41 Vân Nhiễm không cần nghĩ cũng biết là do nam nhân đối diện truyền tới, hắn lại biết thiên lý truyền âm, đủ biết là võ công của hắn cao thâm khó lường, càng nghĩ nàng càng bựcBên ngoài Hạ công công nghe lời của Vân Nhiễm có chút hoảng sợ, nhanh chóng nhìn Yến Kỳ, phát hiện ra Yến quận vương không có nổi giận liền nhanh chóng chạy đi hứơng ngự thư phòng.
42 Trong ngự thư phòng, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã dậy sóng, vì cái gì Thái Hậu cùng hoàng đế đều muốn chỉ hôn cho nàng, còn có nàng thiết kế Yến Kỳ để hắn phạm tội bất kính với hoàng thượng, như thế nào hắn lại bình yên vô sự lại còn tặng lễ vật cho hắn.
43 Trong lòng Vân Nhiễm căm tức, hoàng đế suốt ngày chỉ biết mưu mô tính toán thật sự là đáng giận, nàng cũng không có trêu chọc người nào, năm lần bảy lượt đều muốn ban hôn cho nàng, đừng tưởng bắt nàng gả, cho dù bọn họ chỉ hôn nàng cũng nghĩ biện pháp để cự hôn.
44 Công chúa An Nhạc luôn quan sát Vân Nhiễm, vốn thấy Y Y gần gũi với Vân Nhiễm còn lo lắng nàng sẽ nổi giận, không ngờ nàng cũng không có giận còn cười vui vẻ dịu dàng, công chúa An Nhạc ngây người nhìn, đây là Trường Bình sao.
45 Đường Tử Khiên cùng Vân Nhiễm lập tức cùng đen mặt, tức giận mắng: “Bồi cái đầu nha ngươi. ”Hắn vừa mắng xong lại nhớ tới một chuyện, hình như người ta vừa mới nói giúp mình.
46 “Được,” Tần Lưu Phong gật đầu, rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện khác: “Sư phụ bảo ta ở lại giúp muội, muội hiện tại không có nội lực, sư phụ sợ muội chịu thiệt.
47 Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm gọi , khuôn mặt hiện lên chút cổ quái, mặc dù cái tên Bạch Liên hoa nghe không tệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ là lạ? Bất quá trước mắt hắn quan tâm là giải dược, có thể cứu được lão Tiêu người phụ trách tứ phương quán, tất nhiên sẽ tra ra được ai là người đứng sau.
48 Lúc này trong Tứ Phương Quán vô cùng náo nhiệt, lấy Giang đại tiểu thư làm trung tâm, phụ thân Giang Tập Nguyệt chính là trọng thần trưởng quản bộ binh, phụ thân Lam Tiểu Lăng là Lam đại tướng quân, quản lý binh quyền trong kinh sư, là nơi dự trữ binh lính của Đại Tuyên, tùy thời làm hậu phương cho quân, cho nên thân phận cũng tôn quý.
49 Một lời vừa dứt lại nhìn xuống ba khổ thơ của Vân Nhiễm liền khen không dứt: “Thơ hay. ”Tiêu lão nhịn không được đọc ra bài thơDịch ngoại đoạn kiều biên,Tịch mịch khai vô chủ.
50 Thời gian một nén hương đã hết. Lão Tiêu vừa lên tiếng, đám người Giang Tập Nguyệt dừng bút, cười đắc ý nhìn thành quả của mình. Đám người Vân Nhiễm bên này lại bày ra vẻ tiếc nuối, làm người ta suy đoán các nàng vẽ không đẹp bằng người.
51 Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm gọi , khuôn mặt hiện lên chút cổ quái, mặc dù cái tên Bạch Liên hoa nghe không tệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ là lạ? Bất quá trước mắt hắn quan tâm là giải dược, có thể cứu được lão Tiêu người phụ trách tứ phương quán, tất nhiên sẽ tra ra được ai là người đứng sau.
52 “Được,” Định vương ôn hòa lên tiếng, hai người kẻ trước người sau cùng lên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm vì quá tức giậ, cũng không để ý Định vương lên xe của mình.
53 Trước cửa phủ Vân vương, Vân Nhiễm dừng bước, quay đầu nhìn về phía xe ngựa, khóe môi nở nụ cười u ám, Đinh Vương, ngươi tốt nhất không cần đánh chủ ý lên đầu ta, nếu không sẽ tự mình chuốc lấy khổ, hơn nữa Sở Dật Lâm cũng đã bị nàng loại trừ.
54 Anh Đào đang quỳ trong góc săn, nhìn thấy Vân Nhiễm đi ra, ánh mắt mong chờ, đợi Vân quận chúa cất tiếng tha cho nàng đứng lên. Đáng tiếc Vân Nhiêm vờ như không thấy nàng thật lòng muốn phạt anh Đào, gần đây nàng rất thất vọng với biểu hiện của nàng ta, nếu nàng ta không thay đổi nàng sẽ không giữ lại người này.
55 Vân Nhiễm trở về viện, tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, có thanh âm trước cửa. “Quận chúa, nô tỳ có việc muốn bẩm báo.
56 Buổi sáng, Vân Nhiễm rời giường, Anh Đào cùng Lệ Chi đã ở trong phòng hầu hạ. Vân Nhiễm thản nhiên nhìn Anh Đào cười hỏi: “Anh Đào, hôm qua ta phạt ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?”Anh Đào sửng sốt, cúi đầu bẩm: “Quận chúa, nô tỳ không trách quận chúa, nô tỳ tự suy nghĩ lại, đều là lỗi của nô tỳ, gần đây nô tỳ làm việc không được thỏa đáng.
57 Bên ngoài sân Vân Nhiễm cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng nhưng nàng vờ như không biết, Vân Tử Khiếu cũng không để ý, những thứ kia là của Triệu gia, dĩ nhiên nên thuộc về Nhiễm Nhi, có gì phải luyến tiếc.
58 Trường Xuân hiên nằm ở một nơi bằng phẳng trên sườn núi, trong viện đều là cỏ, tùy tiện cũng có thể hoa viên nhỏ, hôm nay khách nhân rất nhiều, cho nên yến hội liền được tổ chức ở Trường Xuân hiên, lại gặp đúng ngày cảnh xuân tươi đẹp, vừa ngắm hoa thưởng thức ca múa, quả thật không tệ.
59 Lam Tiểu Lăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ngắm trái ngắm phải cũng thấy không hiểu làm thế nào từ một người kiêu ngạo ương ngạnh lại biến thành một tiểu thư dịu dàng như vậy.
60 Vân Nhiễm điều khiển ngựa chạy tới cuối đường đua, ngựa của nàng còn chưa tới nơi, ngựa của quận chúa Minh Tuệ đã chạy ngược trở lại, nàng ta ngồi trên ngựa nở nụ cười đắc ý, lúc hai con ngựa xẹt qua nhau, cánh tay Vân Nhiễm động một chút thuốc bột bay thẳng vào đầu bạch mã, Vân Nhiễm cười quỷ dị, thúc ngựa chạy xa.