Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 258-261: Hai Mũi Tên

Chương trước: Chương 253-257: Đánh Cờ



Sáp Huyết

Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh

Chương 258-261: Hai mũi tên

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Metruyen

Trong trận hỗn chiến, thị vệ trước điện đột nhiên cứ như sóng cỏ bị gió thổi qua vậy, ngã xuống hết một nửa.

Nguyên Hạo mặc kệ, bứt người lùi ra sau thật nhanh. Gã không ngờ Lưu Bình lại ra tay, càng không ngờ kiếm pháp của Lưu Bình lại sắc bén như vậy, nhưng gã không sợ.

Gã rất nhanh liền ý thức được, không phải vô duyên vô cớ mà Dã Lợi Vượng Vinh dẫn theo Lưu Bình và Lưu Nghi Tôn lên điện, Dã Lợi Vượng Vinh chính vì muốn mai phục một sát thủ mà Nguyên Hạo không thể nào ngờ tới.

Lưu Bình giả vờ đầu hàng, nhưng thật chất lại muốn lấy mạng của Nguyên Hạo! Lưu Bình thực hiện kế Kinh Kha giết Tần, Lưu Bình không ngờ Lưu Nghi Tôn lại đến, không ngờ Dã Lợi Vượng Vinh lại tàn nhẫn như vậy, để hai cha con ông phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, ông cũng không ngờ con trai của mình lại chết.

Ông đau sót vô bờ.

Một nỗi căm phẫn, dâng trào tạo thành ý chí chiến đấu vô biên, Lưu Bình xuất kiếm, kiếm không lưu tình.

Nguyên Hạo đã lùi đến trước trường kích. Gã đã trông rõ bảo kiếm chớp sáng, ẩn hiện lục quang, trên bảo kiếm, vốn đã được rắc chất kịch độc.

Nhưng trường kích kia vụt lên, đã gần tiến đến hông của Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo uốn người một cách quái lạ, mũ đen không động đậy, áo trắng ngời ngời, thoáng chốc đã đứng trên thanh trường kích. Mũi chân của gã điểm một cái, lực sĩ cầm thanh trường kích chỉ cảm thấy hai tay mình bị một luồng sức mạnh lớn dẫn dắt, mũi nhọn trường kích đâm vào bụng một kẻ khác. Trong tiếng rên la đau đớn của kẻ đó, trường kích vụt ngang qua, vừa hay cắm vào hông của đồng bọn.

Động tác của Nguyên Hạo nhẹ nhàng như gió đưa cành liễu, căn bản chẳng màng nhìn hai lực sĩ tàn sát lẫn nhau, gã đã lùi về trước ghế rồng.

Tuy gã đi lùi, nhưng thân thủ nhanh như chớp. Lưu Bình cầm kiếm đuổi tới, không ngờ bị gã hất bay mấy trượng. Lưu Bình giận đùng đùng, mũi chân đạp đất, liền xông tới trước người Nguyên Hạo.

Bất thình lình liếc thấy Nguyên Hạo có trường cung trong tay, bình đựng tên ngay thắt lưng, trong lòng Lưu Bình khẽ kinh sợ, chẳng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng gió sắc bén xuyên thấu cơ thể, mang theo cái rét buốt của mùa đông lạnh giá.

Lưu Bình vừa nhào tới giữa không trung, lồng ngực đã tuôn thác máu, y như tảng đá vậy rơi tự do xuống đất.

Lúc sắp chết ông ta cũng chỉ nhìn thấy cung của Nguyên Hạo, thấy dây cung của Nguyên Hạo rung lên như dây đàn, nhưng trước sau ông ta vẫn chưa nhìn thấy mũi tên của Nguyên Hạo. Đến lúc chết ông ấy cũng không thấy Nguyên Hạo cài tên qua.

Tên dài xuyên thấu ngực, “đoạt” một tiếng ghim thẳng vào cột trụ của điện Thiên Hòa.

Đuôi mũi tên run bần bật, tâm như tro tàn, tro tàn khó cháy.

Địch Thanh trông thấy rõ rệt, mũi tên mà Nguyên Hạo dùng là tên sắt có lông vũ ngũ sắc, một mũi tên đã bắn chết Lưu Bình!

Mọi người ngay cả biểu hiện hoảng sợ cũng chẳng có, cũng chẳng ai màng đến chuyện kinh sợ. Hôm nay nếu đã tạo phản, không sống thì chết, bọn họ đã sớm biết Nguyên Hạo võ công cao cường, tiễn pháp sắc nhọn, nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác.

Thị vệ trong điện đã chết hơn nửa, kẻ chết phần lớn đều là hộ vệ của Nguyên Hạo.

Không phải những kẻ đó võ công không đủ mạnh, mà là do bọn họ rơi vào tình trạng hỗn loạn, tứ phía là địch. Thậm chí hộ vệ bảo vệ Nguyên Hạo, cũng đang chém giết lẫn nhau, bởi lẽ bọn họ không phân định được địch hay ta.

Ít nhất có bảy tên thị vệ xông tới, cách long vị không xa.

Nhưng chính vào lúc này, đã có hai đội mỗi đội tám người đứng chắn trước bàn rồng. Đầu đội mũ vàng, giáp là giáp vàng, thậm chí những người đó, nhìn cứ như vàng.

Mười sáu người, đã lộp thành vách tường cao giáp vàng che chắn trước mặt Nguyên Hạo.

Bất kể Nguyên Hạo lâm triều, du hành, săn bắn hay là xuất chinh, bên cạnh luôn luôn dẫn theo mười sáu dũng sĩ giáp vàng. Những kẻ này chỉ trung thành với một người, đó chính là Nguyên Hạo. Cho dù Dã Lợi Vượng Vinh có mưu tính chuyện thích sát từ 10 năm trước, cũng không thể mua chuộc được những người này.

Nguyên Hạo biết trước Dã Lợi Vượng Vinh muốn tạo phản, nhưng gã lại phó mặc, phải chăng gã cũng muốn dựa vào những tên dũng sĩ này, giết sạch tất cả phản tướng đã phản bội gã?

Kế hoạch càng lâu, càng có nhiều người tham dự, thế thì lúc giết, chẳng phải sẽ được giết một cách sảng khoái hơn sao? Nguyên Hạo xưa nay không ngại giết người!.

Nguyên Hạo xuất tiễn, điện Thiên Hòa hỗn loạn, Lưu Bình chết, cả cục diện không thể khống chế nổi, nhưng Nguyên Hạo vẫn điềm tĩnh như lúc đầu. Chỉ có điều lúc gã xuất tiễn, đột nhiên cảm thấy lo sợ.

Nỗi lo sợ này đã lâu không gặp, năm xưa lúc gã mười tuổi đã từng bị qua một lần khi gã gặp phải hổ dữ ở vùng ngoại ô. Lúc Vệ Mộ Sơn Hỉ cấu kết mười mấy tên cao thủ vây đánh gã, gã cũng từng bị qua một lần.

Nhưng mối nguy đến một cách mãnh liệt hơn bất kỳ mối nguy nào khác.

Mối nguy này đến từ trên đỉnh đầu!

Trên đỉnh đầu là xà nhà, có người đã sớm mai phục trên xà nhà, chính là do Dã Lợi Vượng Vinh sắp đặt ư? Trong đầu Nguyên Hạo suy nghĩ nhanh như chớp, điều khiến gã hoảng sợ không phải vì âm mưu của Dã Lợi Vượng Vinh, mà là do sát khí sôi sục trên đỉnh đầu kia.

Nguyên Hạo cũng không ngẩng đầu lên, chuyển động mũi chân, bàn rồng lập tức bay lên, trực tiếp tấn công người đang bay giữa không trung. Mà ngay lúc bàn rồng bay lên, tay phải giơ ra một cái, đã chặt đứt tán che thanh la.

Gã là Ngột Tốt, cũng chính là Thanh thiên tử, tỏ ý có sự khác biệt với hoàng thiên tử Đại Tống, nhưng gã vẫn luôn muốn đổi tán che màu xanh thành màu vàng.

Chỉ là trước khi đổi ô, nhất định phải sống sót đã.

Chiếc ô bị gãy, tán ô màu xanh cứ như áng mây vậy trôi đi sang bên trái điện, còn Nguyên Hạo lắc người đi ra khỏi tán che của chiếc ô, đi về phía bên phải điện.

Gã đã sớm quen với cách hư hư thật thật, đoán chắc người thường thấy chiếc ô hướng về bên trái, phần lớn sẽ đuổi theo chém chiếc ô, như vậy sẽ tránh được đòn công của địch, trả đòn khi kẻ địch kiệt sức. Trước mắt chưa rõ thực lực của sát thủ, Nguyên Hạo cũng không vội đọ chiêu với hắn.

Nguyên Hạo trông ngông cuồng, nhưng tuyệt đối là một người kiên nhẫn, gã muốn ra tay, nhất định phải nắm chắc phần thắng.

Nhưng gã vừa tung ô dù, liền thấy một luồng kiếm quang chém tới. Một kiếm đó tựa hồ muốn xé toạt trần điện, dẫn vào ánh sáng từ trời xanh, uy lực đến thất kinh trời đất.

Trong điện chỉ thấy được ánh sáng của thanh kiếm.

Nguyên Hạo lập tức hiểu ra, người thích khách trên trần tuyệt đối không phải hạng như Lưu Bình, người này tâm cơ linh hoạt, không thua kém gì gã. Ít nhất thì người đó cũng không bị tán che thu hút, ít nhất người đó cũng có thể nhẫn nại được. Người đó cũng mưu tính được, đoán chắc Nguyên Hạo khi gặp thích khách, chắc chắn sẽ cầm cung tên trước, cho nên hắn nhảy từ trên trần nhà xuống, mục tiêu của hắn chính là ghế rồng.

Người này tính toán cũng tinh tế và chuẩn xác như Nguyên Hạo vậy.

Nguyên Hạo lùi đến không thể lùi được nữa, lùi không khỏi kiếm quang khiến mọi người trong điện đều kinh hãi, gã liền giơ cao giá cung.

Kiếm quang đuổi chém vào thiết cung.

“cheng” một tiếng vang lên, thanh kiếm thẳng tấp vừa hay trúng vào sống cung, âm thanh vang lên như tiếng rồng rống, hổ gầm. Kiếm và cung va vào nhau, cọ sát tạo thành hoa lửa lóe sáng còn hơn cả lửa tím.

Cuối cùng Địch Thanh cũng xuất kiếm rồi, kiếm sai đao khiến, đợi mấy tháng ròng, không ngờ một kiếm lại chém ngay vào sống cung.

Lưỡi kiếm sắc nhọn kia, không ngờ lại không thể chặt đứt thiết cung của Nguyên Hạo.

Tiễn là Định Đỉnh Tiễn, cung là Hiên Viên cung!

Mũi tên mà Nguyên Hạo bắn ra là mũi tên chỉ điểm giang sơn -ngũ sắc Định đỉnh tiễn, dùng là dùng Hiên viên kình thiên cung vô song thiên cổ.

Truyền thuyết nói rằng Hiên Viên cung là do Hiên Viên chế tạo, tuyển chọn gỗ quý từ Nam Ô Hào của Thái Sơn, sừng của yến ngưu, đuôi cung bằng sừng nai, keo dán từ cá sông, chế tạo mà thành. Nếu không phải thần cung như vậy, làm sao có thể đỡ được sự hoành hành đao của Địch Thanh?

Trong lòng Địch Thanh hơi trùng xuống, nhưng ý chí chiến đấu càng tăng lên. Cuối cùng hắn cũng trông rõ bộ mặt của Nguyên Hạo, trong tia lửa, hắn liếc thấy Nguyên Hạo có bờ trán rộng, sống mũi rất cao, hốc mắt lõm xuống, một khuôn mặt hết sức cá tính. Nhưng Địch Thanh chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt kia của Nguyên Hạo.

Tia lửa bùng cháy, chiếu rọi đôi mắt của Nguyên Hạo.

Đôi mắt đó rực cháy, chế giễu, toát nên một lý tưởng vĩ đại. Tuy đang né tránh, nhưng trong đôi mắt kia không một chút hoảng loạn, chỉ có sự điềm tĩnh.

Không đợi tia lửa lụi tàn, Địch Thanh đã mượn lực búng người bay lên, ngay giữa không trung lại là một kiếm bổ xuống.

Nguyên Hạo chưa từng nghĩ thích khách lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, thuyên chuyển trên không, linh hoạt như bay. Gã vốn định mượn lực mà rút, nới rộng khoảng cách. Mượn sức chấn động của thiết cung, tuy gã đã bay ra, nhưng kiếm quang vẫn ở trước mặt gã.

"beng beng! Beng Bưng beng beng! Beng beng "

Trong phút chốc, cung và kiếm không biết giao phong bao nhiêu lần, mọi người chỉ cảm thấy tiếng va nhau đó giống y như tiếng sấm tranh trống vội, trên không trung hoa lửa tung tóe khắp nơi. Trường cung tách nhập, đoản kiếm hoành hành. Mặc dù Địch Thanh công kích mãnh liệt, nhưng Nguyên Hạo hầu như đều đỡ được tất.

Ngắn một phân, nguy một phân. Địch Thanh đã nhìn ra mình không thể để Nguyên Hạo xuất tiễn được, nếu không sống chết khó lường. Tay hắn cầm thanh đoản kiếm dài không quá một thước (3 thước = 1 mét), đánh nhanh thắng nhanh, áp sát giằng co, khiến Nguyên Hạo không bứt ra được khoảng trống để bắn tên.

Toàn bộ sát khí trong điện Thiên Hòa đều ngưng tụ trên hai người này, mọi người thấy long tranh hổ đấu, nghe tiếng kim khí gầm vang, tuy rằng có không ít người vây lại đây, nhưng lại không tiếp cận được thân hình lửng lờ trên không của hai người.

Mười sáu tên hộ vệ giáp vàng bị chết mất năm người, có không ít thị vệ trước điện cũng bị mất mạng, nhưng số lượng nhiều hơn nhiều so với thị vệ giáp vàng.

Thi thể khắp mọi nơi.

Đến cuối cùng người có thể sống sót liệu còn được mấy ai?

Địch Thanh tấn công lâu vậy vẫn không được, đột nhiên hắn quát lớn một tiếng, đoản kiếm ra sức đâm tới.

Nguyên Hạo mắt sáng như đuốc, trường cung đón đỡ. Gã lùi về bên trụ đại điện, tuy gã đang lùi, nhưng chẳng qua là muốn tìm cơ hội để phản công.

Gã xuất tiễn không nhẹ, một phát chí mạng!

Gã có ưu thế của trường cung, nhưng Địch Thanh không có. Lúc gã đỡ đòn bảo kiếm của Địch Thanh, đã nghĩ sẵn kế sách phản công. Nhưng “rách” một tiếng vang lên, sau đó bảo kiếm bùng phát, đột nhiên đâm thẳng vào giữa bụng của Nguyên Hạo.

Chiêu này biến hóa cực nhanh, cứ như được sắp đặt sẵn, mắt thấy Nguyên Hạo đã không tránh khỏi một kiếm chí mạng này rồi.

Không ngờ Nguyên Hạo tựa lưng vào cột, chỉ lướt một cái, vậy mà cứ như con rắn lướt lên phía trên cột trụ.

Trường kiếm đâm vội, đã cắm thẳng vào bắp chân của Nguyên Hạo. Địch Thanh đang định quơ kiếm chém ngang, mắt Nguyên Hạo đã lay động lóe sáng, trường cung chớp nháy, đuôi cung đã tấn công vào cổ tay của Địch Thanh.

Cơ hội để giết người, bao giờ cũng là cơ hội để bị giết.

Thời khắc Địch Thanh đâm Nguyên Hạo bị thương, thế tấn công như vũ bão của hắn cuối cùng cũng dừng lại giây lát. Nguyên Hạo có được cơ hội ra tay, một phát liền hất bay bảo kiếm của Địch Thanh. Cổ tay của Địch Thanh gần như muốn nứt lìa, nhưng ngay khoảnh khắc bị tấn công đó, hắn đã móc ra được một ống trúc.

Trong ống trúc là châm độc, cự li bắn trong bảy thước (1 thước=0.3333 mét).

Khoảng cách giữa hắn và Nguyên Hạo cũng xa nhường đấy, Địch Thanh đã tính toán sẵn, Nguyên Hạo sẽ phản công. Chỉ cần Nguyên Hạo tấn công một cái, cự ly của hai người sẽ thu hẹp lại, lúc đó chính là cơ hội để hắn phóng châm.

Trên châm có độc, kịch độc!

Địch Thanh tin rằng, trong châm độc này chỉ cần có một cây bắn trúng người Nguyên Hạo, tất sẽ khiến gã vạn kiếp bất phục.

Nếu Dã Lợi Vượng Vinh muốn giết Nguyên Hạo, trên châm đã có độc, thì chắc chắn sẽ rắc lên chắc độc lợi hại nhất.

Nguyên Hạo đánh bay bảo kiếm của Địch Thanh, trường cung lại cong lên lần nữa, đã điểm vào cột trụ. Trường cung cong hơn nữa, Nguyên Hạo đã gồng lực chuẩn bị sẵn tư thế, lấy Hiên viên cung là dây cung, lấy thân mình làm tiễn, chuẩn bị cho Địch Thanh một phát chí mạng.

Nhưng lúc gã trông thấy ống trúc trong tay Địch Thanh, Nguyên Hạo lập tức biến đổi sắc mặt.

Trở nên vô cùng kinh hãi.

Nguyên Hạo hiếm khi biến sắc như vậy, gã đã từng trải trăm trận chiến, cho dù ống trúc kia có châm độc, gã tuyệt đối cũng sẽ không kinh hãi như vậy, điều gã lo sợ là gì? Địch Thanh thấy Nguyên Hạo hoảng sợ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

Nhưng tiễn trên dây cung, người ở trước cung, Nguyên Hạo không thể không bắn, gã chỉ kịp thay đổi góc độ bắn của thiết cung, gã bắn nghiêng ra ngoài.

Nguyên Hạo bắn nghiêng lên trời, cứ như sao băng vậy vẽ ra một đường dây mờ ảo hơi cong.

Địch Thanh ấn nút, hắn không còn cơ hội nào tốt hơn thế.

“Bụp” một tiếng vang lên, điện Thiên Hòa cũng theo tiếng vang đó, bất thình lình cứ như bị đóng băng vậy.

Địch Thanh cảm thấy đã lên đến cảnh giới đỉnh điểm, hắn cảm giác Nguyên Hạo đang bóc hơi từng phân một, cảm nhận được các binh sĩ xung quanh đang đẫm máu chiến đấu một cách hăng hái, cảm thấy trên mặt Nguyên Hạo đột nhiên có chút gì đó tối sầm lại.

Hắn cảm thấy tim mình đập điên cuồng, vậy mà không ngờ châm lại không được bắn ra.

Chỉ trong thoáng chốc, Địch Thanh ngay cả chớp mắt cũng chưa kịp, bất thình lình ống trúc kia ra sức bắn về phía Nguyên Hạo đang trên không trung. Ống trúc có vấn đề, sát khí đến từ trong ống trúc.

“Bùm” một tiếng nổ vang, ống trúc đã nổ tung trong không trung, bắn ra vô vàn châm độc.

Địch Thanh chẳng màng truy sát Nguyên Hạo nữa, gắng sức lăn ra sau. Hắn thật sự không ngờ tới, ống trúc mà Dã Lợi Vượng Vinh đưa cho hắn, không ngờ lại phát nổ!

Trong làn khói mịt mù, Địch Thanh cảm giác được vai trái hơi tê, đầu quay cuồng, nhưng hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Châm độc đó đích thật y như lời của Dát Cổ, ấn một cái liền bắn ra. Nhưng Dát Cổ không nói cho Địch Thanh biết một chuyện, đó chính là châm độc sẽ được bắn ra dưới sức bùng phát của thuốc nổ.

Đây rõ rang là mưu kế của Dã Lợi Vượng Vinh, ông ta muốn Địch Thanh và Nguyên Hạo cùng đến chỗ chết.

Lúc Địch Thanh nghĩ đến đây, chân lảo đảo một cái.

Nguyên Hạo không bị thương, Địch Thanh vốn không hay biết. Nhưng hắn biết rằng, hắn đã trúng châm độc. Tuy hắn tức giận, nhưng khóe miệng ngược lại lại cười khẩy, hắn chẳng trách được ai, chỉ có thể trách bản thân mình quá ư tin vào Dã Lợi Vượng Vinh mà thôi.

Bảo hổ lột da, nào phải chuyện dễ dàng như vậy?

Lúc này trong điện Thiên Hòa, tiếng rên la kinh hãi vang lên khắp nơi, không biết có bao nhiêu người ùa tới bị kim độc bắn trúng. Trong khói thuốc, Địch Thanh chỉ cảm thấy có một tên thị vệ giáp vàng xông tới, nhắm vào hắn liền là một kích.

Địch Thanh ra sức đánh tới, tránh được trường kích, giật lấy thanh đao ngay hông của gã đó, rồi một đao kết liễu tên đó tại chỗ. Sau đó hắn trở tay lại, một nhát đâm vào vài của mình, móc được miếng thịt có kèm kim châm ra.

Thịt đã bầm tím, thứ chảy ra là máu màu đen, thậm chí Địch Thanh còn không cảm thấy đau đớn.

Trong khói thuốc, chỉ nghe thấy có một người gào lên nói:

-Đừng để phản tặc bỏ chạy.

Âm thanh kia sao lại quen thuộc như vậy, Địch Thanh nghe xong, trong lòng lửa giận phần phật, gắng gượng vung tay một cái, đơn đao xuyên khói mà đi, bổ thẳng vào ngực của gã đó.

Gã đó xoay người ngã lăn xuống đất, trong mắt đầy ý không thể tin được.

Gã đó chính là Hạ Thủ Vân. Vốn dĩ gã không nên gào, nhưng gã thật sự quá đau lòng trước cái chết của con trai mình, gã đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần cùng liều chết với Dã Lợi Vượng Vinh, tiện thể trở thành trung thần hàng đầu dưới tay Nguyên Hạo.

Đây là một cơ hội, có câu “Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần." Hạ Thủ Vân gã tuy đã đầu hàng, nhưng chung quy gã vẫn cảm thấy không được Nguyên Hạo tin tưởng, gã còn muốn vào lúc này đây, tỏ lòng trung thành với Nguyên Hạo.

Nhưng gã chưa liều mạng, đã biếu không tính mạng của mình trước rồi.

Địch Thanh sớm đã có ý muốn giết gã, vừa hay gã tự chui đầu vào rọ, sao lại không giết cho được? Lúc này trong điện Thiên Hòa là một đống hỗn loạn, Địch Thanh chỉ cảm thấy từng cơn say sẩm, chẳng màng thêm nữa, thân người quay một cái, đã xông ra từ phía hành lang.

Lúc ấy trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, phải sống sót, hắn chưa thể chết được!

Địch Thanh trúng kim độc chạy nạn, Nguyên Hạo lại không bị trúng kim độc.

Không phải vì Nguyên Hạo tài trí hơn Địch Thanh, mà là do gã sớm tỉnh ngộ một bước. Địch Thanh vốn không biết sự sắc nhọn của ám khí trong tay, nhưng Nguyên Hạo lại biết thứ ám khí trong tay Địch Thanh gọi là “Bát Hỉ”

Trong năm đội quân của Nguyên Hạo, có một đội quân gọi là Bát hỉ quân. Trong đội quân Bát hỉ này có hai trăm người, chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là sử dụng pháo lốc xoáy để tấn công địch. Thứ những người này ném đi chính là những viên đá nhỏ to tầm nắm đấm tay, uy lực của pháo lốc xoáy trong quân đội, còn mạnh hơn cả liên nỏ.

Nhưng Nguyên Hạo gã đã sớm không hài lòng với uy lực chỉ thế này, gã sớm biết Vũ Kinh Đường của Đại Tống đang biên soạn quyển

Loading...

Xem tiếp: Chương 262-267: Đan Đan

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 41


Hơn Cả Tuyệt Vời

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 31


Khi Hoàng Tử Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 19