Sáp Huyết Chương 3: Công Đạo (2)
Chương trước: Chương 3: Công Đạo (1)
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 3: Công đạo (2)
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Liêu Phong tuy bị quăng ra ngoài nhưng trong chốc lát y đã xoay người nhảy lên, vọt tới chỗ Địch Thanh.
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi, hắn thở dài một hơi, ánh đao lóe lên.
Cát Đô Đầu và Tư Mã đều ngây người ra, bởi vì chẳng biết lúc nào đơn đao của bọn họ đã bị Địch Thanh ép trở lại tay họ. “Xẹt xẹt” một tiếng, Cát Đô Đầu và Tư Mã đều cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đơn đao của mình đã trở về trong vỏ. Họ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, không biết Địch Thanh học từ đâu loại công phu xuất quỷ nhập thần này.
Liêu Phong xông tới thấy Địch Thanh đã trả đơn đao của Cát Đô Đầu và Tư Mã lại cũng ngây người ra đó, không hiểu Địch Thanh rốt cuộc đang muốn làm chuyện gì.
Địch Thanh rút ra một tờ giấy, nói:
- Ta là Địch Thanh, chỉ huy sứ mới nhậm chức của Tân Trại, vừa rồi đắc tội với ba vị, xin các vị bỏ qua cho.
Hắn cúi người thi lễ, vừa là áy náy cũng vừa là tôn kính.
Địch Thanh cũng không thể ngờ rằng ba người này lại vì bạn bè mà không màng tới tính mạng của bản thân. Người như vậy, sao hắn có thể không tín nhiệm chứ?
Cát Đô Đầu nhìn tờ giấy điều động trên tay Địch Thanh mà không kìm nổi quát lên:
- Ngươi đùa đủ chưa vậy? Lại còn lấy thứ này ra đùa bỡn chúng ta sao?
Địch Thanh thấy ba người có vẻ giận dữ, hắn dở khóc dở cười nhìn tờ giấy trên tay mình, Thì ra ban nãy hắn bị nước xối ướt hết, tờ giấy điều lệnh kia đã bị nhòe nhoẹt hết cả rồi, chẳng trách Cát Đô Đầu không tin hắn.
Địch Thanh cũng không nóng nảy, hắn nghiêm mặt nói:
- Ta đích thực là Chỉ huy sứ mới của Tân Trại do Phạm đại nhân bổ nhiệm. Hôm nay tới đây chính là vì muốn điều tra vụ án Đinh chỉ huy bị giết. Vừa rồi không phải ta muốn trêu đùa mà là ta mới tới Tân Trại nên không biết người nào có thể tin tưởng được.
Tư Mã hằm hằm nói:
- Bây giờ biết rồi thì sao?
Địch Thanh nhận ra được sự bất mãn trong giọng điệu của y, hắn áy náy nói:
- Hiện tại ta đã biết, ba vị võ công tuy không cao minh nhưng đều là những anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Chuyến đi này của Địch Thanh quả thật đã thu hoạch rất lớn.
Thấy ba người vẫn có vẻ hoài nghi nhưng thần sắc đã có chút xuôi xuống, Địch Thanh lôi ra tấm kim bài nói:
- Đây là kim bài do Thánh Thượng ban tặng. Dù không có điều lệnh của Phạm đại nhân thì ta cũng có quyền xử lí chuyện ở đây.
Ba người nhìn thấy dòng chữ trên kim bài viết bốn chữ “Như trẫm thân lâm” thì sắc mặt đều biến đổi. Cát Đô Đầu cười ha ha nói:
- Hôm qua chúng ta nghe Tôn phó chỉ huy nói thành Duyên Châu có công văn truyền tới nói Địch Thanh Chỉ huy mới tới nhậm chức trước đây là một Điện tiền thị vệ, mấy ngày này sẽ tới nhậm chức, lẽ nào đúng là ngươi sao?
Địch Thanh cười nói:
- Địch Thanh cũng không phải nhân vật tài cán gì, ta cũng không cần thiết phải giả mạo.
Thần sắc hắn có chút ngạo nghễ.
Ba người kia đã tin tưởng thêm vài phần, ánh mắt nhìn Địch Thanh cũng thay đổi. Tư Mã chần chừ nói:
- Vậy hôm nay ngươi…
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
- Thực không dám giấu diếm. Ngay từ lúc đầu tới đây ta đã phát hiện nơi này có rất nhiều điều kỳ quái. Tối qua ta đã điều tra ra Tiền Ngộ Bản vì muốn lấy quân công nên đã giết người Phiên để nhận công…
Cát Đô Đầu tỉnh ngộ nói:
- Bởi vậy vừa rồi người nói như vậy có phải là vì muốn thử xem chúng ty chức có thông đồng với Tiền Ngộ Bản làm bậy hay không.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nhưng không ngờ một lần thử mà lại tìm ra được ba vị hảo hán đầu đội trời chân đạp đất.
Ba người nghe Địch Thanh khen ngợi đều cảm thấy có chút hổ thẹn. Liêu Phong cười khổ nói:
- Người như chúng ty chức, có trăm người hợp lại cũng không bằng Chỉ huy sứ được.
Địch Thanh nghiêm mặt nói:
- Liêu Đô Đầu, lời này của ngươi sai rồi. Người đàn ông chân chính điều quan trọng là trí tuệ, không phải công phu. Ba người các ngươi có thể liều mình vì nhau, điều này thật khiến cho Địch mỗ khâm phục vạn phần.
Ba người Liêu Phong thấy giọng điệu Địch Thanh chân thành, thái độ hòa nhã nên sự tức giận vừa rồi đã tan biến hết. Người nào người nấy đều nghĩ thầm “Vị chỉ huy sứ này nói không sai, hắn mới tới đây đương nhiên là cần nhanh chóng tìm kiếm những người đáng tín nhiệm nhất. Nếu như cứ lề rề chậm chạp, cũng không biết sẽ có biến cố gì xảy. Hắn cực nhọc như vậy chẳng phải cũng là vì chuyện của Đinh đại ca sao?
Nghĩ đến đây, ba người đều thoải mái hắn lên. Liêu Phong nhanh nhảu nhất, nói:
- Chỉ huy sứ, ngài không cần khách khí . Chỉ cần có thể báo thù cho Đinh đại ca, những chuyện khác đều không cần nói tới. À đúng rồi…ngài đã điều tra ra cái gì rồi.
Y đã thấy phục sát đất công phu của Địch Thanh nên giọng nói cũng tràn đầy vẻ chờ mong.
Địch Thanh nhíu mày nói:
- Hôm qua ta mới tới, chỉ là ngẫu nhiên biết chút chuyện mà thôi…
Hắn liền kể lại chuyện của A Lý cho mọi người nghe một lượt nhưng hắn lại không hề nói tới chuyện của Diệp Hỉ Tôn.
Cát Đô Đầu nói:
- Có thế chứ. Ty chức cũng đã nghe nói qua chuyện tối qua Tiền Đô Đầu bị đâm. Vị hồng y nữ tử đó ty chức đã từng gặp rồi, tên là Vệ Mộ Sơn Thanh. Nàng và ca ca của nàng Vệ Mộ Sơn Phong được xem là thủ lĩnh của Vệ Mộ tộc. Nghe nói Vệ Mộ tộc do đắc tội với Nguyên Hạo nên bị trục xuất rồi tới Hoành Sơn Đông. Bọn họ vẫn luôn ở thung lũng Hốt Nhĩ, cũng coi là thuộc hộ, không liên quan gì tới Tương An chúng ta cả. Mấy ngày trước, Vệ Mộ Sơn Phong hùng hùng hổ hổ dẫn người tới trả thù, kết quả đã đánh nhau một trận với chúng ty chức. Chúng ty chức vẫn luôn cho rằng bọn họ cố tình gây sự, không ngờ đây là chúng ta không hợp đạo trước.
Địch Thanh cau mày nói:
- Tạm gác chuyện A Lý lại đã, tại sao các ngươi cho rằng Tiền Ngộ Bản hại Đinh chỉ huy sứ?
Cát Đô Đầu thở dài nói:
- Chuyện này để Tư Mã Đô Đầu nói đi!
Địch Thanh không kìm được hỏi:
- Ta còn chưa biết quý tánh của hai vị?
Cát Đô Đầu nói:
- Quý tánh gì chứ, ty chức là Cát Chấn Viễn!
Tư Mã Đô Đầu nói:
- Thuộc hạ là Tư Mã Bất Quần. Thật ra chuyện này chúng thuộc hạ vốn cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu như không phải Chỉ huy sứ ngài nói chuyện này ra thì chúng thuộc hạ vẫn chưa thể khẳng định chuyện tàn ác này do Tiền Ngộ Bản làm. Thằng nhãi Tiền Ngộ Bản này rất quỷ quyệt, mặc dù Đinh chỉ huy sứ đã mơ hồ đoán ra được những hành động của hắn nhưng lại không có chứng cớ. Dạo trước sai khi Vệ Mộ Sơn Phong tới báo thù, Đinh chỉ huy sứ đã cãi nhau với Tiền Ngộ Bản một trận. Lúc đó ty chức ở ngoài có nghe thấy Đinh chỉ huy sứ trách Tiền Ngộ Bản không nên giết người bừa bãi như vậy để lĩnh công, gây ra mâu thuẫn với người Khương. Nhưng mà sau đó chuyện này cũng lặng dần, mãi về sau Đinh chỉ huy mới đi tuần tra, Tiền Ngộ Bản cũng đi theo, nào ngờ chỉ có Tiền Ngộ Bản quay lại. Hắn còn nói Đinh chỉ huy bị người Khương ám sát nên đã chết rồi. Đinh chỉ huy sứ hành hiệp trượng nghĩa, người luôn đối xử rất tốt với ba chúng ty chức. Chúng ty chức cảm thấy cái chết của Đinh chỉ huy sứ rất kỳ quái, do đó mà vẫn luôn điều tra chuyện này. Chúng ty chức muốn vạch trần Tiền Ngộ Bản nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy chứng cớ xác thực. Thậm chí Liêu Đô Đầu còn muốn ra tay, mạng đổi mạng với hắn nữa.
Địch Thanh nhớ tới lời của Liêu Phong ngày hôm qua, hắn gật đầu nói:
- Nhưng hôm qua ta nghe khẩu khí của ngươi giống như đã tìm được manh mối gì đó rồi vậy.
Tư Mã Bất Quần hổ thẹn nói:
- Thính giác của người thật lợi hại, quả thực chúng ty chức đã tìm được chút manh mối. Có người đã tận mất nhìn thấy Tiền Ngộ Bản giết chết Đinh chỉ huy.
Địch Thanh chấn động, hỏi:
- Là ai chứng kiến việc này?
Tư Mã Bất Quần nói:
- Là Hoa Đà!
Địch Thanh nhớ kỹ người tên Hoa Đà này, hắn cau mày nói:
- Sao hắn biết được chuyện Tiền Ngộ Bản giết người?
Tư Mã Bất Quần nói:
- Chuyện này nói ra quả trùng hợp. Hôm đó trên đường y từ Kim Minh Trại trở về lại bị tiêu chảy. Khi y đang lấp ở trong bụi cỏ để đi vệ sinh thì thấy Tiền Ngộ Bản và Đinh chỉ huy tới, bởi vậy đã tận mắt chứng kiến việc này.
Địch Thanh trầm ngâm nói:
- Chính miệng hắn nói với ngươi sao?
Tư Mã Bất Quần nói:
- Tên Hoa Đà này rất nhát gan. Lúc đầu ty chức chỉ cảm thấy hắn lấm la lấm lét, vô tình trong lúc hắn say rượu ty chức nghe thấy cái gì mà “Xin đừng giết tôi”. Sau đó ty chức luôn để ý tới hắn thì mới biết được hình như hắn có biết chuyện về Đinh chỉ huy. Tối qua ty chức cùng Lão Liêu, Chấn Viễn phải tới ép hỏi hắn, cuối cùng mới biết được chân tướng sự việc. Tuy nhiên chuyện này vẫn còn có chút kỳ quái.
Địch Thanh cau mày nói:
- Nếu chuyện Tiền Ngộ Bản giết Đinh chỉ huy đã có chứng cớ xác thực, vậy thì còn có gì kỳ quái nữa?
Tư Mã do dự nói:
- Theo như Hoa Đà nói, Đinh chỉ huy ban đầu nói với Tiền Ngộ Bản rằng “Ngươi giết người bừa bãi để đi lĩnh công, ngươi tưởng rằng ta không biết chuyện này sao?”. Tiền Ngộ Bản nói “Giết vài tên rác rưởi thì có gì là to tát chứ”. Không ngờ Đinh chỉ huy đột nhiên nói “ Vậy chuyện Tu di thiện kiến trường sinh địa – Ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên. Ngươi cho rằng là chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”. Tiền Ngộ Bản chỉ đứng đó cười nhưng khi nghe thấy Đinh chỉ huy nói tới câu này hắn đột nhiên gằm giọng nói “Ngươi…ngươi còn biết chuyện gì nữa?”. Sau đó hắn đột nhiên ra tay với Đinh chỉ huy.
Địch Thanh cảm thấy hoang mang, hắn lẩm bẩm trong miệng:
- Tu di thiện kiến trường sinh địa – Ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên? Câu này có ý nghĩa gì?
Trong lòng hắn lại nghĩ thầm “Vốn dĩ mình chỉ cho rằng đó là giết người lĩnh công, nhưng nghe như vậy lại giống như có nội tình khác vậy?”
Tư Mã lắc đầu nói:
- Chúng ty chức cũng không biết những lời này là có ý gì.
Địch Thanh nói:
- Sau đó thì sao? Tiền Ngộ Bản liền giết Đinh chỉ huy sao?
Tư Mã oán hận nói:
- Với thân thủ của Tiền Ngộ Bản tuyệt đối không phải đối thủ của Đinh chỉ huy, nếu không thì Đinh chỉ huy cũng sẽ không một mình tìm tới hắn để nói chuyện. Theo như lời của Hoa Đà, Tiền Ngộ Bản không đánh lại được với Đinh chỉ huy, lúc hắn đang định tháo chạy thì không ngờ Thiết Lãnh và Khuất Hàn cưỡi ngựa chạy tới. Trong chớp mắt họ đã tóm gọn được Tiền Ngộ Bản.
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài:
-Bọn chúng có lừa dối.
Tư Mã Bất Quần thương cảm nói:
- Nếu Địch chỉ huy ở đó thì chắc chắn sẽ không trúng kế của bọn họ. Nhưng Đinh chỉ huy không hề phòng bị, người nghĩ rằng hai người họ tới giúp đỡ mình nên mới đi tới để truy vấn Tiền Ngộ Bản chuyện gì đó. Sau đó ba người Tiền Ngộ Bản cùng ra tay giết chết Đinh chỉ huy.
Cát Chấn Viễn căm hận nói:
- Thật hai tên Thiết Lãnh, Khuất Hàn đáng chết . Bọn chúng âm thầm ra khỏi trại rồi lại lặng lẽ trở về. Sau chúng còn nói lúc Đinh chỉ huy bị giết hai người bọn chúng đang ngồi uống rượu ở trong trại nữa. Nếu không phải tối qua ép Hoa Đà nói ra chuyện này thì cũng sẽ không biết hai người này cũng tham gia vào việc này.
Liêu Phong vội la lên:
- Địch chỉ huy, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chỉ cần ngài nói một tiếng, không cần ngài ra tay, ba người chúng ty chức sẽ đi làm thịt bọn chúng để báo thù cho Đinh chỉ huy.
Địch Thanh khoát tay nói:
- Chớ có kích động, chuyện này không phải là vấn đề giết là xong. Nhưng các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Vừa rồi nghe các ngươi nói trong trại còn có Tôn phó chỉ huy, y có thái độ thế nào đối với chuyện này?
Cát Chấn Viễn bĩu môi nói:
- Tôn Tiết quá kiên định, y nói đã bẩm báo chuyện này lên Phạm đại nhân, muốn chờ Phạm đại nhân định đoạt.
Liêu Phong cả giận nói;
- Phạm đại nhân cũng thật không màng tới chuyện này. Chúng ty chức vừa nghe nói lại sắp phái Chỉ huy sứ mới tới, do vậy sợ chuyện này không được giải quyết nên mới tìm cơ hội giải quyết tên tiểu tử Tiền Ngộ Bản này. Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có báo, trời không báo thì chúng ta báo.
Cuối cùng Địch Thanh cũng hiểu được rõ ngọn nguồn, hắn an ủi ba người kia:
- Các ngươi yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ báo. Nhưng Tiền Ngộ Bản còn dư đảng, chúng ta không thể giết lầm nhưng cũng không thể bỏ sót được, tốt nhất phải một lưới bắt gọn.
Hắn đảo mắt một cái liền nghĩ ra một chủ ý, nhỏ giọng nói:
- Các người hãy làm theo lời của ta trước…
Hắn nói nhỏ vài ba câu gì đó, ba người kia liên tục gật đầu, vẻ mặt tràn đầy phấn chấn.
Ba người nghe xong sự chỉ bảo của Địch Thanh liền chắp tay nói:
- Vậy Địch chỉ huy….ngài hãy cẩn thận!
Địch Thanh gật gật đầu. sau khi ra khỏi con hẻm, hắn hỏi đường tới quan nha rồi nghênh ngang đi tới.
Tới quan nha của Chỉ huy sứ rồi, Địch Thanh vừa định vào thì bị hai tên canh gác ngoài cửa chặn lại. Một tên có vẻ dày dặn kinh nghiệm hơn lớn tiếng quát:
- Nơi này không phải chỗ xin cơm!
Địch Thanh cúi đầu nhìn trang phục của chính mình, quả nhiên là chẳng ra sao cả. Hắn lôi điều lệnh định đưa ra nhưng lại vội vàng rút lại, quát lớn:
- Tân chỉ huy sứ mới nhậm chức Địch Thanh đang ở đây, còn không mau nhường đường.
Chữ trên tờ điều lệnh đã bị nhòe hết cả rồi, nhưng hắn vẫn có cách để giải quyết chuyện này.
Hai gã trại binh đều có chút sững sờ, Địch Thanh lại quát tiếp:
- Phó chỉ huy Tôn Tiết đâu? Mau gọi tới gặp ta!
Mặc dù Địch Thanh ăn mặc rách nát nhưng lại luôn có vẻ uy nghiêm, hai gã trại binh thấy hắn mạnh mẽ như vậy thì lại mềm ra. Tên trại binh trông như quả cà tím kia nháy mắt một cái với tên sĩ binh bên cạnh, tên kia liền hiểu ý chạy đi bẩm báo.
Tên trại binh như quả cà cười cười nói:
- Địch chỉ huy, ngày hôm qua Tôn phó chỉ huy nghe nói ngài sắp tới nên sáng sớm hôm nay đã ra phía tây trại đợi ngài rồi. Để ty chức cho người đi tìm ông ấy, ngài ở đây đợi một chút.
Quả nhiên tên này không dám nghi ngờ Địch Thanh nhưng cũng không dám cho Địch Thanh vào trong. Y chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Thấy Địch Thanh gật đầu, trại binh kia vội lấy ra một cái ghế, cung kính nói:
-Địch chỉ huy, mời ngồi.
Địch Thanh cũng không để ý, đĩnh đạc ngồi xuống nói:
- Ngươi tên là gì?
Gã binh sĩ kia trả lời:
- Thuộc hạ là Bạch An Tâm!
Địch Thanh khen:
- Tên rất hay!
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “chắc hẳn cha mẹ ngươi dùng tâm sức cả nửa đời người mới đặt được cho ngươi cái tên này.”
Hắn lại hỏi:
- Liêu Phong, Cát Chấn Viễn và các Đô Đầu khác khi nào mới tới?
Hắn đương nhiên là biết mấy người này khi nào sẽ tới, hắn hỏi như vậy chẳng qua chỉ là phủi sạch quan hệ với họ để lát nữa tiện làm việc thôi.
Bạch An Tâm thấy Địch Thanh có vẻ thân quen với mấy Đô Đầu ở Tân Trại như vậy thì thái độ cũng trở nên cung kính hơn hẳn.
- Các vị Đô Đầu chắc cũng sắp tới rồi! Phó chỉ huy biết đại nhân sắp tới nên đã hạ lệnh ngoài những quan quân đang trực ra thì những người khác hôm nay đều phải tới nha trướng tập trung.
Địch Thanh thầm nghĩ rằng:
- Như vậy cũng tốt, vừa hay một mẻ lưới bắt hết luôn!
Hắn lại thuận miệng hỏi:
- Tiền Đô Đầu đâu?
Bạch An Tâm nhìn về phía trước nói:
- Tiền Đô Đầu đã tới!
Địch Thanh quay đầu nhìn lại thì thấy Tiền Ngộ Bản. Ánh mắt hắn lướt qua, tâm trạng trầm xuống, bên cạnh Tiền Ngộ Bản là Khuất Hàn và Thiết Lãnh. Chuyện này không nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng ba người Tiền Ngộ Bản lại đang vây quanh một người, người này chính là Hạ Tùy.
Tại sao Hạ Tùy lại đi cùng đám người Tiền Ngộ Bản? Địch Thanh đã tính toán rất nhiều nhưng lại duy chỉ không ngờ Hạ Tùy cũng tới.
Địch Thanh nhìn Hạ Tùy, Hạ Tùy cũng nhìn về phía Địch Thanh, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt người nào người nấy đều như phát hỏa.
Địch Thanh và Hạ Tùy vốn có ân oán với nhau, nhưng nếu như không phải lần này gặp lại thì Địch Thanh gần như đã quên hết chuyện trước kia rồi. Năm đó Hạ Tùy là bè cánh của Thái Hậu, vì muốn lấy lòng Thái Hậu mà đã từng bày mưu giết hại Địch Thanh.
Sau này khi sự việc qua đi, hai người đều tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại luôn cảnh giác lẫn nhau. Tuy trong lòng Địch Thanh căm hận nhưng vẫn cười nói:
- Đây chẳng phải là…Hạ đại nhân sao? Hạ đại nhân tới đây lẽ nào là muốn điều binh?
Địch Thanh biết, Hạ Tùy cũng bị phái tới biên thùy, chức quan hiện giờ của y cũng cao hơn Địch Thanh.
Hạ Tùy thân là Bộ Thự của Diên Châu.
Biên thùy nhà Tống vốn có phân định cấp bậc, lại phái thêm “Suất thần” tới thống lĩnh chủ quản các bộ phận cấm quân thuộc Tam nha tại các nơi. Suất thần đều được tạm thời cắt cử, chia ra thành các tên gọi như An Phủ Sứ, Kinh Lược Sứ, Đô Bộ Thự, Đô Sự, Kiềm Hạt, Đô Giám,…
Tuy rằng Suất thần cai quản những nơi lớn nhỏ khác nhau nhưng chức quan vẫn cao hơn chức Chỉ huy sứ kiêm Trại chủ như Địch Thanh.
Tuy nhiên Đại Tống lấy văn chế võ vì thế võ quan khó lòng mà nắm giữ được chức cao vọng trọng. Do vậy Phạm Ung ở biên thùy là lớn nhất, thân là An Phủ Sứ ở Thiểm Tây, kiêm Tri châu của Diên Châu.
Phía tây bắc nếu như không được sự cho phép của Phạm lão phu tử thì cho dù là Đô Bộ Thự cũng không có quyền điều binh. Địch Thanh thuận miệng hỏi như vậy là ám chỉ Hạ Tùy tới Tân Trại nếu không phải điều binh thì cũng chỉ là khách qua đường mà thôi. Như vậy thì hắn cũng không cần phải sợ.
Ánh mắt Hạ Tùy lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Địch Thanh! Ta chỉ đi đây đi đó thăm thú thôi. Nghe nói ngươi sắp tới Tân Trại nên mới tới đây thôi!
Địch Thanh trả lời:
- Ta biết ngay là Hạ đại nhân sẽ tới nên mới sáng sớm ra ta đã ra ngoài này đợi ngài rồi!
Địch Thanh vỗ vai Bạch An Tâm dặn dò:
- Tiểu Bạch! Đi chuẩn bị một bình trà ngon, bổn chỉ huy phải tiếp đãi Hạ Bộ Thự thật chu đáo!
Bạch An Tâm hiện giờ đã không còn chút nghi ngờ gì nữa nên vội vàng đi làm ngay. Địch Thanh ra vẻ đại lượng, giơ tay mời:
- Hạ đại nhân, mời ngài vào trong dùng chung trà!
Hạ Tùy thấy Địch Thanh khác xa vẻ ngây ngô năm đó nên âm thầm cảnh giác, y mỉm cười nói:
- Được!
Y quay đầu nói với Tiền Ngộ Bản:
- Tiền Đô Đầu, gần đây đã giết được bao nhiêu binh lính người Phiên nữa rồi?
Tiền Ngộ Bản ngẩn ra, y chưa kịp trả lời thì Địch Thanh đã cùng Hạ Tùy đi vào trong nha.
Tiền Ngộ Bản sớm nhận ra Địch Thanh chính là người ở tửu quán hôm trước. Trong lòng y có chút bất ngờ nghi hoặc, không biết Địch Thanh có dụng ý gì. Nhưng nhìn thấy bóng lưng của Hạ Tùy y lại lấy lại được sự tự tin rồi quay sang nháy mắt Khuất Hàn và Thiết Lãnh.
Địch Thanh đi qua sân, vào tới trong đại sảnh. Hắn không hề khách khí ngồi ngay vào vị trí chủ nhân nói với Hạ Tùy:
- Hạ đại nhân, cứ tự nhiên!
Hạ Tùy thiếu chút nữa đã tức nổ ruột lên, y cắn răng ngồi xuống, hỏi:
- Địch Thanh, ngươi mới tới Tân Trại…
Y vốn định dùng quyền lực để áp chế Địch Thanh, cảnh cáo hắn nên biết lễ độ một chút, không ngờ Địch Thanh lại nói:
- Bổn chỉ huy vừa tới Tân Trại nhưng cũng không cần nghe lời người khác sai bảo. Hạ đại nhân là Bộ Thự, nếu như là chuyện điều binh thì cứ tự nhiên nói ra….
Ngụ ý của Địch Thanh rất rõ ràng, những chuyện khác không bàn tới nữa.
Tiền Ngộ Bản thấy vậy ngược lại cảm thấy vui sướng. Trong lòng y thầm nghĩ tên Địch Thanh này thật không biết sống chết là gì, lại dám đối đầu với Hạ đại nhân. Nhưng nụ cười của y vừa lộ ra thì Địch Thanh đã nhìn sang nói:
- Tiền Đô Đầu, ngươi cười cái gì?
Nụ cười của Tiền Ngộ Bản tan biến luôn, một lúc lâu sau y mới nói:
- Thuộc hạ thấy Địch chỉ huy đến nên trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Địch Thanh nói:
- Bản chỉ huy mới tới Tân Trại nên còn nhiều chuyện chưa biết…Tiền Đô Đầu…ngươi….
Tiền Ngộ Bản cho rằng Địch Thanh muốn học hỏi y, y đang định nói không dám thì Địch Thanh lại nói:
- Tiền Đô Đầu, ngươi cùng không biết sao?
Tiền Ngộ Bản thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết rồi, chỉ có thể nói:
- Không biết Địch chỉ huy có ý gì?
Địch Thanh nói:
- Tiền Đô Đầu hôm nay không cần làm việc sao? Tại sao vẫn còn ở đây làm gì?
Giọng hắn có vẻ dò xét còn trong lòng vẫn luôn nghĩ Tiền Ngộ Bản là một Đô Đầu bình thường, tại sao ngay cả Hạ Tùy cũng có vẻ rất xem trọng hắn?
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản thay đổi, hôm nay quả nhiên y phải làm nhiệm vụ nhưng do Hạ Tùy tới nên không thể không tháp tùng. Nghe Địch Thanh hỏi như vậy, y nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời cũng không biết phải ứng phó ra sao.
Thiết Lãnh bên cạnh nói:
- Lần này Hạ đại nhân đến Tân Trại chính là muốn hỏi về tình hình phòng ngự ở Tân Trại. Do Tôn phó chỉ huy khá bận rộn nên Tiền Đô Đầu mới chủ động xin đi tiếp khách chứ hoàn toàn không phải là do lơ là trách nhiệm.
Những lời này của y nói ra quả thật là vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
Địch Thanh nhìn vết đao trên mặt Thiết Lãnh nói:
- Thì ra là vậy. Vậy thì thật vất vả cho Tiền Đô Đầu rồi. Bản chỉ huy lấy trà thay rượu, xin kính ngươi một ly.
Tiền Ngộ Bản thở phào một cái, y cười lớn nói:
- Chỉ huy sứ khách khí rồi!
Địch Thanh uống trà xong thản nhiên nói:
- Không khách khí. Xưa nay ta đều như vậy, có công thì thưởng có tội thì phạt…
Hắn đang nói thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào vọng tới. Hắn liền quát:
- Chuyện gì ồn ào vậy?
Hạ Tùy thầm nghĩ trong lòng “Cho ngươi chút thể diện, ngươi lại cứ lấn tới. Ngươi chỉ là một Chỉ huy sứ nho nhỏ nhưng xem ra ngay cả Tri châu cũng không uy phong được như ngươi.” Nhưng y chỉ cười lạnh, muốn xem xem Địch Thanh rốt cuộc đang diễn trò gì.
Bạch Tâm An vội vàng đi tới nói:
- Chỉ huy sứ, Hạ đại nhân, bên ngoài có người kêu oan.
Địch Thanh bỗng đứng lên, cau mày nói:
- Là ai kêu oan?
Lời còn chưa dứt thì Liêu Phong đã dẫn A Lý tới. Bên cạnh A Lý là hồng y nữ tử Vệ Mộ Sơn Thanh.
tinhlinh2
Xem tiếp: Chương 4: Khởi Chiến