501 Trần Kinh và Cao Vệ lúc này nói chuyện phiếm, hai người tán gẫu thoải mái mãi đến hơn hai giờ sáng. Đúng lúc ngoài trời có mưa, nhưng trong phòng lại ấm áp, buổi tối ở huyện thành nhỏ huyện Quốc Kiều yên bình, mỗi người rót một ly trà thơm, Trần Kinh lại mua hai bao thuốc, hút thuốc uống trà, hai người tán gẫu với nhau.
502 Tỉnh thành, biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, trong thư phòng của Bí thư Tỉnh uỷ Sa Minh Đức vang ra tiếng cười sảng khoái. Uông Minh Phong đứng phía sau Sa Minh Đức nói: - Bí thư, anh xem Cao Vệ người này, anh nói xem tính tình của anh ta rất kỳ quái, mai danh ẩn tích thất bại, đã cắm đầu chui đầu vào huyện Quốc Kiều, còn không muốn rời khỏi huyện Quốc Kiều, còn muốn kinh doanh gỗ, anh nói xem người này… May thay cuộc kinh doanh này chưa thành, nếu làm thành, Sở Giang thế nào cũng xuất hiện tin tức lớn.
503 Đến Dung Châu, điều kiện ở Quốc Kiều không thể nào so sánh với nơi đây được. Trong cả tỉnh Sở Giang, thành phố Dung Châu cũng chỉ là thành phố nhỏ, cả thành phố chỉ có năm khu huyện, diện tích cũng không bằng nửa diện tích của Đức Cao.
504 Hôm nay, trong lòng Trần Kinh chắc chắn sẽ không cảm thấy được yên ổn. Vừa tiễn Quan Tiền Tiến ra về xong, liền nhận được điện thoại của Diêm Cương, nói rằng Cao Vệ tìm hắn.
505 Từ trong phòng Cao Vệ đi ra đã là mười một giờ tối rồi, mấy đêm liền mất ngủ, người bằng sắt như Trần Kinh cũng có chút ăn không tiêu rồi! Nhưng mà giờ đây, hắn lại vừa nhận trên tay một củ khoai nóng bỏng, sao có thể ngon giấc được đây? Dung Châu là thành phố mới, cảnh đêm đẹp vô cùng.
506 Trời yên biển lặng! Trong phòng chỉ có mùi mồ hôi và nước hoa xen lấn nhau, rất nhạt, nhưng rất rõ ràng. Kim Lộ rúc trong lòng Trần Kinh giống như con mèo con, mặt cô ta áp vào ngực Trần Kinh, nhẹ nhàng nói.
507 Thành ủy Dung Châu, không khí tòa nhà thành ủy hôm nay rõ ràng có chút áp lực. Bởi vì hôm nay bí thư thành ủy Kế Tiểu Bình đi làm rất sớm, có người thấy sắc mặt Kế bí thư rất ảm đạm, sắc mặt bí thư không tốt, người cấp dưới nơm nớp lo sợ? Cứ như vậy, không khí trong cả tòa nhà đều bị đè nén.
508 Thành ủy Dung Châu, lúc xế chiều, phòng họp của ủy ban thường vụ thành ủy tạm thời biến thành phòng đàm thoại của ban tổ chức tỉnh ủy. Cờ đảng và quốc kỳ nghiêm trang ở hai bên của phòng họp, chiếc bàn dài màu đỏ và ghế, một bên bàn kê ba ghế tựa cao, Trần Kinh ngồi ở giữa, Diêm Cương và Phùng Ngai ngồi hai bên.
509 Diêm Cương nói: - Đi, đi! Hôm nay Trần Kinh là lãnh đạo, tôi dâng trà mời hắn là tôn trọng lãnh đạo, tôi dâng trà mời anh là vì sao à? Phùng Ngai hét lên: - Ai ya, cái anh Vương chủ nhiệm này, nịnh bợ lãnh đạo cũng quá trắng trợn đấy, không kiêng nể gì nha, hôm nay tôi bồi lãnh đạo ngồi đến trưa, không có công lao cũng có khổ lao, sao anh lại cay nghiệt thế hả? Diêm Cương cười hì hì, đưa một chén trà qua cho Phùng Ngai, nói: - Anh xem, cay nghiệt hay không cay nghiệt chỉ là chuyện của một chén trà, anh nói xem, chỉ có chuyện nhỏ này mà tôi phải gánh lời bình luận cay nghiệt, thực là không đáng đấy! Trần Kinh nói: - Được rồi, không đùa nữa, đằng sau còn bao nhiêu người nữa? Diêm Cương nhìn danh sách, nói: - Đằng sau còn có tám người nữa, tôi thấy hôm nay hay là thôi đi, hôm nay không thể hoàn thành công tác rồi! Trần Kinh lấy danh sách xem một lượt, cần phải tiếp chuyện là Tương Bình phó bí thư thành ủy Dung Châu, hắn trầm ngâm một chút nói: - Không, hôm nay chúng ta chờ chút hãy tan ca, phó bí thư Tương đang đợi bên ngoài, hay là để ông ta vào đi! - Được, tất cả đều nghe theo sắp xếp của lãnh đạo! Diêm Cương nói.
510 Cao Vệ tự mình rót một chén trà đặt trước mặt Trần Kinh, khiến Trần Kinh có chút thụ sủng nhược kinh, lại có chút sợ hãi. Cao Vệ khoát tay một cái nói: - Được rồi, những lời dụ dỗ đàn bà kia tôi sẽ cho là thật? lại nói, nói tôi không dễ hầu hạ, lời này người khác nói tôi sẽ giận, cậu nói, cũng chính xác là như thế.
511 Bị Trần Kinh nửa đêm đánh thức, Cao Vệ mắt ngái ngủ rũ xuống. Trần Kinh báo cho ông ta về việc của Triệu Đại Lâm, Cao Vệ liền nhíu mày, ông ta không nói lời nào, một lúc lâu sau mới nói: - Cậu…haizzz Ông ta đặt mông ngồi trên sô pha - Cậu xem việc cậu làm, tôi thấy lúc đó cậu chưa có kinh nghiệm về một số nhân vật, một số việc quan trọng cậu lại không nắm được cục diện, đây là cậu chưa làm tròn bổn phận.
512 Lúc Trần Kinh về nhà đã là 8h rồi, cả ngày hắn bận rộn, phối hợp liên lạc các cơ quan bộ ngành, xử lý giải quyết tốt hậu quả, có thể nói là đầu quay mòng mòng… Về đến nhà, Linh nhi đang giận bà ngoại, không chịu ăn.
513 Trưởng ban tổ chức Sở Giang, Mễ Tiềm, ở Sở Giang có tên “Mễ mặt sắt” Mễ Tiềm chưa bao giờ cười, nghe nói từ khi ông tốt nghiệp đại học, luôn tham gia công tác tới hiện tại, người khác cũng rất ít khi nhìn thấy ông cười.
514 Ngồi bên trong xe nhìn ra ngoài, cảm thấy đây giống như một gara lớn. Trong gara trống trải, dường như chỉ có một chiếc Audi. Người râu quai nón xuống xe, đi xa tới mức không còn dấu tích.
515 Sân bay Vũ Lăng ở Sở Giang cũng không phồn hoa lắm, còn kém xa sự phồn hoa, đông đúc của những sân bay ở Bắc Kinh hay ở những thành phố lớn vùng Duyên Hải.
516 Hồng Kong, viên ngọc minh châu ở phía Nam của đất nước. Trần Kinh hiện đang ở khách sạn Minh Châu Đông Phương, đứng trong khách sạn từ cửa sổ nhìn ra, cả Hồng Kong xinh đẹp được thu vào tầm mắt của mình, có cảm giác chỉ cần đưa mắt là có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của thành phố xinh đẹp này.
517 Hoa bách hợp, tinh khiết hoàn mĩ. Trần Kinh cẩn thận cắm bông hoa đó vào lọ, hắn lặng nhìn bông hoa, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Bách hợp trắng, thường được dùng trong các đám ma hoặc để trên mộ của người đã khuất, Trần Kinh mang tặng Thẩm Hải một bức tranh, ông ta lại đáp lại bằng một bông hoa bách hợp trắng, chắc chắn là có ẩn tình trong việc này.
518 Một chiếc máy tính, Trần Kinh ngồi ở trên ghế, tuỳ ý di chuyển chuột xem tin tức. Tin tức người Hoa bên ngoài, đặc biệt là một số phương tiện truyền thông thù địch, đã đăng tin quan chức cấp cao của tỉnh Sở Giang bỏ trốn tại vị trí hấp dẫn dễ làm cho người khác chú ý.
519 Khu biệt thự lưng chừng núi là một khu nhà giàu nổi danh của Hongkong. Hongkong nơi này tấc đất tấc vàng, có thể tìm được một nơi núi có nước, thật sự là rất trân quý, mà khu vực biệt thự lưng chừng núi này tựa vào núi kề bên lại có nước, có phong tình của Giang Nam, cho nên người mà sống ở vùng này đều là những người tinh anh nhất của Hongkong.
520 Trần kinh rất khó tin, Triệu Đại Lâm là lão nhân khô đét đang đứng trước mắt mình đây sao. Ông ta vừa gầy lại vừa thấp, thân hình mỏng manh gầy yếu, chỉ sợ một trận gió thổi qua cũng làm ông ngã đảo lộn.