141 Đường Thạch Đầu được ăn một bữa toàn món ngon trong nhà Bạch Ngọc Đường, nhưng lại nghe nói Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã gạo nấu thành cơm, quan trọng là Triển Chiêu hoàn toàn không phủ nhận, hắn có ngốc mấy cũng biết là thật rồi, cho nên vô cùng buồn phiền.
142 Canh ba nửa đêm, mây mù trăng tối, trong phòng ngỗ tác, tiếng thét chói tai. Uy lực của tiếng thét này cực lớn, tiếng thét phát ra từ ba người: Bao Duyên, Bàng Dục, Đường Thạch Đầu!Đầu tiên, Tiểu Tứ Tử vừa thiu thiu ngủ bị đánh thức, chui vào lòng Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, ai hét vậy?”Tiêu Lương nghĩ thầm không biết Bàng Dục gặp ác mộng hay gặp thứ gì rồi, nhưng ở đây là phủ Khai Phong, có thừa người giải quyết, thế là bịt tai Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi không sợ, có ta ở đây, có thể là ai đó gặp ác mộng thôi.
143 Trong Khai Phong có cương thi, còn quậy phá ngay dưới tầm mắt của Bao Chửng từ trong phủ Khai Phong đến tận hoàng cung, tuy nhờ Công Tôn giải thích, người trong Khai Phong đều biết đây không phải cương thi làm loạn thật, mà là có người muốn tạo hỗn loạn, nhưng để tránh đánh cỏ động rắn, tin tức này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
144 Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo dõi lại phân tán tư tưởng, hai người đang làm chuyện đứng đắn đột nhiên kìm lòng không đặng làm chút chuyện không đứng đắn.
145 Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đáp xuống gần bên ngoài ngôi đình, tên hòa thượng cầm đầu trong đình đã bị các ảnh vệ bắt lại, mười người kia thì quỳ thẳng một hàng, sẵn sàng chờ Triệu Phổ xử lý.
146 Thẩm Bạch Ngạc và Thạch Thiên Kiệt bất ngờ đỗ cao, làm tăng thêm vấn đề cho kì thi Hương lần này, địch ý nhàn nhạt của bọn họ với Bao Duyên khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt đầu cảnh giác.
147 Nhiếp hồn thuật đột nhiên xuất hiện, khiến Bạch Ngọc Đường bắt đầu cảnh giác. Khi nãy nếu không phải Đường Thạch Đầu đi theo mình, còn nhảy ùm xuống sông, nói không chừng người trúng kế đã là Bạch Ngọc Đường!Dùng những thứ như nhiếp hồn trận, mê hồn thuật để đối phó cao thủ như Bạch Ngọc Đường, chỉ dùng được một lần! Mà còn phải dùng ở thời điểm hắn hoàn toàn không đề phòng, một khi hắn đã đề phòng trước, thì rất khó trúng kế lần nữa… Cho nên, nếu như lần này là có người tính kế chờ thời cơ muốn giết Bạch Ngọc Đường, thì Đường Thạch Đầu thật sự là đại ân nhân.
148 Tiếng lòng của Tiểu Tứ Tử: cha, Cửu Cửu, Tiểu Lương Tử, có chuyện lớn rồi! Lúc Tiểu Tứ Tử và Bạch Bạch đi dạo phố, không ngờ lại nhìn thấy Miêu Miêu ôm một cô nương, còn nắm tay nữa! Chẳng lẽ đây chính là… ngoại tình mà Cửu Cửu hay nói?!Tiểu Tứ Tử ôm má, há hốc mồm, cái bánh bao trong miệng rơi mất cũng chẳng để ý, chỉ có một giọng nói vang vọng trong đầu, Miêu Miêu ngoại tình rồi! Ngoại tình rồi kìa!Triển Chiêu xấu hổ đỡ Triệu Viện, nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của Tiểu Tứ Tử, nghĩ thầm, không phải, không phải đâu! Oan uổng quá!Hắn vô thức nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đang vô cảm đứng yên tại đó, nhưng xung quanh lại có oán khí đen vần vũ, nhìn mà giật mình.
149 Bốn người ngồi trong nhã gian của Thái Bạch Cư. Triển Chiêu chống cằm, ngẩn người nhìn mấy đĩa điểm tâm trên bàn. Triển hộ vệ trước nay vốn ôn hòa hiện tại đang âm thầm hỏi thăm hết các vị tổ tiên của đầu bếp mới trong Thái Bạch Cư.
150 Kẻ tự xưng là người quan trọng nhất của Triển Chiêu là ai?Người đi vào, không ngờ lại chính là Cừu Lãng Hành bị tình nghi đã đột ngột biến mất trong trường thi hôm trước.
151 Đêm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cẩn thận nghiên cứu con đường đi vào núi ngày mai. Hai người đóng cửa, bí mật nói chuyện một đêm, Tiểu Tứ Tử chạy đến nghe trộm mấy lần đều bị lùa đi, cuối cùng ra về công cốc.
152 Triển Chiêu sờ mất một lúc lâu, lấy một cái túi vải màu trắng trong vạt áo Bạch Ngọc Đường ra. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, đây là thứ tối qua Triển Chiêu ra vẻ thần bí nhét vào ngực áo mình, bảo giữ cho hắn.
153 Ngoài trường thi, Bạch Ngọc Đường nhìn danh sách thi đấu cũng thầm buồn bực, mất mấy ngày, rốt cuộc bị Tiểu Tứ Tử lừa gạt. Đời này hắn thật chưa từng ra sức dạy người khác như vậy.
154 Tiểu Tứ Tử cầm cành cây Bạch Ngọc Đường đưa cho, cành cây thôi cũng đã cao gần bằng Tiểu Tứ Tử rồi, ngửa mặt nhìn Đường Thạch Đầu và Bạch Ngọc Đường, không biết làm sao.
155 Tiếng chiêng của quan chủ khảo vang lên, tỷ võ bắt đầu. Đường Thạch Đầu đưa tay định rút đao, dùng sức, không rút được! Lại dùng sức, vẫn không rút được!“Phụt…” Triển Chiêu bị sặc trà, kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, lúc này mới nhớ ra, tính tình cây đao của Bạch Ngọc Đường cũng xấu hệt như hắn, người thường không thể rút ra được.
156 Sầm Lâm vứt cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một đáp án cực kì nan giải, hôm nay!Thiên hạ đại loạn vào hôm nay, hôm nay là lương thần cát nhật?! Đáp án này khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.
157 Khi trận đấu đầu tiên bắt đầu, mặt trời đã bị che khuất hẳn, bầu trời tối sầm xuống. Đa số bách tính đến xem tỷ thí đều rướn dài cổ nhìn lên đài, nghĩ thầm sao chỉ nói chuyện, mãi vẫn chưa thấy tỷ võ.
158 Chiều một ngày xuân, trong phủ Khai Phong trăm hoa đua nở, thời tiết đẹp lại ít án mạng, mọi người đều có chút lười biếng. “Thạch Đầu~”Trong sân, Tiểu Tứ Tử chải lông cho Thạch Đầu rồi nằm sấp trên lưng Thạch Đầu nghịch tai nó.
159 Kì thi trạng nguyên đầy hỗn loạn qua đi, Khai Phong lại bình yên như trước. Ba thủ phạm chính Sài, Thạch, Thẩm và các tòng phạm đều bị Bao Chửng trừng phạt đúng luật.
160 Khi Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu kéo về đến Thái Bạch Cư thì Tiểu Tứ Tử đã gọi một bàn thức ăn mới, Triển Chiêu nghe nói người của Thiên Ma Cung hạ độc trong thức ăn thì hơi biến sắc, ngồi một bên đâm con cá kho lên ăn.
Thể loại: Truyện Ma
Số chương: 7