101 Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ muốn đá Vân Nhiễm ra ngoài, đáng tiếc các ma ma, cô nương ở Thiên Kiều Các lại không nghĩ như vậy, vừa thấy người tới là hai mỹ nam đã sớm kích động, chạy vội tới vây quanh Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã: “Công tử, các ngươi muốn phòng riêng sao? Đi thôi, chúng ta hầu hạ các ngươi.
102 Yến Kỳ cùng Định vương đấu mắt, không ai chịu nhường, Tiêu Bắc Dã ở bên cạnh Vân Nhiễm vẫn không nói gì lại lên tiếng: “Không phải Kinh Vệ Quân có trách nhiệm bảo vệ kinh thành sao, bây giờ lại đi giết người, như vậy còn ai dám để cho bọn họ bảo vệ, còn không bằng xóa bỏ Kinh Vệ Quân.
103 Trong phòng, sắc mặt Vân Nhiễm âm trầm khó coi, trừng mắt giận Yến Kỳ, nếu Yến Kỳ còn không đi nàng thật sự sẽ trở mặt, Yến Kỳ thấy tình thế bức bách, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi, nhưng trước khi đi còn không quên dặn dò Vân Nhiễm.
104 Ngoài điện Y Lan, công chúa An Tĩnh cùng Hạ Tuyết Dĩnh nói chuyện một lúc, nhìn thời gian đã sắp đến giờ yến tiệc bắt đầu, cho nên hai người vừa nói chuyện vừa đi tới tẩm cung của Sở Y Y, trước cửa phòng vài cung nữ đang đứng bên ngoài cung kính hành lễ.
105 Bốn phía đình bát bảo đều có người, vài người còn hét lớn: “Là ai?” Bên trong đình, quận chúa Minh Tuệ luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa bối rồi khẩn trương lại nghe thấy thị vệ quát lớn, liền run rẩy làm rơi cái yếm trong tay, lộ ra một bên ngực cảnh xuân vô hạn.
106 Vân Nhiễm tức giận cũng không ngăn cản được tiếng hát của Trực Nhật, giờ thì hắn đã hiểu vì sao gia muốn hắn ca hát, chính là để cho những người bên kia không ăn uống được, ai bảo bọn họ không mời chủ tử cùng ăn.
107 Vân Nhiễm dẫn theo Sơn Trà rời viện Trà Ngọc, thấy Vân Tử Khiếu đang chậm rãi đi bộ phía trước, vừa nhìn đã biết ông đang đợi nàng, Vân Nhiễm đi nhanh lên vài bước gọi: “Phụ vương.
108 Ngoài cửa cung Trữ Tú có mấy đạo thân ảnh đang tiến vào, đi đầu là hoàng thượng Sở Dật Kỳ mặc long bào, đầu đội kim quan, toàn thân tỏa ra quý khí, hoàng thượng vừa bước vào đại điện đã khiến không ít nữ tử nhớ nhung tim đạp loạn nhịp, cảm thấy hoàng thượng thật oai phong uy vũ, nếu có thể ở bên cạnh chăm sóc người thì thật tốt.
109 Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm đang cầm gương ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cực kỳ tự kỳ, vừa rồi còn sợ hãi bây giờ rất quý trọng khuôn mặt này, xem ra mọi nữ nhân đều yêu khuôn mặt.
110 Trong phòng khách phủ Vân vương, sắc mặt Vân Tử Khiếu lạnh lẽo nhìn ba người đang ngồi. Tuy mặt mày đều thâm tím nhưng không ảnh thưởng đến diện mạo tao nhã anh tuấn, ba người ba phong cách, Cơ Kình Thiên lãnh khốc, Tiêu Bắc Dã cuồng dã, Yến Kỳ ôn nhuận như ngọc, có điều lúc này ánh mắt ba người đều âm u nhìn chằm chằm đối phuong.
111 Trên đại điện Sấu Nghi, Đường Tử Khiên không nói gì, sắc mặt trắng bệch, thở dồn dập, nghe thấy hoàng hậu truyền lời, chậm rãi lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ.
112 Trên ngã tư đường , Vân Tử Khiếu dựa vào thành xe, nghĩ đến chuyện nữ nhi bỗng dưng mất tích. Trong lòng cảm thấy không yên, vừa rồi Long Nhất, Long Nhị đến nhận tội, ông đã lệnh cho bọn họ tới cửa thành trợ giúp điều tra, canh phòng không cho bất cử kẻ nào xuất thành.
113 Vào một ngày đẹp trời chị Nhiễm bỗng thấy mệt mỏi, hay cáu giận, anh Kỳ truyền ngự y đến khám cho chị. Sau một hồi bắt mạch thái y tươi cười: "Xin chúc mừng, là hỷ mạch, có thai!"Anh Kỳ: "Có thai là bệnh gì, sao ta chưa từng nghe thấy, có nguy hiểm không.
114 Trong thượng thư phòng, Sở Dật Kỳ đưa mắt nhìn Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên, ý cười càng thêm ôn hòa, phất tay bảo Hứa An đưa quận chúa tiến vào. Rất nhanh Vân Nhiễm đã vào tới, áo đoạn hoa, quần yên la, cả người kiều diễm như nắng, rực rỡ như một viên minh châu, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh tự tin.
115 Trên quảng trường chùa Tướng Quốc, Van Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy không nhịn được, cười rộ lên, người này đủ thiếu đạo đức. Lại muốn Cơ Kinh Thiên đứng trước mặt nhiều người mắng Nghiễm Nguyên Tử, có thể tưởng tượng hắn sẽ bị ngập trong nước bọt, Vân Nhiễm vừa tưởng tượng, vừa đưa mắt nhìn, cách đó không xa Cơ Kình Thiên đang trao đổi ánh mắt với Tiêu Bắc Dã.
116 Trong màn đêm, Vân Nhiễm bất động, trong mắt lóe lên tia sáng, nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để thu thập hai người này. Phía trước, vang lên giọng nói căm tức của Tần Dục Thành: “Triệu Thanh Nghiên, ngươi dám, có tin bản thế tử giết ngươi không.
117 Trong chùa Tướng Quốc yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, ngay cả phía hậu viện cũng im lặng không tiếng động, rơi vào trạng thái ngủ sâu. Ngoại trừ các tăng ni đi tuần tra không lơ là cảnh giác, hôm nay vừa xảy ra chuyện mặtnạ huyết chú, còn có yêu đương vụng trộm, gây tổn hại rât lớn tới danh tiếng của chùa, tiếp theo không thể để xảy ra chuyện gì.
118 Kim Châu vừa nói xong, sắc mặt Vân Hương Di trắng bệch, nhanh chóng nói: “Tiện nha đầu, ngươi dám ăn nói linh tính. ”Kim Châu nhanh chóng nâng mắt nhìn Vân Hương Di: “Tiểu Thư, nô tỳ chỉ nghĩ cho người, chẳng lẽ người không muốn chữa khỏi mặt sao? Nếu như vậy, người còn có thể tiến cung, không phải người vẫn muốn gả cho hoàng thượng sao làm phi tủ sao?”Kim Châu vừa nói xong, Vân Hương Di xông tới, tát nàng ta một cái: “Tiện tì, ngươi im miệng, còn dám nói linh tinh.
119 Trong phòng loạn thành một đoàn, Vân Hương Di cùng Hạ Ngọc Trân bổ nhào lên gọi: “Tổ mẫu, tổ mẫu. ”Lão vương phỉ trợn to mắt khó thở chỉ vào Vân Nhiễm: “Ngươi, ngươi.
120 Một thân trường bào màu trắng, Yến quận vương ngọc thụ lâm phong, cùng Tiêu Ngọc Đình mặc váy dài đi về phía giành cho nữ khách, có điều Yến quận vương không tiến vào, chỉ đưa Tiêu Ngọc Đình đếncửa rồi dừng lại.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 46