61 Sau khi ra khỏi chỗ Lê Lão Phong Nhi, bọn Triển Chiêu đều mờ mịt, lão nhân này điên điên khùng khùng, nói một câu chỉ được nửa câu, bằng không thì phải ghép hai câu lại thành một câu, khiến người nghe có vẻ như hiểu lại như chẳng hiểu gì, phức tạp gấp bội.
62 Chiếc xe ngựa đi loanh quanh một lúc lâu, vào ngõ nhỏ lại ra đường lớn, đến trước cửa một khách điếm ở ngoại thành mới dừng lại. Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn biển hiệu khách điếm kia: Yến Hoa Lâu, kéo Triển Chiêu đang muốn theo vào lại.
63 Giữa đêm khuya, trong ngõ nhỏ không người, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bỗng dưng phát hiện phía sau có người im lặng theo dõi mình, hai người có nội lực cao cường như vậy mà lại hoàn toàn không chú ý phía sau có người.
64 Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy được tín hiệu cầu cứu của Hải Long Bang, tuy biết rằng hiện tại có chạy đến cũng không còn kịp nữa, nhưng vẫn phải đến xem thử.
65 Câu chuyện Ngô Cương kể ọi người nghe cũng không quá bi thảm chấn động lòng người, có thể là vì khi kể đã được giản lược. Khi đó những vị đương gia đầu tiên của Hải Long Bang đều xuất thân từ hải tặc, cướp tàu giết người cũng đã làm không ít.
66 Nữ nhân quỷ dị kia đến rồi đi chỉ trong chớp mắt, từ lúc xuất hiện đến khi biến mất đều vô thanh vô tức, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngây ngốc tại chỗ, nếu bảo là hoa mắt… Đâu thể có chuyện nhiều người như vậy cùng hoa mắt!Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ra ngoài khơi, lúc này trên mặt biển đã trống không, ngoại trừ bọt nước trắng tung và lớp sương mù thì không còn gì nữa, đừng nói đến người!Tương Bình đang ở tiền viện, khi hắn lao ra cũng kịp nhìn thoáng qua một cái, nhưng sau đó vì trận gió kia mà còn chưa kịp nhìn rõ thì người đã biến mất! Hắn bảo các gia đinh phụ trách canh giữ trên đảo báo lại tình trạng các hố lửa.
67 Đang yên lành đột nhiên lại xuất hiện một nữ quỷ, sống chết không buông, nói Bạch Ngọc Đường là nhi tử của nàng ta. Mẫn Tú Tú bị nàng ta lầm rầm đến mức nổi giận, nàng nuôi dưỡng Bạch Ngọc Đường từ nhỏ, yêu thương như nhi tử, hôm nay bỗng dưng có người đến tranh, không giận được sao.
68 Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa Mai di về đại thính, Mẫn Tú Tú lại phái người đưa Mai di về biệt viện nghỉ ngơi trước. Lô Phương sắp xếp cho các gia đinh của Hãm Không Đảo canh gác ngày đêm, Triệu Phổ cũng phái các ảnh vệ đến hỗ trợ.
69 Triển Chiêu xách con mèo đen kia về phòng, ngồi trên giường nhìn nó chằm chằm, Bạch Ngọc Đường không về cùng hắn, nói một lát nữa về sau. Nhìn qua thì mèo con cũng không có gì khác thường, nó đang ngồi xổm trên tủ gỗ dâu đầu giường, liếm móng rửa mặt.
70 Vừa nghe tới ba chữ “Quỷ diện nhân”, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nghĩ đến quỷ diện nhân biết phân thân đã tập kích Lê Lão Phong Nhi và đánh một trận với Bạch Ngọc Đường đêm đó.
71 Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy gì mà lại khiến bọn họ hoảng hốt đến không nói ra lời?Mà quả thật, cảnh tượng trước mắt chỉ có thể dùng “không thể tưởng tượng” để hình dung, trên mặt biển ngoài xa, một hòn đảo nhỏ xuất hiện, đang nhô lên chầm chậm, càng lúc càng cao.
72 Hai người vô thức đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía chiếc xe ngựa trước mặt, người trong xe rốt cuộc là thần thánh phương nào, hắn mang theo Chiêu Hồn Linh, có thấy là có liên quan đến vụ án lần này.
73 Sau khi bọn Triển Chiêu về đến Tiêu Dao Đảo thì kể lại chuyện Nguyệt Lưu Ly và hải đồ hình trăng rằm cho Công Tôn Triệu Phổ. Vừa khéo Tương Bình cũng có ở đó, mọi cùng nghiên cứu.
74 Đến bờ biển, nhìn mặt biển nổi đầy thi thể, cảm giác cực kì buồn nôn. Công Tôn vội lấy rượu thuốc trong hòm ra tẩm ướt khăn, bảo các gia đinh phụ trách cứu người của Hãm Không Đảo che mặt lại.
75 Đổng Hiểu Điệp chỉ nói với Triển Chiêu một chuyện: Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm sinh sống trên biển của bọn hắn, có thể nhìn ra được tình trạng vùng biển này thời gian gần đây rất lạ.
76 Bạch Ngọc Đường nhàn nhã nói ra một câu như vậy, hiệu quả lại cực kì kinh người. Triển Chiêu bị nghẹn hột nhãn, Trầm Nhan há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.
77 “A? Ngũ gia, ngài tìm thứ gì?” Bạch Phúc bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy về tới kho hàng. Trong kho này chất rất nhiều thứ, đa phần là những thứ nhặt được từ vùng biển cạn sau núi.
78 Bạch Ngọc Đường nhìn thấy bóng người đó thì ngẩn người, lại là quỷ diện nhân, hắn đến chỗ Mai di làm gì?Trong lòng thầm nghi ngờ, Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, lặng lẽ theo sau.
79 Mai di bưng khay đi vào, thấy Bạch Ngọc Đường đang đi ra thì cười nói: “Có đói không? Ăn chút gì?”Bạch Ngọc Đường thấy được thứ Mai di đang bưng là chè trôi nước nhân đậu đỏ vừa nhắc đến khi nãy, hắn vốn không thích ăn đồ ngọt, con mèo đó thì lại rất thích.
80 Triển Chiêu đứng ở mũi thuyền, Bạch Phúc nhìn bản vẽ hắn đưa cho, âm thầm ghi nhớ, sau đó nhổ neo ra khơi, hai người ngồi trên con thuyền nhẹ và nhanh nhất của Hãm Không Đảo, lao nhanh như tên bắn.