Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quân sinh ta đã lão Chương 11+ 12+ 13

Chương trước: Chương 08+ 09+ 10



Quân sinh ta đã lão [Chương 11]

Chương 11.

“Lương ~ phong hữu tín, thu ~ nguyệt vô biên, khuy ngã tư kiều ~ đích tình tự hảo bỉ độ, nhật, như, niên ——”

“凉 ~ 风有信, 秋 ~ 月无边, 亏我思娇 ~ 的情绪好比度, 日, 如, 年 ——”(hình như là mấy câu thơ thì phải – lười search mà edit cũng không ra vần điệu gì nên để nguyên âm Hán Việt luôn. Ai  muốn tìm hiểu thì xin mời tra baidu hoặc google hén.

Tôi nắm tay che mặt, “Anh câm miệng!”

“Thật thô bạo a.” Chung Ý chống cằm trên mu bàn tay, “Uổng phí anh tìm một công việc tốt cho em, cũng không biết ơn anh?”

“Anh từ đâu mà biết được em mới từ chức đang suy bại ở nhà?” Tối hôm qua hơn nửa đêm gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài tiếp nhận công việc.

Anh lung lay ngón trỏ: “Sơn nhân tự có diệu kế, không thể nói, không thể nói.”

“Chậc, không nói em cũng biết.” Lạnh lùng liếc anh, tám phần mười là hai ngày trước trò chuyện cùng bạn cùng phòng, sau đó mấy cái miệng rộng kia tiết lộ ra rồi.

“Đến đây, theo anh đi là được.”

Tôi hoài nghi nhướng cao lông mày.

“Cục cưng, còn sợ anh đem bán em hay sao?” Chung Ý lộ ra nụ cười thật to, răng khểnh nhỏ như ẩn như hiện, bộ dạng vô hại lừa dối người đời.

Tôi nheo mắt, mang giày cao gót một đường âm thanh cộc cộc cộc, theo anh ta cộc tới tận thẫm mỹ viện… Tôi khóe mắt co giật “Anh cho em phỏng vấn công việc ở đây?”

“Đương nhiên không phải.” Chung Ý lôi kéo tay tôi đi vào. “Em nên bảo dưỡng cho thật tốt.”

“Tôi đứng lại, “ Việc này với việc em tìm việc làm có quan hệ gì?”

“Cục cưng, hình tượng tốt là bước đầu tiên để phỏng vấn thành công, tuy rằng nói như vậy  có điểm không công bằng, nhưng không thể phủ nhận, một người bề ngoài sáng sủa dù sao vẫn dễ dàng gây chú ý hơn so với những người khác. Đương nhiên, em có thể nói năng lực của em mới là việc chính, hình tượng là không trọng yếu. Nhưng cục cưng, nếu như nói ban đầu năng lực của em chỉ là bảy phần, như vậy dưới tình huống điều kiện ngang nhau, có bề ngoài sẽ làm em tăng thành chin phần.” Chung Ý sờ sờ cằm.

“Hiện giờ nên biến đổi khởi điểm của em cho cao lên.”

Từ thẩm mỹ viện đi ra mái tóc ngang va đã được gọt nhẹ nhàng khoan khoái, một cái đầu tóc dài bị nhà tạo mẫu tóc gẩy gẩy tạo hình, sau cùng dùng gel cố định  , thuận lợi đi bước tiếp theo.

“Giúp cô ấy tìm vài bộ quần áo màu sắc sáng sủa một chút.”

Tôi ngay cả kiểu dáng cũng không kịp nhìn, đầu óc choáng váng chỉ lo thay y phục không dứt, tôi cũng tự biết lấy bản thân mình, lăn qua lăn lại như thế nào cũng không khá hơn được.

Một đường tùy Chung Ý toàn quyền chọn hai bộ đồ, tôi cúi đầu nhìn cái bóp lép xẹp, nội tâm khóc ra máu.

Chung Ý cúi người nói bên tai tôi. “Có muốn anh mua cho em hay không?”

Tôi cũng không ngẩng đầu lên đẩy mặt anh ra: “Cảm ơn, không cần.”

“Không cần khách khí như vậy với anh, mua quần áo cho bạn gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

“Thôi đi, anh bạn gái nhiều như vậy, chừa chút tiền mua quần lót ình đi.”

Chung Ý xoa ngực than, “Anh rất thương tâm nha, nhiều năm như vậy em là bạn gái duy nhất mà chính anh thừa nhận, em nên có tự tin đối với bản thân mình.”

“Đáng tiếc, em đối với anh không có.” Tôi xoay người quay về phòng thay quần áo chuẩn bị đổi lại y phục.

“Không cần thay đổi, cứ như vậy đi.” Chung Ý kéo tay đi, điểm cuối hành trình là quầy bán mỹ phẩm trang điểm.

Tôi đóng mắt, cảm giác có một đôi tay nhẹ nhàng vẽ lên lông mày, sửa lại vẻ mặt, tô mí mắt… Nhìn anh ta thành thục như vậy, quả nhiên kinh nghiệm không ít.

Đối với tôi mà nói Chung Ý đã dần dần thoái hóa thành một người vô tính, kiểu người trung tính, phải thừa nhận, sâu trong nội tâm của tôi thực ra đã từng đố kị anh, cuộc sống có thể tùy ý như vậy không để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, làm chuyện chính mình muốn làm, tại mặt nào đó mà nói cũng là một người dũng cảm. Đây là việc tôi và đa số những người bên cạnh không dám làm.

“Manh Manh, kỳ thật em cũng có thể là một người đẹp.”

Khi mặt kính được chuyển đến trước mắt tôi thì tôi sợ run, trong nháy mắt như thấy được ảo giác ——

Trong kính một người đẹp vừa quen thuộc vừa xa lạ trong bộ đồ thời thượng màu trắng ánh mắt nhìn lại tôi, có một loại cảm nhận thật tinh tế màu nhiệm.

“Từ nhỏ cứ noi theo một con đường rất không thú vị, từ giờ đổi sang một lô tuyến khác không tốt sao?” Âm thanh mang theo một chút mê hoặc nói.

“Thật ra ngày hôm nay cùng anh đi thay đổi hình tượng chỉ là hiếu kỳ của em, muốn thử xem một ngày bản thân mình tuyệt nhiên khác biệt sẽ như thế nào.” Tôi suy nghĩ một chút, vẫn vô tư nói: “Em không phải anh, mặc dù có một thời gian hâm mộ anh, nhưng em vẫn là quen thuộc với nguyên bản của mình hơn. Sau khi nếm cảm giác mới mẻ, cảm thấy xác thực không tệ, đồ hải sản tươi ngon thỉnh thoảng ăn là tốt rồi, em vẫn thích cháo trắng cùng dưa muối hơn.”

Con người hay có chuyện như vậy, trên đường đi tuy rằng sẽ ước ao phong cảnh của người khác, nhưng như vậy cũng không biểu thị phong cảnh ấy sẽ thích hợp với mình, sẽ làm cho chính mình đi theo quán tính. Thỉnh thoảng đi ngang qua phong cảnh của người khác, hay là rốt cục vẫn trở lại thế giới của bản thân.

Chung Ý rủ mắt trong phút chốc, nhìn tôi không chớp mắt, nhún nhún vai: “Được rồi, nhưng ít ra ngày hôm nay phải theo anh, an ủi khổ cực của anh.”

Tôi lấy điện thoại ra, thản nhiên phủ quyết: “Không được, bây giờ đã đến lúc kết thúc cuộc thi, em phải đi đón người.”

“Cuộc thi?”

“Thi cuối kỳ sơ tam, em đồng ý rồi, Tây Cố hôm nay thi xong sẽ  mời em ấy đi ăn.”

“Làm sao lại là cậu ta.” Quen biết đã hai năm, Chung Ý cũng nghe tôi nhắc đi nhắc lại hết hai năm, lần nay anh dứt khoát khởi động xe, “Không có việc gì, anh không ngại dư ra một cái bóng đèn.”

Con bà nó, tôi rất chú ý a!

Hỗn loạn ngồi trong xe con màu đỏ dừng ở trước cổng trường F, các họa sinh mặc đồng phục đi ngang qua đều hiếu kỳ quay đầu lại.

Chung Ý gõ nhẹ lên tay lái pha trò nói, “Chị gái mỹ lệ muốn tới dụ dỗ em trai sao.”

Tôi nghe vậy cũng nổi lên tâm tư đùa giỡn, xa xa thấy Nhâm Tây Cố thì quay cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm hiếm thấy, chờ cái người kia đi từng bước từng bước lại gần.

Cậu khoác nghiêng cặp sách trên vai, nhếch bờ môi ánh mắt tản ra vẻ cự tuyệt khiến cho các bạn học quanh mình không dám đến gần. Làm như không thấy lược bớt qua chiếc xe, Nhâm Tây Cố sau khi hai mắt tùy ý tuần tra một vòng thì tựa ở trước cổng trường bắt đầu chờ người…

Sặc, tôi một người sống to lớn như thế lại tàng hình a.

Tôi gõ gõ lên thân xe làm cậu quay đầu lại, tay nâng má gia tăng âm lượng ——

“Em trai dễ thương, có nguyện ý theo chị gái đi hóng gió hay không a?”

Trong nháy mắt, hết thảy các học sinh bốn phía tràn đầy tâm tư bát quái khẩn cấp dừng lại bước chân, vểnh tai.

Nhâm Tây Cố sau khi nhận ra người đến là tôi, sửng sốt một chút, ánh mắt dừng trên người tôi: “Chị hôm nay làm sao thế…”

Tôi ỏn ẻn mềm mại nói: “Lên xe đi, chị gái mời đi ăn a ~ ?”

Tôi đột nhiên nóng lên một phen khi Nhâm Tây Cố mở cửa xe  bỗng dưng mờ ám cùng Chung Ý bốn mắt nhìn nhau.Quân sinh ta đã lão [Chương 12]

Chương 12.

Nhâm Tây Cố ánh mắt bình tĩnh dời khỏi mặt Chung Ý, không có lên xe, mà nhìn về phía tôi: “Tối nay hai người hẹn hò? Tôi không muốn làm bóng đèn Philips.”

Tôi đương nhiên nói, “Hẹn hò gì chứ, nếu đã đáp ứng em thi xong sẽ mời đi ăn, chị tất nhiên sẽ không lỡ hẹn.”

Chung Ý ngồi ở ghế lái thảnh thơi nói: “Em trai Tây Cố, cùng anh và chị ăn cơm không tốt sao? Cơm nước xong người lớn chúng ta có cuộc sống về đêm, đến lúc đó anh cùng Manh Manh sẽ đưa em trở về nhà, tuy nhiên chị em lúc đó sẽ theo anh đi tiếp nhé.”

“Chú hai, tôi và chú không quen.” Nhâm Tây Cố lạnh lùng thốt, “Chú quản hơi nhiều rồi đó.”

“Vì sao cô ấy là chị còn anh là chú hai?” Chung Ý sầu muộn ôm ngực.

Tôi thấy chung quanh mình ánh mắt của các học sinh đã chuyển hướng ác liệt, bất đắc dĩ lần thứ hai ngoắc ngoắc tay gọi Nhâm Tây Cố đang giằng co ở cửa xe, “Đừng nghe Chung Ý nói lung tung nữa, cơm nước xong chị đi về với em, tư liệu lần trước chị còn chưa đánh máy xong, nào có tâm tư đi chơi.”

Chung Ý bất chấp: “Tư liệu có thể ngày mai đánh, chúng ta đã lâu lắm không có hẹn hò.”

“Anh câm miệng!” Tôi liếc mắt, “Ngày mai em sẽ phỏng vấn, đêm nay không đánh thì lúc nao đánh.”

Tây Cố lưu loát mở cửa xe, “Phịch,” một tiếng đóng cửa “Đói muốn chết rồi, lái xe nhanh một chút.”

“Em trai cưng, ngồi xe người khác phải lễ phép một chút, tính tình của em quá kém.”

Tây Cố tùy ý ném cặp qua một bên, cười xùy nói: “Chuyên tâm lái xe của anh đi, thật ra tôi càng lo lắng kỹ thuật lái xe của anh hơn.”

“Manh Manh, cậu ta đây là di truyền trời sinh tính tình như vậy hay là lớn lên hình thành?”

Tôi suy nghĩ một chút, ba Nhâm cùng mẹ Nhâm thường ngày tuy rằng bất hòa nhưng đã từng có tác phong nhã nhặn, giọng điệu này, “Đại khái là đột biến gien đi.”

Qua nửa giờ thì đến nơi.

Đỗ xe xong, chúng tôi ba người nối đuôi nhau đi vào một nhà hàng trang hoàng trang nhã, trong phòng đầy người, chỉ có một mình Tây Cố mặc trang phục sơ trung, cực kỳ bắt mắt.

“Thiếu chút nữa quên, nơi này là nơi người lớn hẹn hò, em Tây Cố bây giờ coi như là thể nghiệm sớm đi.”

Tây Cố thật ra bình thản ung dung, tuy rằng khí thế hung bạo, nhưng dung mạo cậu từ trước đến nay luôn làm người khác chú ý, hôm nay một thân đồng phục đi vào, ngang qua làm các khách nữ liên tiếp quay đầu lại.

Chung Ý đi đầu, tôi cùng Tây Cố sóng vai theo sau, không ngừng chú ý tới ánh mắt trút vào người cậu, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, kinh ngạc phát hiện cậu đã cao hơn tôi nửa cái đầu, “Em hiện tại cao đến 1m7 chưa?”

“Ừ, hơn một chút.” Tuy rằng vẻ mặt của cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng thời kỳ dậy thì thanh thiếu niên rất chú ý đến chiều cao, trước kia cậu vẫn luôn luôn bị tôi vững vàng đặt ở phía dưới, chắc là đã ngóng trông những lời này của tôi thật lâu.

Tôi thầm than một tiếng, giả vờ căm giận huých tay, hết sức thỏa mãn tâm lý hư vinh của cậu: “Nhóc con này, năm ngoái còn không phải cao bằng chị hay sao, tại sao năm nay lại vượt lên nhiều như vậy.”

Cậu rõ ràng rất hưởng thụ, “Đã sớm nói với chị rồi, thời kỳ dậy thì con trai chậm hơn con gái, sau đó thì sẽ mau lớn hơn.”

Vâng vân vâng, cậu cứ vênh mặt đi.

“Chúng ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ?” Chung Ý lẻ loi không được quan tâm quay đầu lại nói với tôi.

“Cũng được” Tôi không thể không đồng ý nói, lôi kéo Nhâm Tây Cố ngồi xuống.

Đây là bàn ăn bốn người, sau khi tôi ngồi, Chung Ý cùng Nhâm Tây Cố không hẹn mà gặp cùng kéo lại cái ghế bên cạnh tôi, cái ghế đáng thương bị hai người một trước một sau cầm, nhà hàng tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên tiếng “Két, kẹt “ chói tai.

Tôi đen mặt một chút, bọn họ hai người liếc nhau, ăn ý mười phần buông tay ra bước một bước đến vị trí đối diện tôi, lại đột nhiên không hề báo động trước quay đầu lại lôi kéo ——

“Két ——“ trong nhà hàng lần thứ hai truyền đến âm thanh rên rỉ chói tai.

Tôi âm thầm che mặt, thầm nghĩ làm bộ không nhận ra bọn họ xoay người bỏ trốn.

Lần này bôn họ an phận, lần thứ hai không hẹn mà gặp cùng ngồi ở vị trí đối diện tôi, tay kề tay ngồi xong, hai bên đều hung dữ lạnh nhạt, bắt đầu gọi món ăn.

Tôi lẻ loi một mình, không khỏi tìm kiếm ánh mắt đồng tình, nhưng nhìn hai người đối diện chặt chẽ gắn vào nhau, tôi nghĩ vẫn là một mình thoải mái hơn.

Bữa cơm này miễn cưỡng xem như là khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Chung ý lái xe đưa chúng tôi về dưới lầu thì đột nhiên kéo tay tôi, nhìn Tây Cố nói: “Em trai, em đi lên trước đi, anh có chuyện muốn nói riêng với chị em.”

Tôi cào tóc vài cái: “Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, đừng cằn nhằn như thế.”

Nhâm Tây Cố đan cặp sách trên vai, đi tới bậc cầu thang, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Anh muốn nói gì thì nói nhanh một chút, tôi không phải là người biết nhẫn nại.”

Chung Ý cười, cúi người dán bên tai tôi nói: “Đứa nhỏ này rất ỷ lại vào em, dọc đường đi cứ giương nanh múa vuốt với anh, chỉ sợ anh đoạt em.”

“Anh nói cái gì vậy a.” Tôi bật cười, “Cậu ấy không phải nhằm vào anh, Tây Cố tính nết trước giờ đều như vậy.”

“Là nhằm vào hay tính tình như vậy anh phân biệt được rõ ràng.” Chung Ý nghiêm mặt hiếm thấy nhìn tôi, “Thời kỳ trưởng thành, con trai thường bị hormone làm mê hoặc, em không như thế, em đã trưởng thành rồi, đừng theo cậu ta đùa giỡn. Độc chiếm cùng yêu thích là hai việc khác nhau, em ở cùng cậu ta đã bốn năm, bốn năm này cậu ấy không tiếp xúc nhiều với phụ nữ khác, có khả năng hiểu lầm mông lung, nhưng em nhớ kỹ không được để đầu óc mơ hồ, đến lúc đó bị thương cũng chính là em.”

Tôi nghĩ rất hoang đường, trong lòng ngực nhất thời nảy lên tức giận: “Chung Ý đầu óc anh không lành mạnh cũng đừng đem tất cả mọi người gom đến một chỗ như anh, anh đây… Anh nói cái gì vậy a!” Tôi tức giận âm thanh run lên, “Em cùng cậu ấy hơn kém như vậy, người ta bây giờ còn là một học dinh trung học, anh… Nói chuyện ma quỷ gì thế!”

“Học sinh trung học cũng đã đủ lớn, anh khi học tiểu học cũng đã có bạn gái, biết cái gì gọi là yêu thích.” Chung Ý cảnh báo nói, “Tùy em, tin cũng được không tin cũng được, con trai thời kỳ này rất dễ bị mê hoặc, em ít nhiều nên cùng cậu ấy bảo trì khoảng cách, cậu ta đối với em ý muốn độc chiếm quá mạnh mẽ, không phải là chuyện tốt.”

Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mơ hồ có loại cảm giác bị vũ nhục: “Chung Ý, thấy chúng ta có nhiều năm làm bạn bè, em không muốn cùng anh trở mặt, đề tài này dừng ở đây. Bằng không thì chúng ta bạn bè cũng không làm!”

Anh xoay người lên xe, vẻ mặt bị thùng xe che khuất, tôi khó có thể nhận ra.

Anh lẳng lặng nói, “Chính vì chúng ta là bạn bè nhiều năm, anh mới không muốn em nhảy vào hố lửa, nghe anh, bảo trì khoảng cách, đừng để bị thương chính mình.”

Chiếc xe màu đỏ một đường lẳng lặng rời khỏi phạm vi nhìn của tôi, tôi vô ý thức nhình theo, đáy lòng không hiểu sao có cảm giác ủ dột.

“Làm sao vậy, hai người vừa cãi nhau?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh của Nhâm Tây Cố.

Tôi quay đầu, “A, không có…”

Cậu mẫn cảm nói: “Là bởi vì tôi?”

“Không có đâu, em đừng suy nghĩ nhiều.”

“Coi như là cũng không quan trọng, dù sao thì chị cũng không thích anh ta.” Nhâm Tây Cố một tay nắm cặp sách, một tay theo thường lệ mạnh mẽ kéo tay tôi, “Đi thôi.”

Tôi vô ý thức rút tay về.

Cậu sửng sốt, nhanh chóng mím chặt môi, cũng không nói cái gì, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào tôi.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ, tôi quay đầu đi, bàn tay rút về giả vờ tự nhiên vuốt tóc, thấp giọng nói “Đi thôi, Tây Cố.”

Sau đó dẫn đầu bước đi.Quân sinh ta đã lão [Chương 13]

Chương 13.

Lời của Chung Ý không thua gì là cảnh tỉnh, nói tôi tự mình đa tình cũng được, nhưng rốt  cục, làm cho tôi ý thức được, Nhâm Tây Cố sẽ trưởng thành, cậu không có khả năng vĩnh viễn mãi là cậu bé con nhà hàng xóm.

Cậu sẽ có người mình thích, người ái mộ, nữ bạn bè…

Tôi không thể tự giác có quá nhiều cảm giác thân mật với cậu.

Ba vị nhân viên phỏng vấn ánh mắt sắc bén nhìn tôi, “Hác tiểu thư, xin hỏi công việc của cô chức trách chủ yếu là cái gì, cô có biết là muốn đảm nhiệm chức vụ dịch vụ khách hàng này cần có gì?”

Tôi hoàn hồn, có chút xấu hổ nhớ lại chi tiết lúc trước Chung Ý đề ra, còn nhớ rõ một người muốn giả bộ trấn tĩnh như thường phải mỉm cười —— ở đây phải cảm tạ vẻ mặt than vui buồn không hiện ra của tôi, làm cho các nhân viên phỏng vấn không có phát hiện ra tôi vừa thất thần =.=

Hít một hơi xác định, tôi không nhanh không chậm vừa tự hỏi vừa trả lời, “Đầu tiên, trước đó tôi có làm qua nhân viên hành chính, song song cũng có kinh nghiệm nghiệp vụ tiêu thụ, bởi vậy ở phương diện quan hệ với mọi người có cơ sở tương đối tốt, đồng thời cũng có tinh thần đoàn đội tốt đẹp, có thể phối hợp với chủ quản hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tôi cho rằng công việc phục vụ khách hàng, khai thông năng lực cùng kiên trì là then chốt, làm cho khách hàng trước an tâm, sau mới thỏa mãn là chức trách của nhân viên phục vụ, mặc khác đối với hình tượng công ty…”

Từ đầu đến cuối, tôi mặt không đổi sắc. Kỳ thực tình huống chân chính là…Nhân viên hành chính tôi đây chỉ ở Kiến Nhân làm không đến một tháng, còn nghiệp vụ tiêu thụ là ba ngày xã hội hè thực hành .

Tôi cũng vô cùng chột dạ oán niệm, nào biết đâu rằng công ty Chung Ý giới thiệu chính là công ty vốn nước ngoài anh được lưu lại.

Hôm nay công ty lớn phỏng vấn đơn giản dốc sức ra có hai cái, một là bằng cấp lô tuyến, hoặc là thực lực lộ tuyến.

Bằng cấp lộ tuyến, tôi hai bằng đại học thì không được. Thực lực lộ tuyến, chính là kinh nghiệm công tác liên quan + thi viết + biểu hiện trường thi.

Thi viết có Chung Ý gắn bó là tôi thuận lợi đáp đề âm thầm qua sông, nói kinh nghiệm công tác… Khụ, chỉ có thể vô sỉ đem tất cả những gì trong đầu có thể nghĩ ra toàn bộ viết lại góp cho đủ số, chí ít sơ yếu lý lịch tương đối đẹp nha =.=! Phỏng vấn viên nhìn sơ yếu lý lịch thì trọng điểm quan tâm không ngoài kinh nghiệm công tác cùng mấy cái giấy chứng nhận chuyên ngành, trước đó đem những dự định bản thân đối với phạm vi nghề nghiệp bình tĩnh đưa ra, trọng điểm nổi bật là nội dung liên quan mà chức nghiệp cần, sơ yếu lý lịch sửa sang ngắn gọn rõ ràng, mục đích tính chất đúng đắn. Đây là bước đầu tiên thành công.

Ngày xưa nếu như là có công ty thông báo phỏng vấn, tôi còn tốn thời gian trước khi phỏng vấn lên mạng điều tra rõ công ty này kinh doanh cụ thể cùng chức vị chức trách, lần này Chung Ý trước đó nói qua, trong long tôi tự nhiên nắm chắc, phỏng vấn đảo một cái cũng có thể đánh trúng yếu điểm, chân thành mà nói, khiến người ta cảm giác tư tin tăng cao.

Chỉ có thể nói công ty này thích hù dọa người, nơi phỏng vấn là gian phòng lớn trống trải màu sắc trang nhã, ba người phỏng vấn cũng là ăn nói có ý tứ, khuôn mặt  cứng nhắc như là chủ nợ thâm niên. Bình thường người mới nhìn thấy trận chiến này trong đầu có chút rụt rè, đợi nhân viên phỏng vấn đề ra mấy vấn đề chua ngoa, quả trứng hay là cục xương, mắc kẹt cùng vô thố là chuyện thường.

Tôi ưu điểm không nhiều lắm, gan lớn tính như nhau, mặc người ta hỏi làm sao, tôi cắn chặt ba quy củ không lay được, trọng điểm thổi phồng quyết tâm vì làm hai lòng công ty nguyện ý làm trâu làm ngựa. Thứ nhất là nói chuyện thanh âm phải lớn, không sợ hãi, mỉm cười lễ phép dùng từ chuyên môn không thể ít, thứ hai trả lời vấn đề, ngữ tốc tình nguyện chậm một chút, không được quá nhanh, trọng điểm tuyệt đối không thể nói lắp, giải đáp đầu tiên, thứ ba, thứ tư… Chờ một chút sắp xếp giải đáp, có vẻ trật tự phân minh mới nắm chắc thắng lợi, điểm sau cùng đem hình tượng chỉnh lý tốt, cấp bậc tiếng Anh, tốc độ đánh máy có thể thích hợp, giấy chứng nhận chuyên môn cùng kinh nghiệm công tác dựa vào loại hình công tác tuyển chọn sắp xếp đan xen, xả không ra đừng có lải nhải, trực tiếp chém đi. (toát mồ hôi với cái đoạn này, chém gió dữ quá)

Đợi tôi đầu óc choáng váng từ phòng phỏng vấn đi ra, đằng sau còn có một đại đội rậm rạp nhận lời mời, cô gái ở quầy lễ tân trước bảo tôi chờ, còn phải lên lầu làm trắc nghiệm.

Không biết là trắc ngiệm chỉ số thông minh hay là trắc nghiệm lo-gich làm xong, tôi giao đề thi lại nhớ tới dưới lầu chờ đáp lại. Khi thân ảnh một người nhìn quen mắt đi ngang qua, tôi sửng sốt một chút, đại não lờ mờ xuất hiện khoảng trắng.

“Hác Manh?” Người nọ kinh ngạc nói vung lên dáng tươi cười quen thuộc.

Tôi vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra ở công ty này tình cờ gặp Ngô Việt người đã bốn năm không gặp, cậu ấy vẫn như cũ như trong trí nhớ da trắng mắt hẹp dài, dáng dấp thư sinh mười phần, phảng phất thời gian như khi trở về thời điểm chúng tôi ở cao trung…

“Thế nào? Nhận không ra tớ ?” Cậu ấy cười rất sang sảng “Đã lâu không gặp, không nghĩ cậu đã ở công ty này.”

“…Đã lâu không gặp.” Tôi dẫn dắt ra dáng tươi cười, cũng nhìn cậu ấy gật đầu.

Bỗng dưng một bàn tay câu lên vai Ngô Việt, Chung Ý ló ra từ phía sau: “Tiểu Việt, giữa ban ngày ban mặt dưới đại sảnh người đến người đi đem em gái, còn là em gái của anh, cậu có gì giải thích không?”

Đầu tôi ầm ầm một tiếng, trực tiếp chụp bay anh: “Em nào có không may như thế làm bạn gái anh, cút.”

Ngô Việt cười lắc đầu, nói “Đợi cùng đi ăn bữa cơm đi, Tiểu Lâm trong lớp cũng ở công ty này, đợi tớ gọi điện thoại cho cậu ấy xuống, mọi người đều là bạn cũ.

Tôi gật đầu, đoàn người vui đùa ồn ào rời đi.

Sau khi về đến nhà đá giày cao gót ra, quăng túi xách, vừa đi vừa bắt đầu gỡ tóc.

Vừa mới đóng cửa không bao lâu, chuông cửa lại vang lên.

Tôi lầm bầm một tiếng đi mở cửa, quả nhiên là Nhâm Tây Cố.

“Đói bụng rồi.” Cậu lẽ thẳng lý hùng lời ít ý nhiều đi vào cửa.

Tôi chải sơ tóc, thầm nghĩ mình đã biến thành nữ nô ngự dụng của cậu: “Tủ lạnh có bánh mì, em lấy ăn trước lót bụng, để chị tìm xem còn có cái gì không… làm đồ ăn.”

Cậu có bước theo vào phòng bếp, không gian nguyên bản không lớn, thêm một người cậu nhất thời trở nên nhỏ hẹp.

Tôi quơ cái sạn đuổi cậu: “Em vào đây làm cái gì, đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng làm vướng tay vướng chân.”

Cậu cúi đầu nhìn hành tây trên thớt gỗ, nhăn mày: “Tôi không ăn hành, không ăn tỏi, không thích ớt, không thích gừng.”

Tôi trở tay gõ vô ót cậu, “Nhóc con, em yêu cầu nhiều quá.”

Còn chưa kịp thu tay lại, bất thình lình, cổ tay bi cậu nắm lấy.

Tôi đột nhiên phát hiện tay cậu đã trở nên rất lớn, đủ để dễ dàng quắp trụ tay tôi, làm cho tôi vô lực phản kháng. Không thể nói rõ là có cái gì đang bắt đầu khởi động, tôi thay đổi sắc mặt: “Tây Cố, buông tay.”

“Không buông.” Cậu cũng không vừa giữ chặt tay tôi, khi tôi đang suy nghĩ thì cậu lại chụp tay kia của tôi, dễ dàng khóa trụ trên bàn.

Có thể trời sinh đàn ông có tính công kích, mặc kệ tuổi tác lớn nhỏ thế nào đều như nhau.

Phụ nữ về mặt thể lực từ trước đến nay luôn chịu thiệt, tôi lần đầu ý thức được nam nữ lực lượng chênh lệch.

“Em nếu không buông tay ra chị thực sự tức giận!” Tôi nhăn mày nghiêm mặt nói.

Cậu cúi đầu xuống, tôi vô ý thức hớt mặt lên, bên tai chỉ cảm thấy có một trận gió mát thổi phù: “Có đúng là Chung Ý nói gì đó với chị? Mấy ngày nay chị đều trốn tránh tôi.”

Tôi lắc đầu: “Em trước tiên buông ra rồi hãy nói.”

Cậu rốt cục nghe lời buông tay của tôi, nhưng giây tiếp theo,hai tay đổi thành chống ở hai bên sườn thắt lưng tôi, đem tôi vây ở một góc,đè thấp mày hung ác ép hỏi: “Chị nói!”

Tôi nói Nhâm Tây Cố… Nếu như sau này em theo đuổi bạn gái cũng dùng chiêu này, sẽ hù dọa nhiều cô bé bỏ chạy a.

Loading...

Xem tiếp: Chương 14+ 15+ 16

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ngọc Lâu Xuân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Trầm Chu

Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh

Số chương: 168


Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 16



Nghe nói anh yêu em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 48