1 Thật mơ hồ, nửa mơ nửa tỉnh.
“Đáng thương, mới mười bốn tuổi đầu. ”
“Ai nói không phải đâu? Cũng không phải là cái loại hồ mị trong Câu Lan viện.
2 Ta càng ngày càng ít nói chuyện. Trừ bỏ thiếu gia mỗi tháng đến một hai buổi tối, cùng một hai ngày tĩnh dưỡng thân thể, ta đều dưỡng hoa cùng phơi nắng ngẩn người qua ngày, chưa bao giờ bước ra khỏi cửa.
3 Ngày hôm sau, ta lần đầu tiên ra khỏi cửa phòng. Sáng sớm dương quang nhượng ta cảm thấy không thích ứng.
Đến nơi Cố công tử, sau khi thông báo, nhận được cho phép ta mới vào cửa.
4 Buổi tối ta nằm mơ, mơ thấy bị quỷ đè.
Giãy dụa tỉnh lại, phát hiện quả thật có người đè ta. Ta hoảng sợ muốn kêu ra tiếng, lại bị hắn bịt kín miệng.
5 Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện trên người cùng sàng đan đã được lau khô, cửa số mở ra một khung nên trong phòng cũng không có hương vị tình dục.
Kì Ngọc coi như cẩn thận.
6 “Gần đây học họa sao?”
Ta gật đầu.
“Vẽ cái gì? Cấp gia nhìn một cái. ”
“Trúc”, ta đem giấy tập học cho hắn xem.
“Cũng không tệ lắm. Thích họa sao?”
Ta gật đầu.
7 Cố công tử muốn tìm người bồi hắn chơi cờ cho nên trừ dạy ta họa hắn còn dạy ta cờ vây.
Ta quân hắc, hắn quân bạch. Ta mỗi bước đi thật chậm, nhớ lại quy tắc chơi, mỗi bước nghĩ thật lâu mới đi.
8 Trở lại trong phòng, ta lẳng lặng suy tư. Cố công tử nhượng ta sau tối mai rời đi, viện môn cùng cửa nách bình thường đều có người trông, huống chi từ viện môn đến cửa nách có khả năng gặp rất nhiều người.
9 “Cha mẹ, huynh đệ cùng tỷ tỷ ngươi sớm đã rời kinh thành, không biết đi đâu. ”
Cha mẹ? Huynh đệ tỷ tỷ? Ta hoàn toàn quên việc này. Vì họ không phải thân nhân của ta.
10 “Kì Ngọc, tại Nhạc thành chúng ta không căn cơ. Nếu muốn ở trong này mua ruộng đất hoặc buôn bán thật khó. Này nha môn tạo đãi, lưu manh bản địa, thương gia cũng sẽ không nhượng chúng ta có ngày lành.
11 Kì Ngọc tuy rằng ngoài miệng nói không quản, không muốn quản nhưng sau khi tiếp nhận sinh ý, thật rất thông minh tháo vát. Sinh ý tơ lụa tuy không phải món lãi kếch xù nhưng trừ bỏ tiền trả cho tiểu nhị, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ để duy trì sinh hoạt bình thường trong nhà lại còn dư chút đỉnh.
12 Tham gia xong kì thi cử nhân, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Nhàn liền đi leo núi, du hồ, dưỡng hoa, uống trà….
Cầm, kỳ, thi, họa lúc trước là cảm thấy học đòi văn vẻ nhưng nay lại làm đến thư thái tòng dung.
13 Cố Thiều đến đây, sự tình Lưu gia cũng giải quyết, một năm qua hắn vì Tần Vương làm những gì? An bài gì? Hoặc Tần Vương để hắn rời đi là giao cho hắn nhiệm vụ gì?
Hắn muốn ta giúp hắn che giấu thân phận, nhượng ta khảo tú tài cũng vì nguyên nhân này.
14 Cùng nhà Cố Thiều lui tới không thường xuyên, hắn không có ý này nhưng ta cũng chưa từng có ý thân cận. Dù sao cũng không phải người chí thân, ngẫu nhiên lui tới cũng liền thôi.
15 Kì Ngọc rất nhanh liền đuổi tới, “Ngươi vì cái gì rời khỏi nhà? Vì cái gì ở lại nơi đây?”
“Nơi này yên tĩnh”.
“Trong nhà cũng không có ái dám sảo ngươi.
16 Có người đẩy cửa vào, ta tưởng A Xuân còn có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn mới biết là Kì Ngọc. Hắn lấy ra hai cái hạp lớn, nhìn đồ ăn chúng ta ăn, nhíu mày.
17 Trở lại phủ, quản gia chạy tới bẩm báo: “Tam gia, có khách nhân tới bái phỏng ngài. Nhị gia đang tại phòng khách chiêu đãi. ”
Ta gật đầu, cất bước hướng phòng khách đi.
18 Suy nghĩ nhiều vô ích.
Ta xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, kiều diễm trằn trọc, mọi cách ôn nhu….
Chuẩn bị một thời gian, ta liền tính toán khởi hành.
19 Buổi sáng khi tỉnh lại, Kì Ngọc đã đi mất. Không biết hắn di khi nào, tối qua bởi vì say rượu, ta ngủ thật sâu.
Cũng dần dần nhớ ra tối hôm qua nói chuyện hoặc là nói ta đơn phương phát tiết.
20 “Tri phủ mới điều đến là một tên nổi danh tham quan, hơn nữa luôn hướng người không có căn cơ xuống tay”, ta từ một ít bằng hữu năm đó biết được tin tức, “Tính kế, sưu cao thuế nặng, nghe nói thương gia tái gia bại sạn trong tay hắn không ít.