21 Mộ Tử Duyệt nhìn qua, chính thị kẻ thích đối đầu với nàng--Phương Vu Chính. Hôm nay Phương Vu Chính một thân trường bào màu xanh, cả người như một cây cây trúc thanh cao, giữa một đám quan lại nhìn rất là chói mắt.
22 Nghĩ đến đây, Mộ Tử Duyệt nhìn qua sa trướng của Thụy vương phủ, vừa vặn thấy Hạ Diệc Hiên cũng đang đi về phía nàng. Nàng vừa định gật đầu chào đã thấy hắn lướt qua nàng, đi đến cạnh Hạ Vân Khâm.
23 Tình hình này thật sự quá mức quỷ dị. Thẩm Nhược Thần nhất thời bối rối, vội rũ mắt xuống định thần, cuống quít quay đầu sang bên cạnh.
Mộ Tử Duyệt lại không ngại, kéo ống tay áo của hắn, cười nói: "Lời này của Nhược Thần không đúng rồi, vóc dáng chiều cao có thể nói lên cái gì? Một người có uy phong hay không là ở khí thế trên người hắn.
24 Hạ Diệc Hiên thân mang khôi giáp, cưỡi con tuấn mã màu đen, màu bạc khôi giáp dưới ánh mặt trời sáng quắc sinh uy, lưng mang cung tên, khí thế nam nhi mạnh mẽ dâng trào, làm nữ quyến trên đài cao ai nấy đều nhịp tim dồn dập.
25 Thưởng xuân yến kỳ này, kết quả cuối cùng làm người ta trợn mắt há mồm. Trên bàn Mộ Tử Duyệt là một hàng hoa đỏ và hồng phấn, ngoạn mục vượt qua Hạ Diệc Hiên, nhảy lên vị trí thứ nhất.
26 Ban đêm.
Kinh thành nghênh đón đợt pháo hoa đầu tiên của mùa xuân năm nay. Từng đợt pháo sáng nổ tung trên không trung, trong phút chốc, bầu trời đêm sáng bừng như ban ngày.
27 Đến giờ Dậu mà Mộ Tử Duyệt vẫn chưa đi, Thụy vương phủ bèn cho xe ngựa đến Nghiễm An vương phủ chờ. Xem ra buổi tiệc hôm nay, Mộ Tử Duyệt không muốn đi cũng phải đi.
28 Thời gian uớc chừng một chén trà trôi qua, Hạ Diệc Hiên chậm rãi mở mắt, mười phần men say trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tinh quang. Hắn khẽ kêu hai tiếng dò xét: "Tử Duyệt.
29 Bốn phiếu chọi một phiếu, Mộ Tử Duyệt nghiễm nhiên trở thành khâm sai đại thần tuần tra Bình Lỗ. Nàng cũng không chối từ, vui vẻ lĩnh mệnh, lại làm như vô tình nói: "Bình Lỗ ở gần Tề quận, đã nhiều năm không gặp Tề vương, không biết giờ hắn thế nào.
30 Tình hình thiên tai khẩn cấp, hôm sau Mộ Tử Duyệt liền phụng chỉ xuất hành. Phương Vu Chính sáng sớm đã chờ ở cửa thành, cùng đứng với hắn còn có Thẩm Nhược Thần đang cùng hắn nói chuyện, không biết dặn dò cái gì.
31 Từ đó về sau, Phương Vu Chính không bao giờ cùng Mộ Tử Duyệt nói chuyện nữa, dù là lúc nghỉ tạm trong quán trọ có ngẫu nhiên gặp nhau, hắn cũng thờ ơ đi lướt qua.
32 Mộ Tử Duyệt lảo đảo, bộ dáng khí định thần nhàn nhất thời bị đánh tan không còn manh giáp, hổn hển nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, nhìn kỹ đi, hắn là chủ quán bán tạp hóa!"
Phương Vu Chính nghi hoặc tiến về phía người kia, đến gần mới phát hiện thanh niên kia tuy dáng người không tệ nhưng mặt mày thô lỗ, cũng không phải dạng mỹ nam tử mà Mộ Tử Duyệt thích, quần áo làm bằng vải thô, trên mặt mang theo vài phần cảnh giác, đúng là chủ quán tạp hóa đã gặp lúc trưa.
33 Mộ Tử Duyệt nhìn theo hai bóng người càng lúc càng xa, mục tiêu trong lòng cũng đã xác định rõ ràng. Nàng xoay người lại, ánh mắt tập trung về phía rừng đào, hai thị vệ phía sau nàng đã tuốt đao ra khỏi vỏ, một trái một phải cảnh giác nhìn xung quanh.
34 Mộ Tử Duyệt nằm sấp, thân mình vắt ngang lưng ngựa, đầu óc choáng váng, người rét run từng cơn, muốn nôn mửa. Tiếng chém giết cùng tiếng hô quát lúc xa lúc gần, nàng theo bản năng bấu chặt một vật nào đó, miễn cưỡng duy trì thăng bằng để tránh từ trên ngựa rớt xuống.
35 Mộ Tử Duyệt rùng mình, từ góc nhìn nơi khóe mắt nàng thấy một con rắn trong bụi cây, da rắn màu nâu tối lẫn vào bùn đất và cây cối xung quanh, gần như không thể nhận ra.
36 Cơn mưa kéo dài đã hai canh giờ mà vẫn chưa tạnh, lòng Mộ Tử Duyệt nóng như lửa đốt. Vất vả đợi cho mưa ngớt đi một chút, nàng liền muốn đi ra ngoài.
Hạ Diệc Hiên không lay chuyển được nàng, đành phải tùy tiện hái một ít lá cây làm nón.
37 Mộ Tử Duyệt dám thề với trời, chỉ còn thiếu bước mổ bụng moi tim chứng minh nàng tuyệt đối không có ý oán thầm Hạ Diệc Hiên, chỉ là lo hắn ở kinh thành quân vụ bận rộn, lại rời kinh mà không xin phép Lễ bộ, vô duyên vô cớ rước lấy phiền toái.
38 Người nọ đúng là Tề vương Hạ Vân Trùng. Nhớ ngày đó tiên đế vì muốn che giấu tai mắt nhà họ Lý, sắc phong hắn làm thái tử, bồi dưỡng như người kế vị tương lai.
39 Mộ Tử Duyệt một cước đá văng bàn bát tiên ngăn mấy mũi tên. Lập tức lao ra khỏi căn phòng đúng là nói dễ hơn làm, mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng, lửa đột nhiên bùng lên, nếu không nhanh thoát thân sẽ bị thiêu chết trong tửu lâu.
40 Mộ Tử Duyệt lấy lại bình tĩnh, đi thong thả vài bước trong phòng, từ trên giá sách rút ra một quyển, vờ như hăng hái lật vài tờ, thuận miệng nói: "Ồ, quyển sách này trông khá đẹp mắt, Diệc Hiên huynh ngủ trước đi.