Kiều Phi Nhi hành động bất thình lình, khiến Lam Lăng Nguyệt trở tay không kịp, lúc con dao sắp đâm tới nàng, Trang mẫu dùng nội công kéo Lam Lăng Nguyệt ra giúp nàng tránh thoát đợt tấn công bất ngờ, sau đó sử dụng ba phần công lực xuất ra cú đá trên không về phía bụng Kiều Phi Nhi, đá bay Kiều di nương muốn tấn công tiểu thư nhà mình ra ngoài.
Kiều Phi Nhi tấn công không thành, ngược lại bản thân lại bị đá nằm lăn trên đất, đôi mắt cực kỳ sợ hãi nhìn Trang mẫu bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, bà không ngờ Trang mẫu biết võ công, không cam tâm trừng mắt hai người chủ tớ phía trước, bởi thân thể vừa chịu một lực tác động mạnh, lại liều mạng vùng vẫy, nên sau khi chật vật bò dậy, nơi cổ họng bức bách liền phun ra một ngụm máu tươi, bụng cũng do bị tổn thương nặng, đau đớn khôn nguôi.
“Kiều di nương, nếu như bà muốn tìm cái chết cũng phải tìm đúng phương phát được không, cớ sao lại cùng đức hạnh với nữ nhi của bà, cứ thích động một chút lại dùng dao đâm chỉa, bà cho rằng bất ngờ tấn công sẽ dọa sợ được à.” Nhìn dáng vẻ không cam lòng của Kiều Phi Nhi dính đầy bụi đất, Lam Lăng Nguyệt vỗ về trái tim nhỏ không ngừng đập loạn châm chọc bà, vừa rồi nếu không có Trang mẫu phản ứng nhanh, sợ rằng lúc này dao trắng đâm vào, dao đỏ đi ra.
“Lam Lăng Nguyệt, ngươi đừng đắc ý quá sớm, đợi một lát nữa phụ thân ngươi tới, nhìn thấy ta và Yên nhi bị ngươi hành hạ thành bộ dạng như vậy, ngươi cảm thấy ngươi còn lối thoát để mà nói sao?” Kiều Phi Nhi lạnh lùng nhìn Lam Lăng Nguyệt, bà muốn cho Lam Lôi Ngạo tự tay giết chết tiểu phế vật này, bà cực kỳ cam tâm tình nguyện chứng kiến cảnh cha con chém giết lẫn nhau, sẽ phải ầm ỹ đến mức nào đây.
Lam Lăng Nguyệt nghe Kiều Phi Nhi nói như vậy, chẳng những không bị dọa sợ, ngược lại khóe miệng còn nổi lên một nụ cười lạnh, nếu như dồn ép nàng quá mức, cùng lắm cùng xuống âm phủ, nàng sẽ không tỏ ra yếu kém với bất luận kẻ nào, cho dù kẻ đó trên danh nghĩa là phụ thân.
“Ngươi cười cái gì.” Kiều Phi Nhi thấy Lam Lăng Nguyệt không xê dịch chút nào, ngược lại khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, tâm không khỏi