1 “Ta thích ngươi. ”
Cậu ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại. Ngọn đèn mờ nhạt hắc ám trong tình cảnh này dường như vẫn làm con người ta chói mắt. Quán bar ồn ào làm cho thanh âm như tan biến không nghe rõ.
2 Nam Cung tuyệt đối không phải là không có mị lực. Bộ dạng cậu như cô gái thanh tú, cũng có người theo đuổi. Không công tịnh tịnh, tiêm tinh tế tế. Ở mặt ngoài không cần nói nhiều, tất nhiên là khéo léo.
3 Đã qua vài ngày. Nam Cung yên lặng tính toán, Trình Giai đối với cậu có thái độ lãnh đạm liên tục đã bao lâu. Nam Cung như trước nằm ở trên giường, mở vở ra, tay cầm di động.
4 Tiết thứ nhất, Nam Cung lại nhớ tới ngày đầu ở trường. Lão nhân sư tuổi cao giảng ở trên đài chậm rãi nuốt nuốt cổ giảng Hán ngữ, rất có điểm tư thục hương vị.
5 Trong trường học không có lấy một bóng người, yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình. Nam Cung một mình chạy trên đường cái vắng tanh.
6 Nam Cung thu dọn đồ này nọ. Đến bây giờ cậu cũng không dám tin tưởng đây là sự thật. Trình Giai sẽ đến đón cậu.
Trong phòng ngủ chỉ có mình cậu, những người khác đều không biết đã đi đâu rồi.
7 Hết thảy tựa hồ đều thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi Nam Cung cơ hồ nghĩ đến cuộc sống sẽ cứ như vậy liên tục cả đời.
Nhà Trình Giai vốn cách trường học không xa, buổi sáng đi học, buổi tối về nhà.
8 Trình Giai nhất định là sinh khí.
Tính đi tính lại có bao nhiêu lâu đã không có trở lại nha, Nam Cung ôm cái đệm cuộn mình ở trên ghế sô pha. Một vòng, suốt bảy ngày, không có lấy một cuộc điện thoại hay một tin nhắn.
9 .
Nam Cung chủ động gọi điện thoại cho Trình Giai, không có chất vấn, không có nghi ngờ, không có cố mà nói hắn việc phải trái, chính là thản nhiên nói thực xin lỗi vì lần trước đã vào phòng vẽ tranh, hỏi hắn gần nhất có về được không.
10 Đêm đã khuya, đám người huyên náo đều đã dần dần tản đi trở về nhà, bên đường còn có vài người trẻ tuổi uống rượu say kề vai sát cánh cùng nhau lắc tới lắc lui.
11 Sau đó, Trình Giai không đến phòng làm việc nữa, lại giống như khi vừa mới bắt đầu ở chung. Cùng nhau xem TV cùng nhau đánh điện tử, có khi cùng nhau nấu cơm, ngẫu nhiên Trình Giai thỉnh thoảng có đưa cậu đi học.
12 .
Mưa ngày càng lớn, Nam Cung ở trong mưa điên cuồng mà chạy, quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm, mưa theo hai má chảy xuống, mơ hồ che khuất tầm mắt. Tháng một gió bắc mưa rét lạnh đến thấu xương, nhưng mà Nam Cung hồn nhiên bất giác, chỉ có thể tiến về phía trước mà chạy, cậu lúc này đã không còn chỗ dung thân nữa rồi.
13 Nam Cung tỉnh lại, Trình Giai rốt cục cũng bớt lo lắng.
“Hoa viên…… Ta mộng thấy hoa viên, rất tốt đó……” Đây là câu đầu tiên Nam Cung mở miệng nói.
14 Trình Giai bắt đầu theo dõi Nam Cung, cơ hồ một tấc cũng không rời. Tuy rằng ở ngoài mặt Nam Cung tựa hồ không có gì khác biệt, đối với người thường mà nói cũng không có gì khác thường, nhưng tiềm thức Trình Giai cho rằng, Nam Cung không bình thường.
15 Cuối cùng vẫn phải báo cảnh sát, cha mẹ Nam Cung ở Nhật Bản lòng nóng như lửa đốt, lập tức trở về.
Ở cục cảnh sát, Trình Giai lần đầu tiên được gặp cha mẹ Nam Cung.
16 Hôm nay, mẹ lại đánh ta. Cha cũng đã hai tuần rồi không có về nhà, rõ ràng có đáp ứng ta cuối tuần cùng chơi xe điều khiển với ta… Ta cũng không dám hồi tưởng đến ánh mắt tuyệt vọng vừa rồi của mẹ nữa.