Sáp Huyết Chương 208-214: Lời Thề Tiếptheo
Chương trước: Chương 208-214: Lời Thề
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 208-214: Lời thề Tiếptheo
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Phạm Trọng Yêm này, khi Thái hậu còn nắm quyền, dám chống đối lại Thái hậu. Hiện nay Triệu Trinh đăng cơ, cũng không lấy lòng Triệu Trinh.
Thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Nghĩ đến đây, Triệu Trinh trong lòng bùi ngùi, chăm chú nhìn Địch Thanh nói:
-Địch Thanh, ngươi nói không sai, Trẫm biết điều này nên mới không trách cứ Bao Chửng và Phạm Trọng Yêm, mà ngược lại còn đề bạt bọn họ. Nhưng nếu Trẫm muốn làm một minh quân thì phải hành xử theo quy tắc. Ngươi xuất thân binh nghiệp, lúc này chỉ dựa vào chút công lao ấy Trẫm rất khó có thể nhanh chóng đề bạt ngươi.
Địch Thanh cười nói;
-Thánh thượng không cần coi đây là ý niệm. Thần có được ngày hôm nay là dựa nhiều vào Thánh thượng.
Hắn mới định thỉnh cầu chuyện trấn thủ biên cương thì Triệu Trinh đã đứng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
-Nhưng ngươi chớ quên, lúc trước Trẫm từng nói, nếu Trẫm tự mình chấp chính thì sẽ phải làm một quân minh thiên cổ, thay đổi tập tục xấu của Đại Tống, chấn chỉnh lại sự uy nghiêm của Đại Tống, dẹp loạn Tây Bắc, thu phục mười sáu vạn quân U Vân. Nếu Trẫm là Hán Vũ đế, ngươi chính là Hoắc Khứ Bệnh đánh Hung Nô, còn nếu trẫm là Đường Thái Tông, thì ngươi chính là Lý Tĩnh diệt Đột Quyết.
Địch Thanh hơi có chút động lòng nhớ lại những lời nói này chính là lời Triệu Trinh nói ở cung Hiếu Nghĩa lúc Triệu Trinh khó khăn nhất. Không ngờ giờ phút này Triệu Trinh vẫn nhớ chuyện đó.
Triệu Trinh hôm nay lại nhắc lại chuyện cũ, liệu có phải là ám chỉ Địch Thanh hắn? Tình nghĩa và lời thề giữa hai người cũng không có gì thay đổi.
Trong lòng Địch Thanh thấy ảm đạm, hồi lâu sau mới nói:
-Thánh thượng có lẽ có thể, nhưng thần thì không thể nữa.
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh, từng từ từng từ nói:
-Vì sao lại không thể? Trẫm dù bị cản trở bởi phép tắc, không thể lập tức đề bạt ngươi, nhưng Trẫm đã có một cách, có thể xóa đi thân phận hèn mọn của ngươi trước kia, khiến cho ngươi lên như diều gặp gió.
Địch Thanh có chút kỳ quái, hỏi ngược lại:
-Thánh thượng có cách gì vậy?
Triệu Trinh cười không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài điện, lúc này có tiếng người cất lên:
-Trưởng công chúa Thường Ninh tới.
Địch Thanh không kìm được quay đầu lại nhìn, thấy ngoài cung tám cung nữ áo vàng đi vào, sau khi vào tới cung, tám người chia ra hai bên quỳ gối hướng về phía Triệu Trinh.
Một lát sau, một người con gái mặc một bộ hoàng y sam màu nhạt nhẹ nhàng bước ra từ trong đám cung nữ kia, bước tới trước mặt Triệu Trinh, chỉnh đốn trang phục cúi chào, dịu dàng nói:
-Thường Ninh bái kiến Thánh thượng.
Tiếng ngọc bội leng keng, lời nói dịu dàng, trong đế cung như vang lên những tiếng nhạc vui tai.
Người con gái kia dáng người thướt tha, giọng như chim oanh, tuy được che phủ bởi lớp vải mỏng khiến Địch Thanh không nhìn rõ khuôn mặt, lại càng khiến người ta cảm thấy mông lung, thướt tha.
Lúc này gió xuân ấm áp, thong thả suy tư.
Người con gái tới thăm thiên tử, đôi mắt đẹp tuyệt diệu lại đang nhìn về hướng Địch Thanh, ánh mắt dường như còn đa tình hơn cả gió xuân.
Địch Thanh không để ý tới hàm ý trong ánh mắt của người con gái, chỉ nghĩ chẳng lẽ đây là Trưởng công chúa? Đây là muội muội của Thánh thượng sao? Trước đây chưa từng gặp qua, nàng đến bái kiến thiên tử, chắc có chuyện. Ta xem ra chỉ có thể chờ sau khi huynh đệ họ nói chuyện mới có thể đề cập tới chuyện trấn thủ biên cương.
Nghĩ đến đây, Địch Thanh mới tạm dừng lại. Triệu Trinh mỉm cười nói;
-Thường Ninh không cần đa lễ, bình thân, đến đây đi, ban thưởng cho ngồi. Địch Thanh, ngươi cũng ngồi đi.
Có người chuyển qua ngồi chỗ khác, nhường chỗ cho Địch Thanh, Công chúa Thường Ninh ngồi đối diện hắn. Địch Thanh có chút ngạc nhiên, không hiểu Triệu Trinh muốn làm gì.
Triệu Trinh ngồi bên trên, nhìn thuộc hạ Địch Thanh và Thường Ninh, dường như rất đắc ý. Anh ta mỉm cười nhìn Địch Thanh nói;
-Địch Thanh, Trẫm nói rồi, trẫm có chút áy náy với nhà ngươi.
Địch Thanh biết chuyện Triệu Trinh nói là Dương Vũ Thường, trong lòng buồn bã, thấp giọng nói:
-Thánh thượng, chuyện đã qua rồi…
Không đợi hắn nhiều lời, Triệu Trinh đã nói:
-Không sai, chuyện đã qua rồi, nghĩ mãi cũng không ích gì, nhưng Trẫm đã nghĩ đến một cách bù đắp lại cho ngươi, đây chính là chuyện quan trọng thứ hai mà Trẫm muốn nói với ngươi.
Địch Thanh nhận thấy trưởng công chúa Thường Ninh cứ nhìn hắn mãi, ánh mắt hàm ý như liễu bay trong gió mà trong lòng chấn động, sắc mặt biến đổi.
Triệu Trinh cũng không để ý sắc mặt Địch Thanh, chỉ nói:
-Địch Thanh, ngươi mất đi người thương yêu, Trẫm mỗi khi nghĩ đến chuyện này đều canh cánh trong lòng. Thường Ninh là muội muội của Trẫm, khi nghe nói về chuyện trước kia của ngươi thì rất có cảm tình với ngươi. Trẫm thấy muội muội như vậy liền nghĩ đến chuyện bù đắp cho ngươi. Biết ngươi vẫn còn độc thân liền nghĩ nếu ta gả Thường Ninh cho ngươi, thì đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Địch Thanh ngây người, thấy Triệu Trinh hứng thú hừng hực mà lòng dạ tê dại. Hắn cũng không để ý đôi mắt đẹp như mùa thu của công chúa Thường Ninh đang nhìn hắn. Trong ánh mắt đó không có niềm vui, cũng không tỏ ra phản đối.
Triệu Trinh nói tiếp:
-Địch Thanh, nếu ngươi cưới Thường Ninh, thứ nhất, đó là hoàng thân, Trẫm có thể đặc cách đề bạt ngươi theo luật nhà Tống, ngươi sẽ không cần chờ quân công thăng chức. Thứ hai, ngươi là Hoàng thân, sau này giúp Trẫm chỉ huy tướng lĩnh Tây Bắc, đánh một trận với Nguyên Hạo, Trẫm rất yên tâm. Cuối cùng…nếu ngươi cưới Thường Ninh, ta và ngươi sẽ tuy hai mà một, vài năm nữa, Trẫm có thể lệnh ngươi thống soái binh mã Tây Bắc, trước là chinh phạt Tây Bắc, sau phạt Khiết Đan, mở ra một thời đại mới cho Đại Tống, đó chẳng phải là kết cục rất tốt sao? Trẫm đã hỏi qua Thường Ninh, nó đã ngầm đồng ý, hiện tại..Trẫm muốn nghe tâm ý của ngươi.
Triệu Trinh trần đầy hy vọng, trong lòng hoan hỉ.
Cách nghĩ này đã tồn tại từ lâu, nhưng anh ta vì liên tục bận rộn với vấn đề về danh hiệu của mẹ đẻ mà không còn thời gian rảnh rỗi nào. Sau khi Lý Thuận Dung chết, tuy được phong làm Thần phi, nhưng Triệu Trinh vẫn không hài lòng, cuối cùng dưới sự bàn bạc của quân thần, sau khi Lý Thuận Dung chết sẽ được gia phòng làm Thái Hậu, tang lễ sẽ được cử hành giống như của Lưu Thái Hậu.
Triệu Trinh bận xong việc này, chỉnh đốn lại triều thần, liền nghĩ tới công Địch Thanh hộ giá rất lớn. Lần này hồi kinh sẽ giữ lại bên mình vài năm. Địch Thanh không dựa vào quân công, chỉ dựa vào tấm bài Hoàng thân thì có thể trục cấp thăng chức, đến lúc đó lại đi lãnh đạo quân Tây Bắc, có thể nói là vô cùng vui mừng.
Triệu Trinh mặc dù ở trên cao, muôn vàn vinh hiển, nhưng trong lòng cũng rất cô đơn lạnh lẽo. Có Địch Thanh ở bên cạnh, anh ta sẽ cảm thấy không còn cô đơn. Luôn nghĩ tới việc giữ Địch Thanh lại kinh thành, nên lúc này nhìn Địch Thanh, chỉ chờ Địch Thanh gật đầu.
Địch Thanh nhìn ánh mắt trưởng công chúa Thường Ninh, thấy nàng cúi đầu nhìn mặt đất, ngẩng đầu lên lại nhìn Triệu Trinh. Thấy Triệu Trinh có vẻ đang chờ đợi, Địch Thanh chậm rãi đứng lên, quỳ gối xuống đáp:
-Thánh thượng…, thần không xứng.
Người công chúa Thường Ninh khẽ run lên, ngọc bội trên người lại kêu lên mấy tiếng ting tang.
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên, lập tức cười nói;
-Trẫm không chê xuất thân của ngươi, Thường Ninh cũng không chê, ngươi không có gì là không xứng. Được rồi…
Địch Thanh không đợi Triệu Trinh quyết định, ngắt lời nói:
-Ý tốt của Thánh thượng, thần xin ghi nhận, nhưng thần không thể đồng ý.
Triệu Trinh giật mình, tiếng ngọc bội lại vang lên rồi lại từ từ nhẹ xuống. Trong cung tất cả phẳng lặng như mặt nước.
Một lúc lâu, Triệu Trinh mới nói:
-Đây là tấm chân tình của Trẫm.
Trong lòng Triệu Trinh nổi giận, anh ta vốn nhân lúc vui vẻ mà đến, thấy công chúa Thường Ninh đối với Địch Thanh tràn đầy hiếu kỳ, lại vì rất yêu quí Thường Ninh, bởi vậy mà đã khoe khoang trước mặt Thường Ninh công chúa. Lần này bị Địch Thanh cự tuyệt nên vô cùng tức giận.
Địch Thanh vội nói:
-Thần biết Thánh thượng có ý tốt, nhưng thần thân vốn binh nghiệp…
Vốn định xúc phạm bản thân, không làm tổn hại thể diện của công chúa, nhưng nghĩ lại, chỉ e không có cách nào từ chối, nên lại dứt khoát nói:
-Thần không thể cưới thê thiếp.
Triệu Trinh thấy Địch Thanh đáp như vậy, đập mạnh xuống bàn, nổi giận nói:
-Ngươi có biết hậu quả của việc kháng chỉ không?
Địch Thanh cúi đầu đáp:
-Thần biết.
Triệu Trinh thấy Địch Thanh khiêm nhường thì giọng chậm lại, nói:
-Vậy ngươi về trước đi, Trẫm cho ngươi vài ngày, ngươi hãy suy nghĩ kỹ ý tốt của Trẫm.
Anh ta chỉ sợ Địch Thanh mặt mỏng, nên xuống nước với Địch Thanh.
Lúc này Địch Thanh mới hiểu vì sao lúc rời Vương phủ Bát Vương Gia có chút lo lắng. Chẳng lẽ Bát Vương Gia cũng biết chuyện này? Nhớ tới chuyện Bát Vương Gia dặn hắn không được xung đột với Triệu Trinh, Địch Thanh thở một hơi dài, từng từ từng từ đáp:
-Thần không cần suy nghĩ, thần không thể cưới thiếp, Thần xin được đi Tây Bắc.
Triệu Trinh nổi giận tay nắm chặt long án, đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn Địch Thanh nói:
-Địch Thanh, ngươi cho rằng trẫm sẽ không xử trảm ngươi?
Thần sắc Địch Thanh tiêu điều không nói nổi lời nào nữa, nhưng trên nét mặt vẫn tràn đầy vẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục.
Mấy năm gần đây gió sương đã tạo ra con người hắn. Hắn vốn đã thiếu phần góc cạnh, lại đa phần bình tĩnh, nhưng lúc này hắn không muốn bình tĩnh. Trong mắt người khác hắn có phần hơi ngốc, nhưng hắn biết mình làm gì, như vậy là đủ.
Hắn không cần hứa hẹn gì với Vũ Thường, nhưng ước hẹn giữa hắn và Vũ Thường thì cho dù ngân đao cũng không thể khắc sâu được như vậy.
Triệu Trinh lạnh lùng nhìn Địch Thanh, Thường Ninh cũng yên lặng nhìn hắn, còn Địch Thanh thì kiên định nhìn mặt đất phía trước.
Ba người im lặng hồi lâu, Triệu Trinh thở dài, buồn bực nói;
-Địch Thanh, ngươi lui xuống đi.
Địch Thanh có phần bất ngờ, nhưng biết rằng lúc này nói gì lúc này cũng là thừa. Sau khi đứng dậy cúi đầu hành lễ, lại cúi chào công chúa Thường Ninh, không nói thêm gì nữa, yên lặng rút lui.
Chờ cho Địch Thanh đi xa, lúc này Triệu Trinh mới lại giận giữ nắm long an nói:
-Thường Ninh, Địch Thanh không biết tốt xấu, Trẫm định sẽ phạt hắn thật nặng cho muội.
Công chúa Thường Ninh trầm lặng một hồi, từ từ đứng dậy, dịu dàng hành lễ nói:
-Thánh thượng, Địch Thanh không có gì sai cả.
Triệu Trinh sửng sốt, nửa cười nửa mếu, hồi lâu mới nói:
-Địch Thanh không sai, nói vậy người sai là Trẫm?
Công chúa Thường Ninh vội đáp:
-Thánh thượng tất nhiên cũng không sai. Thánh thượng, Địch Thanh đã cự tuyệt Thường Ninh, Thường Ninh cũng không tức giận. Thánh thượng cũng không cần vì Thường Ninh mà trách cứ Địch Thanh. Ban nãy Thường Ninh chăm chú nhìn Địch Thanh, trong lòng đã biết trên đời này chỉ e là không có ai có thể thay thế được Dương Vũ Thường trong lòng Địch Thanh, thay thế được vị trí cô ấy trong mắt anh ta. Nói thật, lúc nghe Địch Thanh cự tuyệt, Thường Ninh vốn cũng có chút oán giận.
Triệu Trinh kinh ngạc nói:
-Vậy bây giờ muội không giận hắn nữa?
Thường Ninh đáp:
-Địch Thanh vốn 1à diều hâu thì nên có chỗ cho hắn sải cánh. Địch Thanh là nhân kiệt, cũng không cần dựa vào thân phận Hoàng thân, Thường Ninh cũng không mong muốn điều gì, chỉ mong Địch Thanh một mảnh si tình cuối cùng có thể gửi gắm. Không có ai sai cả, nếu thực sự sai thì chỉ sai ở chỗ, Thường Ninh đã gặp đúng người nhưng không đúng dịp.
Nói xong câu này, trong mắt nàng có chút buồn bã, nàng lại hành một lễ rồi nói:
-Thường Ninh về phòng đây. Thánh thượng, Thường Ninh xin cáo lui.
Thường Ninh duyên dáng rời khỏi đế cung, chỉ còn tiếng ngọc bội leng keng quanh quẩn trong gió, như nỗi lòng của người con gái.
Địch Thanh rời cung, trong lòng cũng thấy áy náy. Hắn biết cự tuyệt một người con gái như vậy, thực sự rất khiến cho người ta mất thể diện, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Lúc cần dừng nếu không dừng thì ngược lại sẽ phải chịu kỳ loạn. Hắn thà để cho Thường Ninh hận hắn chứ không muốn có chút vướng mắc nào với nàng.
Lơ mơ đi trên đường, không biết đi bao lâu, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa phảng phất tới, dòng người ồn ào, bất chợt hắn mới phát hiện ra thì ra không do lơ đãng, hắn đã tới trước chùa Đại Tướng Quốc.
Mấy ngày nay hắn cũng không tới chùa Đại tướng quốc, đây vốn là nơi mà hắn và Vũ Thường lần đầu tiên gặp nhau. Hắn không có nhu cầu lui tới nữa, vì chuyện cũ đã khắc sâu trong trí não hắn.
Tâm trí bấn loạn, lơ đãng mà hắn tới nơi đây, nhìn chùa Đại tướng quốc huy hoàng, sáng chói, nhưng trong đầu hắn không có ý định vào trong, bỗng trong lòng nghĩ: “Khi đó, nếu như mình không vào trong chùa Đại tướng quốc thì sẽ không gặp được Vũ Thường. Nếu như mình không gặp Vũ Thường, tuy suốt đời cơ cực thì trong lòng cũng không oán hận. Dù sao.. Vũ Thường cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
Không thể gạt bỏ cái suy nghĩ này trong đầu hắn, khiến hắn luôn thấy đau đớn trong lòng. Hắn tuy biết Dương Vũ Thường sẽ không hối hận, nhưng sự thủy chung của hắn khó mà mất được.
Lững thững đi qua, vô tình đến trước một lán hoa, trước lán có một cụ già, thấy Địch Thanh thì chào nói:
-Quan khách, ngài chẳng phải là Địch tiểu ca sao?
Địch Thanh ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy cụ già mặt đầy nếp nhăn, đã nhớ ra người này họ Cao, gật đầu đáp:
-Cao lão trượng, người vẫn bán hoa sao?
Bỗng dưng nhớ lại, lúc trước hắn đã gặp Vũ Thường lần thứ hai ở đây, khi đó đã ngây thơ tặng Vũ Thường một giỏ hoa, tên loài hoa đó là Phượng Cầu Hoàng.
Phố xá kẻ đến người đi, đã cuối xuân, trăm hoa khoe sắc, Địch Thanh ngơ ngác đứng nhìn đám hoa Phượng Cầu Hoàng phía không xa.
Hoa đẹp, nhưng người thì không còn nữa, phố xá nhộn nhịp nhưng lòng thì ở quan ải.
Không biết từ đâu vang lên tiếng đàn trầm tĩnh, khua những đám hoa còn lại bay phấp phới, hoa thương tiếc rơi đầy vai, đầu Địch Thanh, thổi qua những đầu ngón tay đang run rẩy của Địch Thanh.
Hắn chậm rãi bước qua, nhìn đám hoa Phượng Cầu Hoàng thật lâu. Cụ già Cao đến bên hỏi:
-Địch tiểu ca, nếu ngươi thích thì hãy lấy đi.
Cụ già Cao vẫn nhớ rõ ân tình của Địch Thanh ngày trước, nhưng lại không biết chuyện cũ năm đó.
Địch Thanh cười cay đắng, chỉ lắc lắc đầu, quay người bước đi thì nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trong sáng.
Giống như năm đó.
Mấy năm nhìn lại, vẫn tương tư sớm tối.
Trong lòng Địch Thanh rên lên một tiếng, mơ hồ kêu lên: “Vũ Thường…”. Hắn loạng choạng, chỉ tưởng là mộng ảo, nhưng sau khi tinh thần hồi phục lại, sự tiêu điều càng tăng lên, ánh mắt ẩn chứa sự kinh ngạc, ngạc nhiên nói;
-Phi Tuyết, sao lại là cô?
Người nhìn Địch Thanh đó chính là Phi Tuyết.
Địch Thanh chưa từng nghĩ rằng Phi Tuyết lại tới tận Biện Kinh, hắn còn lầm tưởng Phi Tuyết là Vũ Thường.
Đây vốn là chuyện rất kỳ lạ. Phi Tuyết và Vũ Thường là hai loại người hoàn toàn khác nhau, nhưng Địch Thanh mỗi lần thấy Phi Tuyết thì đều chú ý đến đôi mắt mà bỏ qua nhan sắc của cô.
Phi Tuyết lặng lẽ nhìn Địch Thanh, rồi cũng lặng lẽ hỏi:
-Tại sao không phải là ta?
Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh trước sau như một, khó mà thăm dò được sự cổ quái bên trong con người cô.
Địch Thanh nhất thời không thể trả lời, tuy có rất nhiều nghi hoặc nhưng cảm thấy không cần phải hỏi. Vì sao Phi Tuyết tới Biện Kinh, vì sao tới đây, vì sao luôn có vẻ hứng thú đối với hắn?
Chỉ là có hứng thứ, không phải là có tình ý. Địch Thanh hiểu rất rõ ràng điều này.
Trầm ngâm nhìn Phi Tuyết hồi lâu, Địch Thanh mới trả lời:
-Biện Kinh thực ra cũng không tệ.
Mỗi lần gặp Phi Tuyết hắn đều có những ấn tượng khác nhau. Ban đầu hắn bị Phi Tuyết hỏi tên, cảm giác gan nàng to một cách thần kỳ. Sau này tuy biết Phi Tuyết chẳng qua chỉ là tôn nữ của một nguời thợ rèn tầm thường, nhưng cảm giác người con gái này có tinh thần, mưu kế thật phi thuờng. Lần này gặp lại Phi Tuyết, lại thấy trong mắt nàng vẻ như hiểu rất rõ trò đời.
Người con gái này có suy nghĩ khác hoàn toàn khác so với tuổi đời của nàng.
Ánh mắt Phi Tuyết cuối cùng cũng nhìn đi nơi khác, nhìn vào đám người đang nhốn nhao, nói:
-Biện Kinh dường như không tệ, nhưng ta không thích, sự tốt xấu của một nơi không thể dựa vào sự phồn hoa của nơi đó, không thể dựa vào nới đó có nhiều hay ít hoa, không dựa vào nới đó có nhiều hay ít người, chỉ dựa vào tấm lòng ngươi.
“ Chỉ dựa vào tấm lòng ngươi”? Địch Thanh lẩm bẩm nhắc lại, trong lòng lại thấy đau buồn.
Những điều Phi Tuyết nói không sai, nơi có Vũ Thường thì đâu đâu cũng đều là tiên cảnh, không có Vũ Thường thì Biện Kinh và Tây Bắc có khác gì nhau?
-Rất nhiều thứ mà người khác cảm thấy rằng rất tốt, rất tốt, nhưng nếu trong lòng ngươi không thích thì là không tốt.
Ánh mắt Phi Tuyết trong suốt, đột nhiên hỏi lại:
-Mặt nạ mà ta tặng ngươi, ngươi có thích không?
Một hồi sau Địch Thanh mới đáp:
-Thích.
Phi Tuyết cười cười:
-Có thể tưởng tượng tất có rất nhiều người không thích, thậm chí là sẽ sợ, sẽ ghét.
Điều nàng nói có hàm ý sâu xa.
Địch Thanh nhíu mày, hồi lâu mới nói:
-Ta nhớ cô muốn ta giúp cô làm một việc, giờ cô sẽ nói với ta chứ?
Ánh mắt trong veo như nước mùa thu của nàng nhìn lại, sau một hồi, ánh mắt có phần nuối tiếc nói:
-Nói rồi ngươi cũng sẽ không đồng ý. Bây giờ ngươi ngay cả Biện Kinh cũng không thể rời đi được, sao có thể cùng ta đi đến nơi thiên sơn vạn thủy?
Địch Thanh hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Phi Tuyết biết hắn tạm thời không thể rời Biện Kinh. Người con gái này, chẳng lẽ thật sự có trực giác khiến người ta kinh ngạc vậy sao? Phi Tuyết muốn đưa hắn đi đâu?
Thiên sơn vạn thủy? Đó là đi đâu?
Địch Thanh đang vô cùng kinh ngạc, Phi Tuyết lại nhìn đi nơi khác về hướng hoa Phượng Cầu Hoàng, lẩm bẩm nói:
-Hoa năm nay đẹp như hoa năm trước, người năm ngoái đến năm nay đã già, đã biết người già không giống hoa, tiếc cho những đám hoa rơi. Đời người là một chuỗi khổ, thật không giống như hoa nở hoa tàn.
Địch Thanh không biết ý tứ trong câu nói của Phi Tuyết, càng không hiểu vì sao nàng như còn trẻ mà lại đa cảm như vậy. Vừa định rời đi, cụ già Cao đứng bên đột nhiên nói:
-Đúng rồi, Địch tiểu ca, ngươi cầm lấy một giỏ hoa đi, không phải lần trước ngươi cũng tặng cô gái đó một giỏ hoa sao? Cô ấy rất thích hoa này.
Địch Thanh thấy ngực đập thình thịch, giọng có chút run run:
-Vì sao lão biết cô ấy thích hoa này?
Ông cụ Cao cười nói:
-Đương nhiên là ta biết, từ sau khi ngươi tặng hoa cho cô ấy, mấy ngày đó ngày nào cô ấy cũng tới đây, hỏi tên của Địch tiểu ca, hỏi khi nào ngươi sẽ đến, và có đến nữa hay không? Thì sao mà lão không biết được chuyện này? Liên tiếp nhiều ngày cô ấy luôn đi bộ tới đây. Địch tiểu ca, có phải cô ấy đang chờ ngươi không? Ta thấy chắc là cô ấy đang chờ ngươi. Đó là một người con gái tốt, ngươi không nên bỏ qua. Có một lần cô ấy còn tự minh giúp ta bắt sâu cho hoa. Kinh nghiệm chăm sóc hoa của cô ấy không hề thua kẽm lão đâu.
Địch Thanh trong lòng run rẩy, nhớ lại Tiểu Nguyệt từng nói: “Tiểu thư rất yêu thích loài hoa này, chăm sóc rất tốt, cô ấy không cho tôi chăm sóc hoa. Mấy ngày nay cô ấy lại không chăm sóc hoa nữa, chúng tôi đều chờ cô ấy, hoa cũng chờ cô ấy…”
Trong lòng chua xót, Địch Thanh cúi đầu không nói gì, hai giọt nước làm ướt đẫm hàng mi. Gió xuân không hiểu dính đầy tay áo. Hắn chỉ tặng cho Dương Vũ Thường một giỏ hoa, nhưng Dương Vũ Thường đã tặng lại hắn cả một mùa xuân.
Thì ra Vũ Thường vẫn luôn đứng trước mai trong đêm tuyết trông ngóng, thảo nào Vũ Thường gọi hắn là đại ca “Ngốc”.
Hắn thực sự quá ngốc, quá ngốc, bởi vì cho đến tận hôm nay, nếu người ngoài không nói thì vẫn còn bao nhiêu chuyện hắn không biết gì.
Gió xuân ấm áp, nhộn nhịp hỗn loạn. Địch Thanh cô đơn đứng đó, như đang đứng ở đồng cỏ bát ngát, nghe thấy Ông cụ Cao vẫn đang nhiệt tình nói:
-Sau đó cô ấy có gặp lại ngươi chưa? Ta nói cho cô ấy tên của ngươi, xem ra cô ấy rất hài lòng. Cô ấy rất thích Phượng Cầu Hoàng đó, mỗi khi tới đây, cô ấy đều nhìn ngắm rất lâu. Địch tiểu ca, hay là ngươi hãy lấy một giỏ đi, ta đảm bảo ngươi tặng cho cố ấy giỏ hoa này, cô ấy sẽ rất thích.
Địch Thanh muốn nói: “Cô ấy sẽ thích”, nhưng cổ họng nghẹn cứng, ngực đau đớn, lâu sau mới cất giọng nhẹ nhàng nói:
-Cô ấy không cần nữa rồi.
Hắn không biết phải dùng hết bao nhiêu công sức mới nói ra được câu này, cuối cùng chỉ cúi đầu.
Ông cụ Cao cuối cùng cũng nhận ra có chút không đúng, vội nó:
-Không cần cũng được.
Đang lúc nói chuyện, bỗng bên cạnh có một bàn tay mập mạp với tay cầm lấy giỏ hoa.
Một người khẽ nói:
-Hoa này… bản công tử muốn có.
Địch Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, lấy ống tay áo lau mắt, ngẩng đầu nhìn vô cùng kinh ngạc.
Người đang đến đúng là Triệu Trinh, anh ta vẫn ăn mặc như Thánh công tử năm đó, tay cầm quạt giấy, có một người đứng bên cạnh, đó chính là Diêm Văn Ứng. Triệu Trinh nhìn giỏ hoa trên tay Diêm Văn Ứng, rồi lại nhìn Địch Thanh, từ từ bước tới nói:
-Địch Thanh, ngươi có biết vì sao ta muốn giữ ngươi lại kinh thành không?
Địch Thanh lắc lắc đầu. Triệu Trinh sụt sùi nó:
-Bởi vì ngươi và ta quen biết bao năm qua, chưa từng mưu toan gì với ta, ta thực sự rất cần người như ngươi.
Địch Thanh có đôi chút xúc động, nhưng vẫn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Phi Tuyết đứng bên nhìn Triệu Trinh và Địch Thanh, ánh mắt vẫn trong veo, ngây thơ, tựa như đang nhìn gì đó, đột nhiên nói:
- Ngươi có biết vì sao hắn nhất định muốn rời Biện Kinh không?
Triệu Trinh hơi giật mình, quay qua nhìn Phi Tuyết, hồi lâu mới nói:
-Ngươi…đang nói chuyện với ta?
Phi Tuyết nhìn đăm đăm vào Triệu Trinh với vẻ bình tĩnh trước sau như một:
-Không sai. Ta đúng là đang nói chuyện với ngươi. Địch Thanh không nợ ngươi gì chứ?
Diêm Văn Ứng quát lớn:
-To gan.
Triệu Trinh khoát khoát tay, cắt ngang tiếng quát của Diêm Văn Ứng, phiền muộn nói:
-Ngươi nói không sai, Địch Thanh quả là không nợ ta, là ta nợ hắn, bởi vậy ta mới muốn bù đắp cho hắn.
-Nếu ngươi là bạn anh ta thì không nên miễn cưỡng anh ta.
Ánh mắt Phi Tuyết lạnh lùng, bình thản nói:
-Chỉ cần ngươi không miễn cưỡng anh ta, anh ta sẽ rất cảm kích ngươi. Anh ta không phải là kẻ tham lam, chẳng qua... anh ta là một kẻ si mê. Rốt cuộc ngươi muốn anh ta cảm kích ngươi cả đời, hay là muốn anh ta ghét ngươi cả đời?
Địch Thanh rất ngạc nhiên, thầm nghĩ vì sao Phi Tuyết lại hiểu rõ chuyện trong lòng hắn như vậy? Những điều Phi Tuyết nói, chẳng lẽ là giúp Địch Thanh giải quyết những khó khăn?
Ánh mắt Triệu Trinh lộ vẻ trầm tư, nhìn Phi Tuyết tràn đầy kinh ngạc.
Phi Tuyết lại nói với Triệu Trinh:
-Ngươi đương nhiên cũng là người có những sở thích, nếu ngươi có thể, liệu có giống được như Địch Thanh? Hãy đặt mình vào địa vị anh ta, ngươi không nên làm khó anh ta nữa.
Sắc mặt Triệu Trinh đã đổi, nhớ tới Vương mỹ nhân, đầu óc rộn ràng.
Chuyện cũ như cát làm mờ mắt, nhưng khó mà thôi lưu luyến.
Địch Thanh cảm kích nhìn Phi Tuyết, rồi lại nhìn Phượng Cầu Hoàng, hạ quyết tâm, bỗng nhiên tiến lên trước, nhìm chằm chằm Triệu Trinh nói:
-Thánh công tử, ta cầu xin công tử một chuyện. Năm đó ta và Vũ Thường gặp nhau ở chùa đại tướng quốc, đã lọt vào mắt xanh của nhau, cùng thề nguyện. Năm đó Địch Thanh chỉ tặng cho nàng một giỏ hoa, nàng đã tặng lại cho hắn một tấm chân tình. Địch Thanh đời này sẽ mãi không quên được Vũ Thường.
Hắn gọi là “Thánh công tử”, thứ nhất là biết Triệu Trinh không muốn tiết lộ thân phận, thứ hai còn là giống như đang đùa với Triệu Trinh.
Lúc Triệu Trinh nghe thấy ba từ “ Thánh công tử” thì sắc mặt lo lắng, lại nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của Địch Thanh, than thở trong lòng, chỉ nghĩ: “Năm đó Trẫm… tại sao lại không có được sự kiên trì như của Địch Thanh. Trẫm không như hắn. Địch Thanh là kẻ có tình, cũng sẽ không vô nghĩa đối với Trẫm, Trẫm hà tất phải đau khổ làm khó hắn nữa?
-Năm đó, lúc đi huyện Củng, thần từng nói: “ Vũ Thường, khi ta trở về sẽ thưa chuyện với bá phụ, bá mẫu để cưới nàng. Địch Thanh vô tài, vô thế, chỉ có tấm lòng chân thành” Câu nói này, Vũ Thường ghi nhớ, ta ghi nhớ.
Địch Thanh nhắc lại những lời nói năm đó, cứ như Vũ Thường đang ở trước mặt.
Có lẽ thời gian trôi nhanh, nhưng lời hứa vẫn còn nguyên, và cũng sẽ không thay đổi.
-Ta không biết Vũ Thường liệu có tỉnh lại hay không, ta không biết còn có thể nhìn thấy nàng mở mắt hay không, ta càng không biết liệu có tìm được Hương Ba Lạp hay không.
Mi mắt Địch Thanh ướt ướt, một lúc nhìn Triệu Trinh nói:
-Nhưng ta biết một điều, trái tim này của Địch Thanh mãi mãi không thay đổi.
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, cắt tuyết xẻ băng:
-Trong lòng ta, Vũ Thường đã là vợ của ta, bất luận là sống hay chết! Cuộc đời này Địch Thanh không cầu quan cao, không cầu hậu tước, Địch Thanh có thể không cần gì hết, nhưng ta không thể không có tấm lòng của Vũ Thường. Địch Thanh không cầu điều gì, chỉ cầu xin công tử cho ta xuất kinh, lại chiến đấu ở Tây Bắc. Địch Thanh sống cũng được, chết cũng xong, chiến đấu không phụ thiên hạ, lòng không phụ Vũ Thường. Cuộc đời này Địch Thanh không hối hận, không tiếc nuối.
Sau khi nói xong, hắn hành lễ, rồi lại không nói gì nữa. Thân thể cường tráng đó tựa như núi Trầm Ngư, trong hương hoa viết lên niềm vui, nỗi buồn. Hắn đã quyết định, bất luận thế nào cũng phải xuất kinh, không ai có thể ngăn cản được hắn.
Triệu Trinh lặng lẽ nhìn sự kiên trì của Địch Thanh, lâu sau mới nói:
-Lần này ta đến vốn là muốn cho ngươi xuất kinh.
Đột nhiên Địch Thanh ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất ngờ, nhưng đầy ý cảm ơn.
Phi Tuyết lại nhìn vẻ mặt của Triệu Trinh, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc. Trong đôi mắt trong suốt của nàng tựa như có màn sương mù bao phủ.
Triệu Trinh cầm lấy giỏ Phượng Cầu Hoàng từ tay Diêm Văn Ứng đưa cho Địch Thanh, than thở:
-Ta đã không tặng được cho ngươi cái gì, giỏ hoa này coi như một chút lòng thành của ta. Địch Thanh, Tây Bắc lạnh giá, ngươi phải bảo trọng.
Nói xong, vỗ vỗ vai Địch Thanh. Triệu Trinh có đôi chút rầu rĩ, vốn dĩ muốn nói thêm điều gì đó, cuối cùng lại quay người bước đi.
Bước đi trên phố, Triệu Trinh đột nhiên muốn khóc rống lên, chỉ là đang nghĩ: “Năm đó nếu ta ở trước mặt Thái Hậu, cũng kiên trì như vậy thì kết quả sẽ như thế nào?”
Đáng tiếc có một số chuyện mãi mãi sẽ không có đáp án.
Địch Thanh cầm giỏ hoa, nhìn Triệu Trinh đi xa, trong lúc nhất thời bị kích động không nói được gì, chờ cho tinh thần hồi phục lại, cảm kích nhìn về phía Phi Tuyết, muốn cảm ơn những câu nói ban nãy của cô thì phát hiện Phi Tuyết đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng lặng lẽ đến, rồi lẳng lặng đi, tựa như khói mà không phải khói.
Phố dài, trăng hoa đẹp đẽ, người con trai cầm bó hoa đứng đó, nhưng lòng thì hướng về phía xa xa, không biết tiếng than thở ở đâu vọng đến phá vỡ ngày dài, bay tới tận quan ải.
Bầu trời rộng lớn, có con chim Ưng bay qua, quanh quẩn phía chân trời xa xa, nhìn xuống chúng sinh, làn sương dày đặc phủ trắng cây cối, những chiếc lá ngả vàng, vạn vật đã bắt đầu vào tiết trời mùa đông.
Vùng Khoan Châu cổ cách đông bắc Duyên Châu hơn hai trăm dặm thiếu đi sự yên lặng đầu đông, nhưng lại có nhiều hơn bầu không khí sục sôi.
Khoan Châu vốn là thành cổ bỏ hoang, trong quá trình tu sửa lại gần một năm nay, đã san mặt đất cao hơn, gọi là thành Thanh Giản.
Kể từ khi triều định hạ chỉ để cho Chủng Thế Hành làm phán quan Phu Châu, sau khi phụ trách việc tu sửa thành Thanh Giản, bách tính ở hai bên thành, bất luận là người Khương hay người Hán đều vui mừng nhảy múa, chủ động đến khiêng đá nâng cao mặt đất, đào hào lũy, mương rãnh.
Trước kia trại Kim Minh ở phía bắc, đa phần là người Khương và người Hán lẫn lộn, nhưng mỗi khi có chiến sự, Đại Tống lúc nào cũng trốn tránh không chịu xuất hiện, giữ vững trại Kim Minh. Từ đó đến nay, phía Bắc là nơi cư ngụ của những người dân không may mắn, liên tiếp bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, khổ không thể tả hết. Lần này xây thành ở phía bắc của trại Kim Minh, mọi người đều không khỏi cho rằng đây là nơi phúc lợi cho dân chúng, nên hăng hái đến giúp đỡ.
Hoàng hôn xuống, một đám quan sĩ đang xác cát vào thành, có một người dân đang đào thành hào kêu lên:
-Cát Đô đầu, mọi người mệt muốn chết rồi, lại đây nói chuyện về Địch chỉ huy giải lao chút đi.
Trời tuy lạnh, vị Cát Đô đầu đó vẫn cởi trần, để lộ ra thân thể cường tráng, trên trán vẫn đẫm mồ hôi. Nghe thấy vậy tháo cát rồi hỏi:
-Hôm qua ta kể đến đâu rồi nhỉ?
Một người đàn ông mặt đỏ bừng tiếp lời:
-Địch chỉ huy đại chiến Thiết Diều Tử, công phá trại Hậu Kiều, phẫn nộ với chuyện của La Hầu Vương, kể tới mười bảy lần rồi…tuy nhiên mỗi lần đều không giống nhau. Nhưng dù sao cũng nghe nhiều rồi, Đô đầu kể cái gì khác mới mẻ hơn đi.
conem_bendoianh
Xem tiếp: Chương 215-219: Điệt Mã