Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 311 312: Nguy Cơ (5 6)

Chương trước: Chương 307 - 310: Nguy Cơ



Sáp Huyết

Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh

Chương 311 312: Nguy cơ (5 6)

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Metruyen

Tào Dật cười khổ sở nói:

- Đệ biết, không phải là một vài chuyện cũ, ngay cả đối với việc tìm kiếm Hương Ba Lạp, cũng chưa biết là ở nơi nào.

Địch Thanh lại liếc mắt một cái, nhìn Triệu Minh, một lúc lâu sau mới thở phào một cái, nói với Tào Dật:

- Huynh muốn nhờ đệ giúp một chuyện.

Tào Dật lập tức nói:

- Chỉ cần đệ có thể làm, thì sẽ làm hết sức.

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Chuyện này, nói khó cũng không phải là khó, dễ cũng không phải là dễ. Đệ đi làm... Là không còn gì tốt hơn rồi.

Đêm đã khuya, trên không trung sao lốm đốm đầy trời, giống như đôi mắt tình nhân. Gió xuân thổi nhẹ, mang theo hơi thở ấm áp, y như sự vỗ về của tình nhân...

Ở phía đông trại Cao Bình, có một khu Cao Gia Tập, ước chừng trăm hộ. Đêm khuya như thế, mọi nhà đã đóng cửa đi ngủ sớm.

Bách tính nơi biên thùy này, cảm giác nhạy bén hơn so với quan viên Biện Kinh. Bọn họ đã ngửi được binh đao qua hơi thở. Nơi này náo loạn không ngừng, khói lửa không ngớt. Nhưng nơi này, là nhà của bọn họ, bọn họ không nỡ rời đi.

Trong Cao Gia Tập giống như những phần mộ lạnh lùng. Trong đó, chỉ có một cái đại viện, còn lóe lên ánh đèn, bên trong tụ tập những người của gánh hát. Những người ở đây, là từ trại Cao Bình ra, tạm cư ở trong này.

Hàn Kỳ mặc dù có thể bắt gánh hát ca múa ở trại Cao Bình, nhưng vào lúc đêm khuya, thì không thể để họ vào đó. Có lẽ năm đó, chuyện ở trại Kim Minh, cũng để lại cho y không ít xúc động.

Hàn Kỳ cho dù kiêu căng, cho dù cuồng ngạo, nhưng vẫn có chừng mực. Năm đó, trại Kim Minh bị phá, cũng bởi nguyên nhân từ nội tặc. Vết xe đổ, Hàn Kỳ đương nhiên phải phòng.

Trận ồn ào trong viện đó, cũng từ từ lắng xuống. Vào lúc đêm khuya thanh vắng, có một người lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn khắp nơi một lượt, thấy không có ai chú ý tới, liền đẩy cửa nhỏ, lặng lẽ ra khỏi sân.

Người kia quần áo màu đen, lẻn vào trong đêm. Sau khi đi ra, liền lấy cái khăn đen bịt mặt lại, lập tức chạy tới phía đông Cao Gia Tập. Phía đông Cao Gia Tập có một bãi tha ma, người chết ở gần vùng này, đa số đều chôn ở nơi đó.

Trong bãi tha ma, mộ phần chồng chất. Trong đêm tối đom đóm bay qua bay lại, giống như đôi mắt cô hồn.

Những nơi như vậy, đêm khuya như thế này, người bình thường không ai dám đến. Thế mà người có bộ quần áo mầu đen kia thì dường như thông thạo, quen việc dễ làm.

Ở bên trong nấm mồ, rất ít bia mộ. Có nhiều người đã chết rồi chôn, không tên không tuổi. Một cái bóng đứng trước bia mộ, nghe thấy tiếng bước chân vang tới, liền quay đầu lại nhìn, hỏi:

- Trại Cao Bình hiện tại như thế nào?

Bóng đen cao cao gầy teo đó, trong mắt vừa có chút khẩn trương, vừa có chút tham lam.

Người có bộ quần áo mầu đen, nói lạnh như băng:

- Vì sao ngươi phải trốn?

Hai người hóa ra là biết nhau. Người có quần áo mầu đen, tuy rằng khẩu khí lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại mềm mại, đúng là con gái. Một người con gái có dáng vẻ như thế này ở bãi tha ma, không ngờ lại có thể điềm tĩnh tự nhiên như thế.

- Cô nương đây có lai lịch là gì?

Người cao gầy hạ giọng nói:

- Làm sao ta có thể không trốn cho được? Bọn họ mà biết do ta giở trò quỷ, thì ta sẽ chỉ có con đường chết.

Người áo đen kia cười lạnh nói:

- Hàn Kỳ kiêu căng, mâu thuẫn với Địch Thanh đã lâu, nếu không phải là ngươi chạy trốn, chỉ cần ngươi chịu phân biệt rõ, Địch Thanh không thể làm gì được ngươi. Địch Thanh đã sớm biết điểm ấy, bởi vậy, căn bản không truy cứu. Ngươi có tật giật mình, lại làm lộ chân tướng.

Người cao gầy nọ cười lớn nói:

- Chẳng phải trại Cao Bình còn ngươi nữa sao? Hôm nay, một chén rượu của ngươi, đã khiến cho Địch Thanh, Hàn Kỳ trở mặt thành kẻ thù. Ta sẽ khiến cho Triệu Minh tức giận, lại ly gián Địch Thanh và Hàn Kỳ thành công, cũng coi như có một chút công lao. Các ngươi đã từng đồng ý vô điều kiện, khi nào thì thực hiện?

Người áo đen nọ hừ lạnh một tiếng, hồi lâu mới nói:

- Ngươi yên tâm đi, tự khắc sẽ có chỗ tốt cho ngươi. Ngươi lại đây...

Người áo đen đưa tay ra, nhưng lại lộ ra một đoạn cánh tay ngọc.

Người có vóc dáng cao gầy đó ngây người, thấy cổ tay trắng như tuyết, giống như xuân thông, yết hầu chuyển động, không kìm nổi. Chỉ có điều, một đoạn cánh tay kia, đã làm cho người kia khó có thể dời mắt.

Người áo đen cười "Khanh khách" nói:

- Đồ ngốc, lợi ích đã đến, chẳng lẽ ngươi lại không muốn?

Âm thanh của ả vốn lạnh như băng. Nụ cười này, có thể nói quyến rũ đến tận xương.

Người cao gầy nọ nuốt nước miếng, cuối cùng cũng tiến lên vài bước, ôm lấy người áo đen. Gã đã ý loạn tình mê, nằm mơ cũng không ngờ lại có người đẹp như thế. Nhưng gã chỉ chú ý tới việc giở trò, mà không lưu ý đến bàn tay mềm mại của người áo đen xẹt qua búi tóc, lấy xuống cây kim trâm, lập tức đâm thẳng vào ngực gã.

Ngực gã cao gầy kia đau nhức, cùng tiếng hét phẫn nộ, đã đẩy người áo đen ra, khàn giọng nói:

- Ngươi...

Lời vừa mới cất ra, sắc mặt đã xanh mét. Kim trâm kia cực kỳ sắc bén, đã xuyên qua quần áo vào thịt. Kim trâm mặc dù ngắn, nhưng trâm nhọn có độc. Độc phát tác cực nhanh, tên cao gầy kia bỗng dưng giữ yết hầu, khàn giọng nói:

- Ngươi...

Gã muốn tiến lên, nhưng sụp ngã xuống đất, tứ chi bị một trận co giật, sau đó không bao giờ ... cử động nữa.

Kẻ áo đen kia liếc nhìn tên có dáng vẻ cao gầy một cái như nhìn cá dãy chết, thản nhiên nói:

- Lợi ích của ngươi bây giờ, không phải là đã hưởng sự vĩnh hằng sao?

Chỉ có người chết, mới được hưởng lợi ích vĩnh hằng!

Kẻ áo đen đó đã giết người giống như cơm bữa. Ả xoay người đi, đột nhiên toàn thân căng thẳng. Bởi vì, chẳng biết từ lúc nào, đã có một người đứng ở sau lưng.

Người nọ có mắt sáng ngời như mũi tên, khuôn mặt vừa tuấn tú, sáng sủa lại vừa tang thương. Thái dương của y đã điểm hoa sương, nhưng người lại giống như bảo đao Lịch Sương, trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén.

Người đó là Địch Thanh! Địch Thanh trong mắt có sát khí!

Trong mắt kẻ áo đen rốt cục cũng xuất hiện sự bối rối. Tên có dáng người cao gầy kia không nghĩ rằng, y sẽ bị chết. Ả cũng thật không ngờ, Địch Thanh vẫn chưa trở về, hơn nữa còn đứng chờ ở ngay tại bãi tha ma.

Địch Thanh nói vọng tới giọng lạnh lùng:

- Ngươi chớ có chạy trốn. Nếu như ngươi có thể chạy trốn, thì ta khâm phục ngươi.

Nếu như hắn lớn tiếng hô quát, thì kẻ áo đen kia nói không chừng còn có chủ ý. Có thể thấy được, Địch Thanh bình tĩnh như nước, người áo đen ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Địch Thanh nhìn người áo đen kia thật lâu, lúc này mới nói:

- Bạch Mẫu Đơn, câu nói đó của ngươi trong bữa tiệc, quả nhiên có vấn đề lớn.

Toàn thân kẻ áo đen khẽ run, cười khe khẽ, đưa tay tháo khăn lụa xuống, lộ ra khuôn mặt kiều diễm.

Người kia rõ ràng chính là ở trong trại Cao Bình. Bạch Mẫu Đơn từng mời rượu Địch Thanh!

Bạch Mẫu Đơn nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Từ khi nào thì ngươi bắt đầu hoài nghi ta?

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Ta vẫn thấy kì lạ, hạng người đứng giữa xưa nay khéo đưa đẩy, cho dù khinh miệt ta, bình thường cũng không dễ dàng đắc tội với người đấy. Ngươi cố ý chọc giận ta, sau đó lại còn thản nhiên xem diễn trò. Ngươi rất khác thường.

Bạch Mẫu Đơn mỉm cười:

- Địch Thanh quả thật thông minh, so với Hàn Kỳ đại nhân, có thể thông minh hơn.

Địch Thanh hỏi:

- Vì sao ngươi phải chọc giận ta?

Bạch Mẫu Đơn nói:

- Ngươi đoán xem?

Con mắt ả chuyển động ra vẻ khờ dại. Cô ta không hiểu, vì sao Địch Thanh có thể theo tới đây. Nhưng biết, không ai có thể xuống đao nhanh hơn Địch Thanh. Chỗ mà cô ta có thể thắng được Địch Thanh, cũng không phải ở võ công.

Địch Thanh nói:

- Bởi vì ngươi là người của Càn Đạt Bà bộ, trong bát bộ của Nguyên Hạo.

Bạch Mẫu Đơn ngơ ngẩn, ả không nghĩ tới Địch Thanh trong chốc lát có thể đoán ra xuất xứ của mình.

Ánh mắt Địch Thanh nhìn chằm chằm Bạch Mẫu Đơn, lại nói:

- Có khi quân hai bên giao chiến, không nhất định dùng nam nhân mới có thể dò hỏi tin tức, có thể dùng cả nữ nhân. Người của Càn Đạt Bà bộ, đều giỏi ca múa. Các ngươi biết Hàn Kỳ yêu thích ca múa, bởi vậy mới hợp ý. Hàn Kỳ cho dù không nói việc quân cơ ở trước mặt các ngươi, các ngươi cũng có thể điều động người theo ông ta, tìm ra chút manh mối. Huống chi... Hàn Kỳ vốn không để mắt tới các ngươi. Ngươi biết ta và Hàn Kỳ nghị luận việc quân, bởi vậy cố ý nắm lấy cơ hội chọc giận ta. Ngươi biết, Hàn Kỳ chắc chắn sẽ không nghe ta giải thích.

Bạch Mẫu Đơn mỉm cười duyên dáng nói:

- Địch Thanh, ta sớm nghe nói qua đại danh của ngươi, nhưng quả là trăm nghe không bằng một thấy.

Địch Thanh lại hỏi,

- Người mà ngươi mới vừa giết là ai?

Bạch Mẫu Đơn cười đã có chút miễn cưỡng, còn không chịu nhận thua nói:

- Ngươi đoán xem?

Tiếng Địch Thanh nói chậm lại:

- Mới vừa nghe tiếng các ngươi, đã biết người kia đương nhiên chính là Phú Nghĩa. Thì ra chính là y đã hãm hại người của Triệu Minh. Y bị các ngươi mua chuộc. Có cơ hội, đương nhiên phải đẩy mối quan hệ quân Tống. Các ngươi không cần dùng tới y nữa, đơn giản giết cho xong việc, để phòng y tiết lộ bí mật của các ngươi.

Bạch Mẫu Đơn cười lớn nói:

- Ngươi cái gì cũng biết, vậy sao vừa rồi không ngăn cản ta ra tay?

Địch Thanh nói:

- Phú Nghĩa chết rồi, cũng giống như ngươi.

Bạch Mẫu Đơn che miệng cười nói:

- Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chỉ là muốn bắt ta. Sau đó, đưa đến trướng Hàn Kỳ. Nhưng người như ngươi thông minh như vậy, thì thử đoán xem Hàn Kỳ sẽ tin ngươi, hay là tin ta?

Trong ánh mắt Địch Thanh có phần bi ai, lập tức nói:

- Ông ta sẽ tin ngươi.

Bạch Mẫu Đơn cười khanh khách, giống như một lần nữa lại nắm giữ được thế chủ động,

- Nếu ông ta không tin ngươi, vậy đêm nay ngươi làm mọi thứ, không phải vô ích sao?

Ả ta chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, lắc lắc eo nhỏ, đôi môi đỏ mọng nửa khép nửa mở, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Địch Thanh nói:

- Ta và ngươi đều vì chủ của mình thôi. Mặc dù ta tính kế với ngươi, nhưng đương nhiên ngươi biết, ta còn sống, thì càng thêm hữu dụng, có đúng không?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi thật ra cũng không thông minh như ngươi nghĩ.

Bạch Mẫu Đơn cười duyên đã có chút cứng ngắc, vẫn có thể hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Ta tới nơi này, là muốn nói cho ngươi vài sự việc. Việc thứ nhất chính là, ta sớm đã đáp ứng một người, từ nay về sau, không ai có thể xem thường Địch Thanh ta! Ngươi dám khinh thường ta, ngươi nhất định sẽ phải trả giá rất nhiều!

- Còn việc thứ hai thì sao?

Bạch Mẫu Đơn cười còn khó coi hơn so với khóc, trong mắt càng lộ ra ý kích động.

- Ta tới nơi này, không phải muốn bắt ngươi, mà là muốn giết ngươi!

Giọng Địch Thanh đầy mỉa mai.

Bạch Mẫu Đơn lại cười khanh khách, nhưng trong tiếng cười có sự sợ hãi, giọng khàn nói:

- Ngươi nói láo! Nếu như ngươi muốn giết ta, làm sao lại nói nhiều điều vô nghĩa như vậy?

Địch Thanh giễu cợt nói:

- Ta muốn nói cho ngươi chuyện thứ ba. Những lời này của ta, vốn không phải là nói cho ngươi nghe.

Hắn quay đầu nhìn sang một bên nói:

- Tào quốc cữu, Doãn đại nhân, các vị đều nghe rõ chứ?

Tào Dật đứng dậy, Doãn Thù vẫn theo sau, sắc mặt hai người đều thận trọng, gật đầu nói:

-Nghe được rất rõ.

Doãn Thù lại âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ Bạch Mẫu Đơn ở trại Cao Bình nhiều ngày, Hàn Kỳ xưa nay sủng ái ả ta. Việc quân tiết lộ cho Bạch Mẫu Đơn không ít. Sau khi trở về, y nhất định phải nêu rõ chuyện này cho Hàn Kỳ.

Sắc mặt Bạch Mẫu Đơn và màu trắng hoa mẫu đơn giống hệt nhau. Ả chưa bao giờ ngờ tới, Địch Thanh muốn nhiều hơn thế. Địch Thanh vừa bị đòn thì lập tức nghĩ đến phương pháp xử lí.

Tào quốc cữu, Doãn Thù đã nói rõ chân tướng, chẳng cần phải để Bạch Mẫu Đơn trở về mới có lợi.

Địch Thanh nhìn như không nhìn Bạch Mẫu Đơn, nói với Tào quốc cữu và Doãn Thù:

- Quốc cữu, Doãn đại nhân, Địch Thanh đã nói rõ mọi việc, chuyện còn lại, phải nhờ vào hai vị đại nhân rồi.

Tào quốc cữu thở dài nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta và Hàn Kỳ nhất định sẽ xem xét rõ ngọn nguồn.

Hoá ra, lúc ban ngày, Địch Thanh đã mời Tào Dật, Doãn Thù để dự thính.

Địch Thanh rốt cục cũng không phụ lời dặn dò của Phạm Trọng Yêm, lấy đại cục làm trọng. Hắn vạch trần bẫy này, hy vọng Hàn Kỳ có thể tạm bỏ qua ân oán cá nhân.

Doãn Thù, Tào quốc cữu vừa rời khỏi. Bạch Mẫu Đơn đã khàn giọng nói:

- Địch Thanh, nếu như ngươi là anh hùng, thì không nên giết ta. Ngươi nổi tiếng là anh hùng trong thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt.

Địch Thanh không hề mảy may thương hại, cười lạnh lùng:

- Bất cứ kẻ nào làm việc, đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Ta và ngươi đều là vì chủ của mình. Con đường là do ngươi chọn lấy, nên ngươi phải gánh vác hậu quả!

Hắn quay người đi, biến mất trong bóng đêm. Bạch Mẫu Đơn vừa giật mình, thì đã thấy bốn người xuất hiện xung quanh bãi tha ma. Kiếm trong tay như trong đêm mùa xuân mang theo sự hiu quạnh của mùa thu...

Địch Thanh và Triệu Minh đã lên ngựa, đi ngang nhau, đi về hướng thành Đại Thuận. Sự việc vừa rồi mặc dù nói là đã trải qua được một giai đoạn, nhưng Địch Thanh hiểu được, trận chiến ác liệt vừa mới bắt đầu.

Binh lính theo sau đuổi tới, bảo vệ cho Địch Thanh, sau đó, khuất vào trong bóng tối.

Triệu Minh vẫn theo sau Địch Thanh, thấy thế không kìm nổi hỏi:

- Địch đại nhân... Bạch Mẫu Đơn đã chết rồi sao?

Mới vừa rồi y đi theo Địch Thanh, tận mắt nhìn thây Phú Nghĩa chết, chẳng biết tại sao, cũng chẳng lấy gì làm thoải mái.

Địch Thanh buồn bã nói:

- Đã là người thì ai mà không phải chết?

Mới vừa rồi, mặc dù hắn không xuống tay giết Bạch Mẫu Đơn, nhưng thuộc hạ của hắn chắc chắn sẽ không buông tha.

Triệu Minh nhìn khuôn mặt buồn bã kia, đột nhiên nói:

- Địch đại nhân... Ty chức... Người bên ngoài hỏi ty chức chuyện về Hương Ba Lạp, ty chức cũng không nói. Đại nhân có biết, vì sao ty chức nói với đại nhân chuyện này không?

Địch Thanh suy nghĩ rất lâu, lắc lắc đầu nói:

- Ta không biết, nhưng ta muốn cảm ơn ngươi, giúp cho ta biết càng nhiều chuyện hơn.

Trong mắt Triệu Minh tràn đầy lòng kính ngưỡng, cảm kích:

- Ngài là Binh Mã Đô Giám, ngài xưng hùng tây bắc, chỉ cần ngài truyền lệnh xuống, thì ty chức không thể không nói. Nhưng ngài... vốn không ép ty chức, ty chức biết, ngài là người tốt bụng. Ngài tôn trọng người khác! Kỳ thật, lúc trước ty chức không biết Hàn Tiếu ngài hỏi chuyện Hương Ba Lạp vì ngài. Ty chức cho là y châm chọc ty chức, thế mới gây ra tranh cãi... Sau này, ty chức mới biết được là ngài hỏi. Chỉ dựa vào việc ngài ra sinh vào tử tác chiến, bảo vệ sự yên bình cho trăm họ ở tây bắc, thì ty chức sẽ nói chuyện này cho ngài.

- Đều là những chuyện đã qua rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Địch Thanh an ủi:

- Ta biết, ngươi không muốn nhớ lại chuyện cũ, ta để ngươi nói ra, quả là có chút không yên tâm.

Mi mắt Triệu Minh ươn ướt:

- Nhưng ty chức vốn từng muốn nói, cho dù... ty chức vốn không muốn lại đi tới cái nơi quỉ quái kia.

Y nói nơi quỷ quái, đương nhiên chính là chỉ Hương Ba Lạp. Lúc y nói chuyện, toàn thân lại run rẩy, nhưng trong mắt không thấy sự sợ hãi nữa.

- Nhưng ty chức biết, ngài khẳng định muốn đi Hương Ba Lạp, là ngài có chuyện khó nói. Nhưng ngài thà rằng bản thân khó xử, cũng không ép ty chức đi trước.

Triệu Minh càng nói càng kích động, từ trong lòng rút ra cái vòng tay nói:

- Cái vòng tay này... Trước kia là do một người con gái để lại cho ty chức...

Địch Thanh không hiểu dụng ý Triệu Minh, nhất thời im lặng.

Triệu Minh lại nói:

- Khi xưa, lúc nàng ấy trao cho ty chức cái vòng tay, khuyên ty chức, nói rằng chúng ta không cần nhiều tiền như vậy, không cần đại phú đại quý, chỉ cần ở bên cạnh nhau, bình an vô sự là được rồi. Nhưng ty chức không nghe! Ty chức muốn phát tài, muốn rất nhiều, rất nhiều thứ! Nhưng hiện tại, ty chức... Cho dù của cải toàn bộ thế giới để đống ở trước mặt mình, ty chức cũng sẽ không rời khỏi nàng. Nhưng... không còn đường quay về nữa rồi.

Địch Thanh nhìn khuôn mặt bi thương của Triệu Minh, trong lòng chỉ muốn nói là “đúng thế, không có đường quay về nữa rồi. Nhưng ta sống như thế này, vốn chỉ muốn ở cùng với Vũ Thường, thì hạnh phúc nhất thế gian rồi. Nhưng ông trời keo kiệt vô cùng... lại không chịu ban cho.”

Triệu Minh cầm vòng tay kia, lệ rơi đầy mặt, khàn giọng nói:

- Nhưng thật ra là ty chức rất xin lỗi nàng. Nàng chết rồi, Phú Nghĩa chết rồi. Ty chức chưa chết, cũng chẳng khác nào như đã chết. Bởi vì cả đời này, nhiều khi, cũng không biết mình muốn cái gì, nhất định phải mất đi sau đó mới hiểu được! Nhưng bây giờ ty chức biết muốn làm cái gì. Ty chức muốn trả lại ân tình của người này. Chỉ cần ty chức còn chưa chết, chỉ cần Địch tướng quân cần, bất cứ lúc nào ngài sai ty chức đi Hương Ba Lạp, ty chức cũng sẽ đi.

Địch Thanh ngắm nhìn Triệu Minh, trong đêm tối, thấy nước mắt loang loáng. Thật lâu sau mới gật đầu nói:

- Cảm ơn.

Hắn chỉ nói hai chữ, nhưng trong lòng thể hiện sự cảm kích lớn nhất.

Triệu Minh cắn răng gật gật đầu, không nói nên lời. Nhưng y biết, cho dù không nói ra dự tính, Địch Thanh cũng hiểu được quyết tâm của y.

Có một số chuyện, vốn không cần nhiều lời, thậm chí không cần phải nói!

Khi mặt trời mới hé, những giọt sương tinh khôi còn đọng, Địch Thanh giật cương ngựa chạy về thành Đại Thuận.

Địch Thanh đi một mạch trên đường mệt mỏi, lúc người còn chưa xuống ngựa, ngựa còn chưa tháo yên đã có binh sĩ bẩm báo,

- Phạm đại nhân muốn Địch tướng quân vừa về đến, lập tức tiến vào lều trung quân.

conem_bendoianh

Loading...

Xem tiếp: Chương 313-317: Bố Cục

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 39


You Love Me Forever???

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 30


Yêu Và Chết

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 15



Nước Mắt Nàng Siêu Quậy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50