21 Ngón tay thấm một chút nước, nhẹ nhàng lau qua đôi môi khô khốc, xoa nhẹ qua miếng băng gạc trên má. “Huyền, uống chút nước đi được không? Cậu không ăn gì cả, lại không uống nước, tổn hại cho cơ thể lắm ……” Kỳ Dịch ngồi ở mép giường, nhìn Hàn Huyền Phi xoay đầu đi.
22 “Huyền, Huyền ……. ” Tiếng gọi mình như từ xa vọng tới, lơ lửng không chân thực, mang theo lo âu và đau lòng …… không rõ lắm trong đầu Hàn Huyền Phi, chỉ có cảm giác như vậy.
23 Thời gian rất nhanh đã từ xuân tiến vào đầu hạ. Ánh mặt trời rất đẹp chiếu vào đình viện, cho cành lá xanh tươi nhiễm một màu vàng nhạt, rực rỡ chiếu khắp nhà.
24 Lý Gia Ninh đã không biết đây là lần thứ mấy nhìn thấy người đàn ông đó rồi, sức chú ý của cô ấy toàn bộ bị người đó hấp dẫn, sắp quên mất cô ấy đang ở một quán rượu công cộng ồn ào.
25 Tất cả đều biến mất rồi. Gió, mưa hoa đầy trời, bên cạnh người đó ……. Không còn cảm thấy gì nữa, trong mắt trong tim chỉ còn lại người nam tử trước mặt này …….
26 Đến khi trời gần sáng, Hàn Huyền Phi mới bớt mơ hồ một chút. Tâm tư nhiễu loạn làm hắn hầu như cả đêm không thể ngủ được. Nhưng trong mơ, Kỳ Dịch cũng không chịu tha cho hắn, vẫn như ban ngày, từng bước từng bước tiến lại gần.
27 Trời đã sụp tối, lúc nãy còn lộ ra một chút ánh mặt trời, rất nhanh thì đã bị giấu sau đám mây. Đến chạng vạng, mây đen che kín, mới hơn sáu giờ trời đã gần như tối hoàn toàn.
28 Hàn Huyền Phi tựa người lên giường, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ. Qua một lát, hắn biết, Kỳ Dịch đi rồi …. . Mấy ngày nay, sáng sớm tỉnh lại không bao lâu, Kỳ Dịch đã đến, chăm sóc giúp hắn rửa mặt thay quần áo.