổi qua nhìn kỹ, mới phát hiện là “Hạnh lâm”. Đám sơn phỉ lớn bé nhờ cỏ cây thấp thoáng nhô đầu ra, mặc thổ giáp tự chế, trường cung đoản kiếm rào rào nhắm vào người dưới chân núi.