41 "Không cần vội, chờ một lát, tiếp tục đưa linh lực vào. ". Hiên Viên Nguyệt Triệt thấy Phượng Thiên Tuyết nhanh chóng thất vọng, không khỏi nhẹ cười.
Phượng Thiên Tuyết bình ổn tinh thần, lại đưa thêm Linh lực vào thủy tinh cầu!
Quả cầu màu trắng đột nhiên biến thành màu xanh nhạt, từ màu xanh lại biến thành màu tím!
Hiên Viên Nguyệt Triệt nhàn nhạt cong khóe môi lên, hắn tin Phượng Thiên Tuyết không thể là mạch trắng thấp kém được.
42 Ót Phượng Thiên Tuyết đụng vào ván giường, có chút đau nhức, nhưng càng làm nàng khiếp sợ chính là, Hiên Viên Nguyệt Triệt thế mà lại hôn nàng!
Bốn cánh môi chạm nhau, ma sát bùng lên ngọn lửa mãnh liệt!
Hương vị đặc biệt của nam tử đánh lên từng giác quan của nàng, Phượng Thiên Tuyết gắt gao cắn răng, nào ngờ hắn vô cùng điên cuồng, hung hăng cạy mở hàm răng của nàng!
Cả người Hiên Viên Nguyệt Triệt đều đè ở trên người nàng, thân hình nhỏ xinh không nhịn được, khẽ run rẩy.
43 Trở lại một canh giờ trước.
Trong Như Yên viện.
Lâm thị phất tay cho toàn bộ thị nữ lui xuống, thần sắc trầm xuống, “Không nghĩ tới tiện nhân kia thế mà lại tu luyện được, còn lập tức trở thành Huyền thuật sư cấp bốn, còn ngày càng trưởng thành…”.
44 “Mẫu thân, chúng ta phải dùng biện pháp gì đây?”. Phượng Hiểu Vũ tò mò hỏi, “Phụ thân dường như cũng không phải thực sự thích Phượng Thiên Tuyết?”.
“Ừm, dù thế nào, mẫu thân vẫn là nữ nhân phụ thân ngươi yêu nhất, hai đứa tạp chủng kia, sao có thể thay thế được vị trí của các ngươi?”.
45 Phượng Hàm Yên vội vàng đem gương nhỏ luôn mang bên mình ra soi, ngay lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán!
Trong gương, mặt Phượng Hàm Yên đã không còn bóng loáng trơn nhẵn như xưa, mặt nàng không chỉ sưng mà còn hiện ra từng nốt mẩn đỏ!
Liếc mắt nhìn lại một cái, Phượng Hàm Yên còn tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ, nàng sờ đến mụn trên mặt, cả người hãi hùng khiếp vía mà hét lên!
“Thượng Quan Nguyên! Cái tên khốn nạn này!”.
46 “Ý của Trương đại phu … Là nói mặt của Yên Nhi, có lẽ có thể chuyển biến tốt hoặc trúng độc, không bao giờ có thể khỏi?”. Mặt Phượng Tử Bách âm trầm đến cực điểm.
47 Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết trầm xuống, kinh ngạc mà nhìn về phía Phượng Tử Bách, lại nhìn về phía Phượng Hàm Yên, “Phụ thân, người sao lại cho là như vậy? Thiên Tuyết có gan to cũng không dám làm như vậy.
48 Qua nửa canh giờ, Thượng Quan Nguyên cùng phụ thân Thượng Quan Tĩnh cuối cùng cũng tới Phượng phủ.
Bước vào đại sảnh, Phượng Tử Bách liền phẫn nộ mà đứng lên, chỉ vào Thượng Quan Nguyên, cả giận nói: “Ngươi đồ tiểu súc sinh này lại dám hạ độc hại nữ nhi của ta! Thượng Quan Tĩnh, ngươi mau trả lại công đại cho lão phu!”.
49 Thượng Quan Tĩnh vừa nghe, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp, xem bộ dáng Phượng Tử Bách, cắn chết hắn cũng không bỏ qua sự việc này, cứ thế danh dự Thượng Quan gia sẽ bị hao tổn!
Nếu như Thượng Quan Nguyên đã thừa nhận thích nhị tiểu thư, vậy chắc chắn sẽ không hạ độc nữ tử mình thích!
Tuy rằng trước mặt nhiều người như vậy mà Thượng Quan Nguyên thừa nhận thích nhị tiểu thư Phượng Hàm Yên, có vẻ sẽ hạ thấp nhân phẩm, nhưng mà… Chung quy so với tổn thất danh dự có lẽ vẫn tốt hơn?
Với cả việc tình cảm không thể khống chế! Thượng Quan Nguyên cưới nhị tiểu thư, đích nữ sẽ chịu nhục, nhưng mà phế vật xấu xí kia không được Phượng Tử Bách sủng ái, cho nên Thượng Quan Tĩnh không cảm thấy có vấn đề gì!
Lúc này đôi mắt Thượng Quan Tĩnh liếc qua, thấy được Phượng Thiên Tuyết đang ở một bên uống trà.
50 “Nực cười! Chúng ta cũng không hài lòng hôn ước này, pháp quy của Hạ Quốc quy định, nếu hai bên không hài lòng, vậy thì một tháng sau gặp nhau trên lôi đài để giải trừ hôn ước! Bên nào thắng, thì có thể chủ động viết giải hôn thư! Đại tiểu thư nếu có dũng khí, vậy một tháng sau, Nguyên Nhi và ngươi gặp nhau trên lôi đài!”.