101 Triển Chiêu xem xong ghi chép cũng nhíu mày, ở ngay trong vùng lân cận Khai Phong sao? Ngũ muội đó… Thật sự đã chết từ lâu!Bao Duyên vừa đặt một quyển tư liệu xuống, đang định cầm quyển khác lên, thấy dường như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có phát hiện, liền chạy sang.
102 Giữa trưa, khí trời bỗng dưng oi bức, mọi người đang ôm một đống giấy cuộn ngồi trong sân tìm manh mối về Sơn Âm Thôn. Thú vị nhất là Bàng Dục, miệng ngậm bút, ngồi cạnh băng ghế đá, trên băng ghế là một cuộn giấy, trong giấy viết đầy “cổ vịt”.
103 Bạch Ngọc Đường đi vào theo Lục Thiết Tâm, trong phòng có một nữ oa khoảng mười hai mười ba tuổi, thấy có người lạ vào, lại còn là nam nhân, liền cúi đầu, đứng qua một bên, có vẻ rất e dè.
104 Trong phủ Khai Phong, Bao Duyên đang rảnh rỗi, vắt trên bàn đọc những ghi chép về Ngũ Mang Phong Thủy, số sách này được mượn từ Tàng Thư Các, sách của Bao Chửng nhiều mà loạn, có quyển còn bị thiếu, đọc rất tốn sức.
105 Động tác của nữ quỷ bạch y kia nhanh nhẹn gọn gàng, có thể thấy được là khinh công không tệ, nàng ta chạy một lúc, cuối cùng nhảy qua tường vào cửa hàng cổ vịt cay chết mèo.
106 Cái “cho nước trước” của Triển Chiêu dẫn đến việc sau khi Bạch thiếu gia đổ nước vào nồi thì vứt hết cả mì cả rau vào. “Phải nấu nước lên đã!” Triển Chiêu hoảng hồn, vội lấy đũa vớt mì lên.
107 “Quỷ thôn?” Bao Duyên vờ không hiểu, lừa hỏa kế kia tiếp tục nói. “Chính là thôn làng có quỷ!” Hỏa kế lắc đầu: “Không biết đã bao lâu, khi đó Sơn Âm Thôn rất đông vui! Bán xạ hương, nữ oa nhi ai cũng rất xinh đẹp, thôn làng ấy cực kì sung túc! Những thôn lân cận như chúng ta đều xem việc cưới được cô nương trong Sơn Âm Thôn là vinh hạnh.
108 Bàng Dục và Bao Duyên cầm xẻng, khổ sở nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, như đang hỏi: Bắt chúng ta đào sao?Triển Chiêu cười híp mắt gật đầu: “Bắt đầu từ mộ của Ngũ Muội!”“Triển đại ca, không nên đâu…” Bao Duyên cầm xẻng nhìn Triển Chiêu.
109 Khi mọi người về đến phủ Khai Phong thì trời đã sáng rồi, Bao đại nhân đã vào triều, mọi người về phòng, ngủ trước một lúc. Triển Chiêu lật chăn lên, liền thấy Đại Hổ và Tiểu Hổ đều có mặt, nằm như đang sưởi giường, hơi buồn bực: “Ngươi nói xem sao chúng nó lại thích ngủ ở chỗ ta đến vậy?”Bạch Ngọc Đường cười cười: “Ngươi là đại vương của chúng nó mà, cái này gọi là nịnh nọt.
110 Thái hậu bị tình nghi giết người, người bị giết lại là đại hòa thượng đức cao vọng trọng Huyền Bi phương trượng, chẳng phải nguy rồi sao? Chỉ trong thoáng chốc, cả thành Khai Phong đều như bùng nổ.
111 Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng đâu thể cứ dựa vào đầu thuyền nói chuyện phiếm bỏ mặc Triệu Trinh và Lạc Hâm không quan tâm, cuối cùng vẫn quay lại ngồi cùng.
112 Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy về phủ Khai Phong, khi ấy, mọi người đều đang ở trong phòng của Huyền Bi phương trượng. Triệu Trinh ngồi đối diện Huyền Bi phương trượng, bọn Bao Chửng đầy đủ bên cạnh.
113 Hạt Cửu Thiên đột nhiên xuất hiện, khiến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất bất ngờ. Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường, hỏi nhỏ: “Theo lời Lạc Hâm phu nhân nói, Hạt Cửu Thiên không phải kẻ thù của nàng ta sao? Bằng không trước đây làm sao có được sự tích anh hùng cứu mĩ nhân của ngươi?”Bạch Ngọc Đường bất lực lắc đầu: Lạc Hâm phu nhân nói dối sao? Nếu người năm đó thật sự là Lạc Hâm phu nhân, có cần phải trăm phương ngàn kế bắt đầu lừa gạt người khác từ bảy tám năm trước không? Hơn nữa lừa hắn cũng không có tác dụng gì.
114 Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tự mình đến khách điếm, lập kế thử Hạt Cửu Thiên. Triển Chiêu khí thế bừng bừng, lẻn vào, dự định giả thích khách ám sát Hạt Cửu Thiên, dò xét căn nguyên của hắn, nhưng hưng phấn mà đi, rầu rĩ quay về.
115 Ngủ ngày lúc nào cũng không yên, nội lực hai người lại cao, vừa ngủ vừa nghe tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, có lẽ đã đến trưa rồi. Ngay khi ấy, chợt cửa mở “két” một cái, có người chạy nhè nhẹ vào, bò lên giường ngồi cạnh Triển Chiêu.
116 Bọn Triển Chiêu tiếp tục đến Thái Bạch Cư, ngồi xuống gọi món. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng ngồi xuống, đương nhiên là cạnh nhau, Bàng Dục tay chân nhanh, chen giành vị trí của Tiết Ích Linh, ngồi cạnh Triển Chiêu, Tiết Ích Linh đành phải ngồi cạnh hắn, Bao Duyên chầm chậm thong thả ngồi xuống bên kia, gần Bạch Ngọc Đường, có vẻ hơi mệt mỏi.
117 Triệu Trinh thấy tiếng đàn đã dừng, liền thở nhẹ một hơi: “Sáng sớm nay thái hậu và Bát vương gia đã đến hoàng lăng, chuẩn bị để Nguyệt Hòa phu nhân vào hoàng lăng, chỉ có điều, hài cốt của phu nhân hẳn là còn trong tay tỷ?”Lạc Hâm phu nhân phía sau không lên tiếng.
118 Triệu Phổ và Công Tôn dẫn Thạch Đầu và Tiễn Tử đi tìm bọn Bao Duyên, để Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại, quyết định đi tìm Lạc Hâm phu nhân dò hỏi, xem có thể tìm thêm được manh mối không.
119 Lạc Hâm kéo Bạch Ngọc Đường chạy đến một khu rừng gần đó, nói: “Bọn chúng sẽ truy sát ta, đây là nơi chúng ta liên lạc. ”“Bọn chúng là ai?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
120 Bao Duyên và Bàng Dục điên cuồng chạy, chạy một lúc chợt nghe phía sau nổ “Ầm” một tiếng. Bàng Dục nhảy dựng lên: “Ai da, xong rồi, đám quan lại đó có lôi hỏa đạn, sắp cho nổ chết chết chúng ta rồi!”“Không đâu!” Bao Duyên vừa chạy vừa thở dốc, đã sắp chạy không nổi nữa: “Lôi hỏa đạn… Sao lại không có ánh lửa.