61 Đoạn đường giao thông bị tắc nghẽn không đến mười phút nhưng ở phía Đông đầu phố đã xuất hiện một hàng dài xe hơi. Tuy nhiên trước mắt chẳng những có cảnh sát giao thông chắn đường mà còn có những nam nữ mặc thường phục líu ríu ở đó.
62 - Mày nhớ đến việc ăn uống mà không nhớ đến việc đánh nhau sao?Trần Thái Trung tức giận, vọt người tới, có người định kéo hắn tuy nhiên ai có thể giữ được hắn chứ?- Mày thật là muốn tìm đến cái chết.
63 Điều đáng tiếc chính là, tuy rằng bố trí có vẻ khá công phu nhưng những thứ này làm sao có thể che được mắt Hoàng lão chứ? Lão đã hơn 96 tuổi rồi, sắp gần đất xa trời nhưng vẫn còn tám chín phần minh mẫn.
64 - Tiểu Quản. - Lão nhân vẫn chưa khôi phục tinh thần lại được. Ông cau mày nhìn người trung niên. - Cậu có cho rằng tôi là một ông già hơi thiếu sự quan tâm không?- Ai dám nói như vậy chứ?Người trung niên cười tươi lắc đầu.
65 Ta phải gọi điện thoại cho quản lý! Phan Kha Mân không biết rằng Mười Bảy làm thế nào mà được như vậy, nhưng ông biết rằng chuyện này không phải là điều lương thiện.
66 Nịnh hót như thế này quả là không còn gì để nói. Sở trưởng Cổ và Trần Thái Trung rất ít nói chuyện với nhau. Hai người gặp nhau thuần túy cũng chỉ nói chuyện tư mật mà thôi.
67 Nghe thấy Bưu mặt chó cung kính như vậy với bí thư Trần, Cổ Hân Cổ đại sở trưởng thiếu chút nữa đánh rơi cả chiếc đũa xuống dưới bàn. Hiếm người ở thành phố Phượng Hoàng này mà được Bưu mặt chó cung kính như vậy.
68 Lúc hai người đến khách sạn là khi đã bị rượu làm cho say sưa, thời gian cũng đã gần chín giờ. Sở trưởng Cổ càng uống càng hưng phấn, cảm thấy ở phòng quy hoạch này người tốt nhất chính là bí thư Trần, nhờ có hắn mà vận rủi của mình đều tan biến.
69 Có thể hiểu được tâm tình của sở trưởng Cổ như thế nào khi tiếp điện thoại này. Nhưng đối mặt với sự ép hỏi của Trần Thái Trung, hắn dám không trả lời sao?Đây là chiến tích!Trần Thái Trung liền phán đoán.
70 - Nhưng. . . Cổ Hân rõ ràng đã bị lời nói của Trần Thái Trung làm cho dao động, lập trường của ông không còn kiên định như trước nữa. - Nhưng mà sở công an cũng chỉ có một chút quyền hạn mà thôi, có thể lo liệu được vụ án lớn như vậy sao?- Muốn lấy được thành tích mà khôgn muốn mạo hiểm à?Thời khắc này, hắn có cảm giác mình giống như là một ông chú bất lương đang cầm một chiếc kẹo dụ dỗ một cô bé con.
71 Nghe được những lời này của Trần Thái Trung, sở trưởng Cổ thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt:- Thái Trung, cậu thật tốt……Bí thư Trần đã tới, giờ phút này tất cả gánh nặng hắn mang trên vai đều tan thành mây khói, bàn giao rồi, bàn giao án mạng rồi, tất cả mọi việc, đều không liên quan đến ta nữa rồi.
72 Thủy Hi Sanh há to miệng, muốn hô lớn cứu mạng, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, mình căn bản không có cách nào làm cho cổ họng phát ra tiếng được. - Được rồi, làm cái gì vậy?Trần Thái Trung trực tiếp đẩy hắn vào, tiện tay đóng cửa lại, bật đèn lên.
73 Ngay khi Trần Thái Trung cuối cùng cũng thỏa mãn về ảnh chụp được, Thủy Hi Sanh cũng không phụ hy vọng của hắn, tìm được một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép lại đầy đủ, người nào khi nào, tặng cho Quảng bí thư bao nhiêu tiền.
74 Đúng vậy, chính là lôi kéo. Cổ Hân thậm chí đoán được nguyên nhân Trần Thái Trung lôi kéo mình: Trần bí thư thật là cường thế , nhưng mà, muốn hiểu được chuyện trên quan trường thì phải nhờ kiến thức của tôi!Kiến thức lão cổ ta, dĩ nhiên so với người bình thường giỏi hơn nhiều! Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn thậm chí có điểm hơi vui mừng, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ rằng, kỳ thật hắn trà trộn ở trong quan trưòng, rất nhiều chuyện gì đó, căn bản đều không biết.
75 - Đúng vậy. Trần Thái Trung thu hồi nụ cười , vẻ mặt trầm trọng gật đầu,- Tôi cũng không thể tin được, nhưng mà Sầm bí thư, ông xem cái sổ này đi. . .
76 Nhìn thấy Ngô Ngôn, Trần Thái Trung có hơi thất vọng. Thực ra nàng có dáng người khá là thon thả. Đôi mắt to cùng với cái mũi thẳng, hai hàng lông mi trông có vẻ giống nam nhân, đen và hơi thô so với người bình thường.
77 Chứng cớ động trời này cũng chỉ là ảnh và phim mà thôi. Dựa vào lời nói của hai người vào chuyện này thì trong lòng bọn họ đều hiểu rằng chỉ dựa vào đoạn phim đó thì cũng chẳng làm được gì.
78 Nhìn thấy Trần Thái Trung đi vào cửa, đôi mắt Thái Đức Phúc sáng lên, hắn bước tới mỉm cười tiếp đón. - Chà, Thái Trung, cậu hôm nay sao lại có hứng đến chỗ tôi dạo chơi vậy?Thấy ông ta cao hứng như vậy, trong lòng Trần Thái Trung có một cảm giác lâng lâng.
79 - Tôi làm sao dám chứ. Cổ Hân nghe Trần Thái Trung nói như vậy thì lập tức kêu lên. - Thái Trung, sao cậu lại nói những lời này vậy? Đây không phải là muốn vu oan cho tôi sao? Dĩ nhiên tôi muốn làm một lúc hai việc nhưng mà nếu như chỉ cần tôi thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra những chỗ ăn chơi kia.
80 - Cậu ai vậy?Hắn cau mày, tuy hắn không biết Trần Thái Trung nhưng mà có thể đi cùng với phó sở trưởng sở công an thì tuyệt đối không thể là một nhân vật đơn giản.