21 Trần lão và Bạch Viễn Đường cũng không kinh ngạc bao nhiêu, nhân vật thần bí giống Phượng Thiên Tuyết có một túi không gian cũng là chuyện rất bình thường.
22 Dù sao chỉ trong vòng một đêm mà đích nữ phế vật lại trở nên lợi hại như vậy, nhất định là có cao nhân vừa ý, tuy rằng bình thường Chu Nhi thích ức hiếp người khác, nhưng dù gì cũng không phải kẻ đần.
23 "Tỷ tỷ, ngươi nói cái gì? Ý của tỷ là nương của chúng ta. . . Chết oan hay sao?". Sắc mặt Phượng Thiên Trạch biến đổi.
"Có khả năng này, nhưng mà Thiên Trạch, chúng ta bế quan trước, cố gắng tăng cấp huyền thuật lên, về sau gặp phải cường giả còn có thể bảo vệ tính mạng.
24 Nam tử áo trắng này, tuấn nhan tuyệt thế kia, có thể nói là khuynh quốc khuynh thiên hạ!
Nam tử áo trắng thấy Phượng Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn mình, nụ cười không khỏi xán lạn hơn, nụ cười như vậy, lại đẹp tới mức khiến vạn vật ảm đạm, khí tức tôn quý cũng lan tỏa toàn thân.
25 Phượng Thiên Tuyết không có cách nào khống chế thân thể của mình, nàng khiếp sợ phát hiện Hiên Viên Nguyệt Triệt lại có thể khiến mình ngồi lên trên đùi của hắn!
Lập tức, Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy huyết khí mãnh liệt, mặt đỏ tới mang tai!
Tuy rằng kiếp trước nàng đã là phu nhân, nhưng ở kiếp này, thân thể hiện giờ vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật với nam tử như thế!
"Ngoan ngoãn ngồi, nghe lời!".
26 Thấy nàng kinh hoảng như bé thỏ trắng bị kinh hãi, Hiên Viên Nguyệt Triệt cười vui vẻ.
Nét tươi cười trên mặt dừng lại, hắn, đã bao nhiêu lâu rồi hắn không nở nụ cười như vậy? Nha đầu kia thật sự là rất thú vị, làm sương mù trong nội tâm của hắn đều dễ dàng tản đi.
27 Phượng Thiên Tuyết vô cùng khiếp sợ, Hiên Viên Nguyệt Triệt. . . Vì sao đối với nàng tốt như vậy?
"Vì sao. . . đối tốt với ta như vậy?".
"Chúng ta là người một nhà, không phải sao?".
28 Phượng Thiên Tuyết hai tay nắm thật chặc, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, có một loại đau nhức khiến nàng tỉnh giấc!
Kiếp trước của nàng, bởi vì là cô nhi, sở dĩ rất nhiều người cũng không muốn gặp nàng, coi thường nàng, chẳng thèm nàng!
Mà chỉ có sư phụ của nàng.
29 Vân Nhi biết điều cáo lui.
Phượng Thiên Trạch phiền muộn vô cùng, "Tỷ tỷ, tỷ còn có bí mật gì không thể nói cho đệ biết?".
Dù sao cũng là tỷ đệ ruột, Phượng Thiên Trạch vẫn hy vọng biết được rõ ràng.
30 Chu Nhi cố hết sức mà bò lên, biết rõ nếu không nói ra, Tam tiểu thư sẽ đánh nàng đến chết!
"Tam tiểu thư. . . Ô ô! Nô tỳ cũng không biết vì sao trong vòng một đêm đại tiểu thư lại có linh lực, đánh nô tỳ và Vân Nhi tới sưng mặt lên, còn bắt chúng ta ăn độc đan.
31 Nếu muốn ganh đua cao thấp với Phượng Hiểu Vũ, Phượng Thiên Trạch lại rất tự tin có thể đánh bại Phượng Hiểu Vũ.
"Ngươi. . . Ngươi thế mà lại có linh lực thật sao!".
32 Trong viện.
Chu Nhi và Vân Nhi quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu.
"Xin đại tiểu thư tha mạng! Trên đường từ vườn thuốc về Chu Nhi gặp tam tiểu thư, tam tiểu thư ép nô tỳ nói, nô tỳ đành phải nói tình hình của người!".
33 Phượng Tử Bách thản nhiên nói.
Phượng Hiểu Vũ sáng mắt lên, vui mừng theo nha hoàn về viện, Lâm thị cười: "Lão gia, bỗng nhiên con nhóc kia có linh lực, chắc hẳn là có cao nhân chỉ dạy chăng? Hoặc là có ai đó tài giỏi đả thông kinh mạch cho, khiến nó có thể tu luyện?".
34 Phượng Thiên Trạch hơi ngừng lại, khuôn mặt nhỏ phồng lên: "Tỷ tỷ nói chuyện càng lúc càng khó hiểu, chẳng qua đệ nhìn sơ cũng biết là sắp có trò vui để xem nha, ha ha!".
35 Phượng Thiên Trạch cũng là kẻ thông minh lanh lợi, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện tỷ tỷ bất ngờ gặp được, cũng nói là có cao nhân chỉ bảo, mới có thể lên nổi cấp hai.
36 Lâm ma ma lập tức nở nụ cười tựa đóa hoa: "Mời đại tiểu thư đi lối này. ".
Phượng Thiên Tuyết bình thản nhướn mày, cùng Phượng Thiên Trạch đi theo hướng Lâm ma ma chỉ.
37 Vẻ mặt hai ả hung dữ, tay nắm chặt, tuy mấy ả chỉ cấp một cấp hai, song đối với một người từng là đại tiểu thư phế vật cũng đủ để bắt nàng rồi.
"Hỗn xược! Một bầy nô tài chó chết cũng dám bất kính với đích nữ Phượng gia như thế! Bản tiểu thư thấy các ngươi chán sống rồi!".
38 "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Lâm thị ôn nhu hỏi: "Trương ma ma ngươi luôn rất hiểu lễ nghĩa, sao lại làm loạn với đại tiểu thư?".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiên Tuyết nhăn lại: "Đây là nhị di nương ngầm nói Thiên Tuyết không có lễ nghĩa, làm loạn với Trương ma ma sao?".
39 Đã mấy năm rồi, nhìn nàng còn nhỏ gầy hơn trước, Phượng Thiên Tuyết bèn để nàng nghỉ một lát, sau đó để Chu Nhi qua phòng ăn bưng đồ qua cho nàng.
"U Trúc, ngươi không đi theo Tam tiểu thư, vẫn một lòng một dạ hướng về bản tiểu thư, ta sẽ không phụ lòng trung thành của ngươi, nhưng mà sau này phải nghe khắp nơi, nhìn khắp chốn, cẩn thận tiện nhân!".
40 Hiên Viên Nguyệt Triệt hoàn toàn không để ý khuôn mặt đã tái đi vì giận của Phượng, đeo chuỗi hạt châu lấp lánh ánh sáng lên cổ nàng.
"Ngoan, phải đeo, không được tháo ra!".