201 Giọng nói đạm mạc của Lãnh Phong truyền đến: - Người không sao là tốt, Quan Doãn, trong huyện đã cho xe đi đón cậu, cậu theo xe cùng về, đừng có để xảy ra sơ xuất gì đấy.
202 Tin Quan Doãn trở về như một hòn đá làm dậy lên ngàn lớp sóng, nhanh chóng tạo thành một phong trào ở toà nhà huyện uỷ huyện Khổng, vô số người bỏ dở cả công việc, đi ra văn phòng, như nghênh đón anh hùng chiến thắng trở về, đón Quan Doãn.
203 - Ôn Lâm ở nhà chờ anh. Tôi và Tấn Lực đi cùng, sẽ trở thành cái bóng đèn thật to mất. Lưu Bảo Gia cười ha hả, xoay người bỏ chạy. - Anh Quan, chẳng thà dạy tôi phụ mỹ nữ trong thiên hạ, không nên dạy mỹ nữ trong thiên hạ phụ tôi.
204 Quan Doãn luôn là một người thuần khiết. Hiện tại tuy rằng hắn được Ôn Lâm ôm, nhưng không có tâm tư khác, chủ yếu hắn cũng đang suy nghĩ về chuyện của mẹ.
205 Phải nói trước đây sự phân tích của Hạ Đức Trường về thế cục Hoàng Lương cũng coi như đánh đúng điểm mấu chốt, nhưng vẫn chỉ là trên bề mặt mà thôi. Dù sao thì Hạ Đức Trường cũng không phải là người ở Hoàng Lương, cũng không có kẻ thân cận nào nằm trong giới chính trị ở đây, cách nhìn của ông ta về Hoàng Lương đa phần là từ những lời đồn mà thôi.
206 Khi Quan Doãn tỉnh giấc đã không thấy bóng dáng Ôn Lâm đâu nữa, giấc mộng thơm đêm qua còn lưu hương lại trên môi, chỉ có điều người ấy đã không còn ở lại, dấu ấn mùi hương cứ theo hắn mãi không rời.
207 Vương Tiến Thái lập tức giận đến đổi sắc, mặt tím cả lại. Quan Doãn vốn cho rằng, dù Vương Tiến Thái có tức giận đến mấy, nhiều lắm cũng chỉ căn dặn cấp dưới bắt giữ phần tử quấy rối, không ngờ lai khiến hắn mở rộng tầm mắt, Vương Tiến Thái chẳng thèm nói hai lời, đẩy cửa bước xuống xe, điên cuồng hét lên một tiếng với tên cướp đường mặc áo khoát đang chạy như điên: - Mày có gan thì đứng lại, có tin tao đá một cái cho mày tàn phế không? Nếu như vừa rồi chỉ là một lọ mực đỏ như máu để cảnh cáo, có ý tạo uy thế phủ đầu cực lớn cho Quan Doãn, thì Vương Tiến Thái gầm lên giận dữ như vậy như đất bằng dậy sóng khiến Quan Doãn chấn động trong lòng.
208 Diệp Lâm vừa thấy Lãnh Nhạc đã cười nói: - Trưởng ban thư ký đích thân hành động, tiểu Quan thật sự rất có thể diện. Một câu “tiểu Quan” có ý nghĩa rất phong phú, đã nói lên được sự quen biết giữa bà và Quan Doãn, lại biểu lộ bà rất yêu quý Quan Doãn nữa.
209 Quan Doãn tuy rằng có thù sâu như biển với Trịnh Thiên Tắc, nhưng hắn dù sao chỉ có vài lần gặp mặt với Trịnh Thiên Tắc, đối với thanh âm của Trịnh Thiên Tắc không quen thuộc, nhưng hắn không nghe được thanh âm không lo lắng của Trịnh Thiên Tắc, chỉ nghe tiếng đập cửa hắn liền kết luận, người này làm việc kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, không dùng ngón tay khẽ gõ cửa Bí thư Thành ủy, lại dùng bàn tay đập, không phải không hiểu lễ tiết, chính là quá lên mặt.
210 Tưởng Tuyết Tùng ở phía trước, Lãnh Nhạc ở giữa, Quan Doãn cuối cùng, công sức ba người từ trên lầu đi đến dưới lầu, cũng chỉ mấy phút, người gặp phải không hơn năm ba người, nhưng sau một lát, tin tức Quan Doãn đi cùng bí thư Tưởng, Trưởng ban thư ký Lãnh giống như đã mọc cánh nhanh chóng truyền khắp tòa nhà Thành ủy.
211 Quan Doãn mới đến Hoàng Lương nửa ngày, thế cục Hoàng Lương đã bắt đầu âm thầm rung chuyển một đợt mới, giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác lại một lần nữa giương cung bạt kiếm! Mà đồng thời trong cuộc đối thoại của Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thiên Tắc, trong một phòng làm việc trên tầng ba của toàn nhà Thành ủy có phong cách nhã nhặn mà trang trọng, một người ngồi trên ghế sô pha, tư thế ngồi vô cùng ngay ngắn, trong thái độ cung kính không mất đi kính nể, nói: - Quan Doãn cuối cùng đến rồi.
212 Danh tiếng và gia thế của Tề Ngang Dương như sấm bên tai Quan Doãn. Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng Tề Ngang Dương trong suy nghĩ của hắn là nhân vật anh hùng.
213 Nếu như nói Quách Hiểu Húc không ngồi đợi cùng Tưởng Tuyết Tùng mà là xuất hiện cùng với Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu, tuy rằng khiến Quan Doãn bất ngờ, nhưng vẫn chưa đến mức kinh ngạc, như thế đến lúc Quách Hiểu Húc đứng trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, lại nhận điện thoại của Hô Diên Ngạo Bác thì rốt cuộc Quan Doãn cũng thấy kinh ngạc.
214 Nếu diễn văn của Lãnh Phong cũng nhắc đến việc vì Quan Doãn mà mời khách từ phương xa đến dùng cơm, Quan Doãn được nhiều người quí mến vừa mừng lại vừa lo, nói vài câu khách sáo.
215 Nếu để cho Quan Doãn biết rằng đánh giá của Tề Toàn về hắn, hắn nhất định sẽ khiếp sợ không hiểu, bởi vì sự thật phía sau hắn có cao nhân chỉ bảo, cho đến hiện tại, còn chưa bao giờ có một người nhìn thấu, mà Tề Toàn và hắn chưa bao giờ gặp mặt, có thể một câu nói toạc ra thiên cơ, bởi vậy có thể thấy được Tề Toàn làm người cao minh và sâu không lường được.
216 Hô Diên Ngạo Bác cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại của Trịnh Thiên Tắc, nhưng không nói chuyện, chỉ là phải tay đặt ở trên đùi vừa lật, từ lòng bàn tay hướng trên biến thành lòng bàn tay hướng xuống, sau đó lại nắm thành quyền, Trịnh Thiên Tắc lập tức hiểu Hô Diên Ngạo Bác ám chỉ thời khắc mấu chốt không thể nhân từ nương tay, muốn dùng thủ đoạn mây mưa thất thường lôi đình một lần nữa nắm giữ chủ động, và còn muốn xuất kích một quyền nặng! Phải bảo đảm nắm tay thêm lực lượng chuyên chính vận dụng đến cực hạn, một kích trí mạng.
217 Liễu Tinh Nhã nhìn ra được, Trần Tư Thanh có ý tránh anh ta. Anh ta cũng không đi, ngược lại cười nói: - Chủ tịch thành phố Trần, tôi tới là muốn gửi cho thư ký Quan một bộ di động và chìa khóa nhà thôi.
218 Ở trong ấn tượng của Quan Doãn, Lãnh Nhạc vẫn là người luôn bình tĩnh thong dong, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay. Nhưng Lãnh Nhạc bây giờ, vẻ mặt đang rất khẩn trương, mơ hồ để lộ ra chút bất an.
219 Nói thật, lúc Quan Doãn ở cửa Thành ủy gặp sự tập kích của nước mực đỏ, khoảnh khắc hắn xuống xe đi bộ rảo bước vào Thành ủy, trong lòng đầy bi tráng, tráng sĩ Yến Triệu khẳng khái trong bài ca bi tràng, tuy rằng hắn không thể cùng gió êm dịu Dịch Thủy Hàn, so sánh với tráng sĩ Kinh Kha một đi không về, nhưng lúc hắn bước ra một bước liền biết, một bước này vừa rơi xuống, liền không có đường quay về.
220 Văn phòng Hô Diên Ngạo Bác không có hoa cỏ, lại có một giá sách cực to, trong giá sách bày đầy muôn hình muôn vẻ tác phẩm bộ sách vĩ đại, có lịch sử, có kinh tế, có nhân văn, có khoa học xã hội, thể hiện sự nghiện cứu tri thức uyên bác và rộng khắp của Hô Diên Ngạo Bác, khiến người khác ngạc nhiên chính là, còn có một vài quyển tiểu thuyết quan trường thật dày.