Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 30: Thực Ảo (2)

Chương trước: Chương 30: Thực Ảo (1)



Sáp Huyết

Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 1: Nghê Thường Khúc

Chương 30: Thực ảo (2)

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Metruyen

Địch Thanh không tin vào thần tiên, nhưng hắn trông mong vào kỳ tích. Lần này hắn không lừa mình dối người, mà nhớ rõ rằng miếng ngọc kia khác thường. Lúc ấy hắn đau đớn chỉ muốn chết nên không chú ý gì. Đến lúc này nhớ lại mới phát giác ra sự kỳ lạ đó.

Bát vương gia vui mừng nói:

- Có thế chứ. Ta biết ngay, nhất định là ảnh hưởng của miếng ngọc Tích Lệ đã phát huy nên lúc này nó phù hộ cho Vũ Thường còn có sức sống.

Rồi lại thấy vẻ mặt buồn nản hối hận của ông :

- Đáng tiếc là ngọc nát rồi, bằng không thì Vũ Thường nói không chừng còn có thể sống lay lắt. Tuy nhiên nếu không phải miếng ngọc kia vỡ thì làm sao mà đến tay ngươi được. Ôi, bên trong rối ren đều có ý trời cả.

Địch Thanh không nghĩ thêm xem Bát vương gia định nói gì, nên nói:

- Là lỗi của con. Con nêu mang miếng ngọc ra đây sớm một chút.

Bát vương gia thở dài:

- Tại sao lại là lỗi của ngươi? Chỉ có thể nói là ý trời như vậy. Hơn nữa miếng ngọc vốn đã vỡ rồi.

Địch Thanh không có thời gian hỏi vì sao miếng ngọc lại vỡ, chỉ hỏi:

- Người nói Vũ Thường còn có sức sống, nguyên nhân thứ hai là cái gì?

Bát vương gia chăm chú nhìn Địch Thanh, chậm rãi nói:

- Nó còn không nỡ ra đi vì nó yêu ngươi.

Địch Thanh nghe vậy lại càng đau lòng, lẩm bẩm nói:

- Là vì yêu ta? Ta chỉ biết hại nàng…

Ngược lại, Bát vương gia lại an ủi Địch Thanh:

- Ta đã biết trước hết mọi thứ. Ta biết rõ nếu Vũ Thường không nhảy xuống thì người chết sẽ là ngươi. Ta cũng biết là nó nhất định tình nguyện để mình chết chứ không muốn ngươi bị tổn thương.

Địch Thanh không kìm nổi lòng chua xót, lẩm bẩm nói:

- Nhưng nàng lại không biết, ta thà rằng để mình chết đi chứ không muốn nàng xảy ra chuyện gì.

Quách Tuân thấy Địch Thanh đau buồn, vội nói tránh đi:

- Bát vương gia, vì sao người nói vì yêu Địch Thanh mà Vũ Thường không nỡ bỏ đi?

Bát vương gia thở dài nói:

- Ý chí của con người là điều kỳ diệu nhất, thường có thể làm xuất hiện những việc khó lý giải được. Có một số người đần độn cả đời vô tích sự, nói thí dụ như ta. Nhưng cũng có vài người nhờ một chút hùng tâm mà có thể giành được sự thống trị, nói ví dụ như thái tổ. Là ta muốn nói, Vũ Thường vì một ý chí cực kỳ mãnh liệt là không muốn rời Địch Thanh mà mới có thể giữ lại được một đường sống.

Địch Thanh và Quách Tuân nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy lời Bát vương gia nói không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nghĩ lại kỹ càng thì lời Vương Duy Nhất nói năm đó cũng giống như vậy.

Quách Tuân đột nhiên nói:

- Nói ví dụ này rất chuẩn xác. Năm đó Địch Thanh hôn mê, Vương thần y từng nói là hắn đã dựa vào ý chí sống còn của mình để quay trở về. Đương nhiên cũng vì tình thân của hắn đối với đại ca của mình.

Trong lòng Địch Thanh khẽ run lên, hỏi:

- Nhưng ta chỉ cầm cự được vài ngày. Vũ Thường sao có thể vẫn kiên trì được?

Bát vương gia nhìn Quách Tuân, liếc mắt một cái, sau đó một lúc lâu mới nói:

- Ngươi yên tâm. Ta tự có biện pháp. Chỉ cần được chuyện, không cần nói vài ngày, ngay cả bao nhiêu năm cũng không thành vấn đề.

Địch Thanh khó có thể tin. Bát vương gia quát lên:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự không tin ta?

Địch Thanh buồn bã quay đầu nhìn về phía Dương Vũ Thường, chậm rãi nói:

- Con tin. Có phải kiên trì bao nhiêu năm không phải là vấn đề. Con chỉ hy vọng nàng có thể tỉnh lại.

Tuy rằng chỉ nói mấy câu bình thường nhưng lại hàm chứa biết bao tình cảm sâu sắc.

Hắn vốn không tin lời Bát vương gia nói, nhưng thấy Bát vương gia kiên định như vậy, hiểu vì sao hắn cũng bắt đầu tin rằng trên thế gian có Hương Ba Lạp.

Bát vương gia gật đầu rồi cuối cùng kết luận:

- Bởi vậy chúng ta chỉ cần duy trì tình trạng của Vũ Thường, sau đó tìm được Hương Ba Lạp thì có thể cứu sống nó.

- Nhưng làm thế nào để duy trì tình trạng của Vũ Thường?

Địch Thanh không nhịn được hỏi.

Ánh mắt Bát vương gia hiện ra vẻ quỷ dị, buồn bã nói:

- Ta biết rõ cách thức có thể duy trì người ta khỏe mạnh trăm năm không việc gì. Đây là phương pháp do tiên đế tìm ra. Quan tài kính mà Vũ Thường đang nằm vốn là được đào lên từ đáy biển Ba Tư xa xôi. Lúc trước trong triều có tổng cộng hai cỗ quan tài, tiên đế cho ta một cỗ. Vốn ta định chuẩn bị cho chính mình dùng…

Địch Thanh đột nhiên cảm thấy Bát vương gia có mối quan hệ rất tốt với Triệu Hằng. Ngay cả khi Triệu Hằng có quan tài cũng chia cho Bát vương gia một cỗ. Đây vốn là chuyện xui xẻo nhưng có vẻ như Bát vương gia không để ý đến.

Bát vương gia thổn thức nói:

- Không ngờ ta chưa kịp dùng, không ngờ… Nhưng mà, chỉ cần Vũ Thường ở trong đó rồi bố trí an bài cho tốt thì có thể duy trì trạng thái bây giờ của nó.

Địch Thanh bỗng dưng nghĩ tới điều gì, thất thanh nói:

- Vậy an bài chỗ nào cho thích đáng? Chẳng lẽ là Huyền cung?

Trong lòng hắn cũng tin tưởng vài phần. Vì hắn đã từng thấy qua Triệu Hằng trong Huyền cung. Đã hơn mười năm qua đi mà thân thể của Triệu Hằng vẫn sống động, không có nửa phần thay đổi.

Sắc mặt Quách Tuân cũng thay đổi, thầm nghĩ là Bát vương gia vì cứu Dương Vũ Thường mà đã dồn hết tâm lực. Chẳng lẽ nói phương pháp của Bát vương gia chính là đóng kín Dương Vũ Thương rồi cất vào bên trong Huyền cung sao ?

Đây quả thực là ý tưởng của người điên.

Bát vương gia đã nói:

- Đúng vậy. Ta chính là có ý này nhưng thái hậu không cho phép.

Quách Tuân khổ sở nói:

- Việc này trọng đại, làm sao thái hậu cho phép được.

Vậy là cuối cùng Quách Tuân cũng biết là vừa rồi Bát vương gia xin cái gì, cũng hiểu tại sao thái hậu lại cương quyết cự tuyệt.

Bát vương gia nghiêm nghị nói:

- Các ngươi hãy tin ta. Ta nhất định có biện pháp. Hừ, thái hậu không cho phép thì ta sẽ làm cho bà ấy đồng ý.

Địch Thanh thấy ánh mắt Bát vương gia thì không nói nên lời. Thật lâu sau hắn mới hỏi:

- Vậy con có thể làm cái gì?

Rồi hắn bỗng dưng nghĩ tới điều gì, liền dứt khoát nói:

- Ta phải đi tìm Hương Ba Lạp.

Không ai để ý đến Quách Tuân nhẹ nhàng thở dài, giống như đang mất mát một thứ gì.

Bát vương gia nói:

- Ta đúng là có ý nghĩ này. Nhưng năm xưa tiên đế còn không thể tìm ra Hương Ba Lạp nên ta cảm thấy việc tìm ra Hương Ba Lạp giống như một cái duyên. Ngươi cũng vừa nghe qua thái hậu nói rằng trong lòng mỗi người đều có Hương Ba Lạp. Trên đời này có không ít người muốn tìm Hương Ba Lạp nhưng rốt cuộc là có ai tìm được không thì không ai biết.

- Trong lòng mỗi người đều có Hưng Ba Lạp?

Địch Thanh lẩm nhẩm nhớ kỹ những lời này. Trong lòng hắn đột nhiên có một sự hoang mang. Hắn không sợ gian nguy nhưng hắn phải đi đâu tìm? Triệu Hằng là vua của một nước mà không tìm thấy Hương Ba Lạp. Còn hắn thì có khả năng tìm ra sao?

Quay đầu nhìn Dương Vũ Thường, nhìn thấy nàng như đang ngủ say, Địch Thanh lại không kìm nổi sự chua xót trong lòng, thì thầm nói với nàng:

- Vũ Thường, nàng yên tâm. Dù phải lên trời xuống đất thì ta cũng phải tìm ra Hương Ba Lạp.

Bát vương gia khẽ thở dài:

- Tốt lắm. Nếu như vậy thì Địch Thanh ngươi phải nhớ kỹ lời hứa của ngươi. Cố gắng sống sót.

Khi nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Địch Thanh, Bát vương gia quay đầu nhìn lại, cũng ngây người tại chỗ.

Bên trong quan tài kính, chẳng biết từ lúc nào, khóe mắt của Dương Vũ Thường chảy ra một giọt nước mắt trong suốt giống như chân trâu, chảy xuống hai gò má, chảy xuống khóe miệng của nàng.

Giọt nước mắt kia trong suốt giống như chân trâu, sáng như hoa lộ tuyết phách.

Không phải giọt sương, không phải băng tuyết, mà là nước mắt. Đó là giọt nước mắt chảy từ khóe mắt của Dương Vũ Thường!

Vũ Thường nàng… nàng nghe được lời của chúng ta? Vũ Thường, nàng … nàng còn sống vì còn vương vấn ta?

Máu của Địch Thanh tuôn ra như nước, mặt trắng giống như tờ giấy. Hắn bổ nhào đến quỳ sát bên cạnh quan tài kính, đưa ngón tay chạm vào giọt nước mắt bên khóe miệng Dương Vũ Thường. Hắn dường như muốn lau đi giọt nước mắt thương tâm kia, nhưng lại sợ khi tay mình chạm vào thì giọng nước mắt kia sẽ biến mất. Bàn tay hắn run rẩy kề sát má nàng, bi thương kêu lên:

- Vũ Thường!

Nàng không hề có phản ứng, chỉ có giọt nước mắt kia lặng lẽ chảy xuống, như mộng như ảo.

Thân mình Địch Thanh run lên mấy cái rồi kiên định đứng lên, ngắm nhìn Dương Vũ Thường thật lâu. Nước mắt chảy xuống hai má hắn, trong lòng có thêm dũng khí, niềm tin và quyết tâm.

Không ai biết được trong suy nghĩ của Địch Thanh, giọt nước mắt kia có ý nghĩa quan trọng thế nào. Thời khắc đó, trong lòng của hắn chỉ biết một điều: “Vũ Thường, ta biết nàng muốn nói gì rồi. Nàng hãy chờ ta!”

Không biết hắn đã cố gắng thế nào để hạ quyết tâm lúc này. Bỗng nhiên hắn xoay người nói với Bát vương gia:

- Bá phụ…

Bát vương gia nói:

- Ta sẽ đi tìm thái hậu. Ngươi hãy đi gặp người nhà của Vũ Thường. Ta ..không thể đi.

Lúc này Địch Thanh mới nhớ tới Dương Niệm Ân, không biết y có biết tin này hay không. Về tình về lý thì y cũng phải đi thăm hỏi. Nghĩ đến đây, Địch Thanh gật đầu nói:

- Được!

Hắn sải bước đi. Đi đến trước cửa cung thì dừng lại xoay người nhìn Dương Vũ Thường một cái rồi vẫn phải kìm lòng xuống. Mặc dù hắn không ngắm nhìn Dương Vũ Thường nhưng bóng dáng của Dương Vũ Thường đã sớm khắc sâu trong đầu hắn.

Địch Thanh ra khỏi cung thì lập tức đi đến phủ Hướng Dương. Những ồn ào ầm ĩ trên đường không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn cứ đờ đẫn đi trên đường, quên đi cả vết thương, không để ý gì đến đau đớn, trong đầu chỉ có một ý niệm trong đầu: “Cuối cùng Hương Ba Lạp có tồn tại hay không?

Không biết đi bao lâu, cuối cùng hắn đi đến hẻm Mạch Kiết thì dừng lại. Những chuyện cũ lại hiện lên.

Dường như trước cây mai kia lại hiện lên một cô gái đang cười nhẹ nhàng, đang cười châm chọc, hay đang cười nhu mì.

“Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung” (Không thấy quân tử, trong lòng lo lắng). Khi Địch Thanh bỗng dưng nghĩ tới câu này thì lồng ngực như bị nghìn cân đập vào, tối sầm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

“Quân tử nhưng tại, y nhân phiêu miểu” (Người quân tử còn đây, nhưng người ấy thì mờ ảo)

Địch Thanh không khóc nữa. Hắn ngước đầu lên. Đã nhiều ngày nay hắn chảy quá nhiều nước mắt. Từ thời khắc biết về Hương Ba Lạp thì hắn đã quyết định sẽ không rơi lệ. Hắn phải tiếp tục kiên cường chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Địch Thanh cắn răng lúc đi đến đầu ngõ thì chợt hoảng hốt khi lỡ va vào một người trên đường. Người kia la lên “Ai ôi” rồi lảo đảo lùi về phía sau.

Trong lòng Địch Thanh có chút áy náy, giơ tay định đỡ người kia dậy. Đột nhiên tròng mắt của hắn thiếu chút nữa như muốn rơi xuống mặt đất, tim cũng muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng nhưng bàn tay lại nhanh như chớp bắt lấy người kia như bắt được sợi rơm cứu mạng.

Người kia nhíu mày nhìn Địch Thanh, trong ánh mắt cũng có phần kinh ngạc. Trán của người nọ rộng, hai hàng ria ngắn, mặc áo gai vải dù thô, thần sắc mơ hồ xuất thần.

Khi Địch Thanh nhìn thấy người kia thì cả người run lên, nắm lấy không buông tay, khàn giọng nói:

- Thiệu tiên sinh, là ông à ?

Hắn nằm mơ cũng không ngờ là lúc này có thể gặp Thiệu Ung !

Người kia chính là đại đệ tử của Trần Đoàn, Thiệu Ung. Địch Thanh đã từng gặp ông ta một lần.

Không biết qua bao lâu, Địch Thanh mới hồi phục tinh thần. Hắn thấy mình bám chặt tay Thiệu Ung khiến ông ta nhíu mày nên cuống quít buông tay, áy náy nói:

- Thiệu tiên sinh, ta xin ông đừng đi...

Thiệu Ung nói:

- Ngươi là… Địch Thanh!

Ông ta liếc mắt một cái đã nhận ra Địch Thanh, trong mắt có chút thương hại. Không biết vị ẩn sĩ này đã nhìn thấy gì từ biểu lộ của Địch Thanh.

Địch Thanh vui vẻ nói:

- Đúng vậy, Thiệu tiên sinh, ta là Địch Thanh đây. Lúc trước ông đã từng xem cho ta một quẻ đó.

Thiệu Ung gật đầu nói :

- Ta nhớ rồi. Ngươi… Ngươi muốn ta làm gì

Vẻ thương hại trên mặt ông ta càng rõ, nhưng không nói thêm gì cả.

Địch Thanh vội hỏi:

- Ta nghe nói tiên sinh được ví như thần tiên, mọi việc đều được tính toán rất chính xác. Vậy còn, đoán bệnh thì sao?

Trong đầu Địch Thanh chỉ muốn hỏi chuyện của Dương Vũ Thường nên không kìm nổi hỏi.

Thiệu Ung thở dài nói:

- Thuốc không chữa được người chết. Phật độ là do hữu duyên. Ta không giúp được ngươi đâu.

Địch Thanh ngẩn ra:

- Làm sao ông biết là không thể giúp ta chứ?

Thiệu Ung nói:

- Ngươi kết giao thân thiết với thiên tử, có thể nhờ hắn giúp đỡ. Thái y trong đại nội nhiều vô số. Nếu như ngươi cần thầy thuốc thì ta thế nào mà bằng được thái y đó chứ?

Địch Thanh liên tục gật đầu nói :

- Thiệu tiên sinh nói rất đúng. Ta chỉ muốn xin ông xem cho ta một quẻ thôi.

- Cả đời ta chỉ xem quẻ một lần cho một người thôi. Ta đã xem cho ngươi một quẻ rồi.

Thiệu Ung thở dài nói :

- Thứ cho ta không thể giúp ngươi được.

Địch Thanh ngẩn ra, giận tím mặt, kêu lên :

- Lần trước là ông tự xem cho ta, không thể tính.

Hắn tức giận, xen lẫn thương đau. Lát sau nghĩ đến việc mình cầu xin, liền cầu khẩn :

- Thiệu tiên sinh, lần trước là ta để ông xem tướng cho ta. Có qua có lại, lần này ta cầu xin ông hãy xem cho ta, nể mặt mũi ta, được không ?

Thiệu Ung nói :

- Địch Thanh. Từ khi theo thầy học nghệ ta đã lập quy tắc là có ba việc không xem quẻ, không thể phá lời thề được.

Địch Thanh quát:

- Ba điều không xem là gì ?

Hắn nghiến chặt răng, định giơ nắm đấm lên.

- Người nào từng xem rồi không xem. Người không có duyên, không xem. Người uy hiếp ta, không xem.

Thiệu Ung cười đau khổ.

Địch Thanh tưởng như chính mình đã phạm phải ba điều đó nên cuống quít buông nắm đấm xuống, cười làm lành:

- Lần ở huyện Củng đó không tính, mà ta và ông nhất định là có duyên, nếu không sao lại có thể gặp mặt lần thứ hai.Còn nữa, sao ta uy hiếp ông được.

Giấu nắm đấm sau lưng, Địch Thanh cười tươi mà trong lòng tràn đầy buồn bã.

Thiệu Ung nhìn Địch Thanh thật lâu rồi thở dài nói:

- Địch Thanh, không phải là ta không muốn giúp ngươi. Nhưng thực sự ta không thể phá lời thề.

Dứt lời ông ta xoay người đi.

Địch Thanh bắt được áo Thiệu Ung, giơ quả đấm lên nói:

- Nếu như ông không đoán cho ta một quẻ, ông có tin là ta giết ông hay không?

Hắn trợn tròn mắt, sắc mặt dữ tợn. Nhưng chỉ có vẻ dữ tợn đó, còn trong mắt lại chứa đựng nỗi đau thương khôn cùng.

Hắn cũng không muốn như vậy. Nhưng làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này.

Thiệu Ung hết sức bình tĩnh, nói một câu:

- Ngươi có đánh chết ta, ta cũng không xem.

Địch Thanh nhìn vẻ thong dong của Thiệu Ung thì thở hắt một hơi, chậm rãi buông tay, chỉnh vạt áo của Thiệu Ung, thất thần nói:

- Thiệu tiên sinh, ông hãy đi đi. Ta xin lỗi.

Vẻ mặt Thiệu Ung cũng có vẻ bất đắc dĩ. Ông ta không nói gì nhưng cũng có thể thấy được bộ dạng hồn bay phách lạc của Địch Thanh, rồi chỉ lắc đầu. Ông ta vừa muốn cất bước đi thì có một người bên cạnh nói:

- Thiệu tiên sinh, không biết ông có thể đoán cho tại hạ một quẻ không?

Thiệu Ung kinh ngạc , ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt có vẻ kỳ lạ. Địch Thanh nghe tiếng nói rất quen tai bèn ngẩng đầu nhìn qua thì mừng rỡ. Người vừa nói chính là Quách Tuân.

Thiệu Ung nhìn Quách Tuân hồi lâu rồi gật đầu nói:

- Ngươi muốn ta xem cái gì?

Hóa ra ông ta lại biết Quách Tuân.

Trong lòng Địch Thanh kích động, chỉ dám nháy mắt với Quách Tuân mà không dám lên tiếng. Chỉ sợ nếu chẳng may Thiệu Ung còn có quy tắc kỳ quái nào lại không xem cho Quách Tuân.

Quách Tuân không nhìn Địch Thanh mà chỉ nhìn chằm chằm Thiệu Ung nói:

- Ta muốn nhờ Thiệu tiên sinh tính toán xem Hương Ba Lạp rút cuộcc ở chỗ nào.

Trong lòng Địch Thanh lại nôn nao lên. Không phải là Quách Tuân muốn Thiệu Ung tính toán việc gì khác sao?

Thiệu Ung cười, thì thào lẩm bẩm:

- Ngươi muốn tìm Hương Ba Lạp sao? Cũng thật thú vị.

Quách Tuân trầm giọng nói:

- Thiệu tiên sinh không xem sao?

Thiệu Ung khẽ mỉm cười:

- Ta nói rồi, ta có thể xem. Nhưng kết quả như thế nào thì ta không biết.

Ông ta lấy trong người ra sáu đồng tiền, nhìn xung quanh rồi đi đến dưới gốc cây mai.

Địch Thanh đang ngạc nhiên thì Quách Tuân đã nói:

- Tại hạ nghe nói khi bói toán thì phải thiên thời, địa lợi và thành tâm. Thiệu tiên sinh chọn dưới tàng cây mai kia, có lẽ đã nhìn ra thanh khí nơi này?

Thiệu Ung gật đầu, mỉm cười nói:

- Không ngờ ngươi cũng biết qua đạo bói toán một chút.

Thiệu Ung chậm rãi ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, trong tay nắm đồng tiền, không động đậy gì.

Tuy rằng Địch Thanh lo lắng nhưng không dám giục hỏi một câu nào, thậm chí không dám tiến lên.

Sau thời gian một chén trà, đột nhiên Thiệu Ung mở mắt ra, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ. Ông ta vung tay lên, đồng tiền rơi xuống đất. Sáu đồng tiền quay lung tung không có thứ tự dưới mặt đất rồi nằm im.

Thiệu Ung chăm chú nhìn sáu đồng tiền hỗn độn thì trầm ngâm suy tư, thỉnh thoảng trong mắt ánh lên vẻ kỳ quái. Lại một lúc lâu sau thì ông ta mới thở phào một cái, chậm rãi đứng lên, thần sắc có vẻ mệt mỏi.

Quách Tuân nhìn Thiệu Ung chằm chằm không chớp mắt. Đợi cho đến khi Thiệu Ung nhìn sang thì Quách Tuân mới hỏi:

- Thiệu tiên sinh có kết luận gì không?

Thiệu Ung trầm ngâm một lát, trong mắt có chút thất vọng, cuối cùng nói:

- Từ cái quẻ này, ta chỉ có thể nói mấy câu với ngươi.

Quách Tuân thận trọng nói:

- Xin nghe tiên sinh nói.

Thiệu Ung lại liếc nhìn Địch Thanh một cái rồi lấy cành khô viết lên mặt đất bốn câu.

Quách Tuân và Địch Thanh không ai bảo ai, cùng nhìn chữ Thiệu Ung viết: “Hương phi nhĩ sở lự. Tây bắc phong vân tụ. Ngũ long tích lệ khởi. Phi khước loạn nhân ý.” Sau khi viết xong, Thiệu Ung thở dài nói:

- Quách Tuân, ta cũng chỉ có thể tính ra thế này. Việc khác cần chính ngươi nắm bắt.

Toái Càn Khôn

Loading...

Xem tiếp: Chương 31: Yến Yến

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cắt Móng Tay Cho Cú Mèo

Thể loại: Ngôn Tình, Đam Mỹ

Số chương: 11


Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 16


Nếu như anh yêu em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 55


Mẫn Như Trở Lại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Liêu Uyển Hồng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 43