61 Nghe tiếng nói quen thuộc của anh vang bên tai, cảm giác được lực đạo nắm eo của mình, hốc mắt Cố Niệm Hề vốn đong đầy nước mắt, trong nháy mắt rơi lã chã.
62 "Chán ghét, già mà không đứng đắn!" Đẩy bàn tay của anh ra, Cố Niệm Hề trách móc!"Ở trên xe cũng không đứng đắn? Về nhà lại thu thập em!" Anh hơi hất mày, kéo động cơ xe.
63 "Niệm Hề. . . Giữa chúng ta vốn không như vậy!" Không biết sao, gần đây mỗi một lần cùng Cố Niệm Hề gặp mặt, cô ta đều cảm thấy Cố Niệm Hề có gì đó thay đổi.
64 Nhìn một màn chướng mắt này, Đàm Dật Nam cảm giác giống như có đồ vật gì đó tiêu thất, hương vị gay mũi. Chờ anh khôi phục ý thức, mới phát hiện thì ra điếu thuốc thơm trên tay đã cháy hết, làm phỏng hai ngón tay.
65 "Anh họ, năm mới vui vẻ!" Ngay khi Đàm Dật Trạch ở trong sân cùng Thư Lạc Tâm hàn huyên một lát, sau khi tiến vào nhà, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng lẻn chạy đến trước mặt anh.
66 Sau khi cùng Hoắc Tư Vũ tách ra, Cố Niệm Hề, vốn muốn mau chóng trở lại phòng ngủ, sau đó tìm anh làm lò sưởi. Lại không nghĩ tại thời điểm sắp đến cửa phòng ngủ bọn họ, đụng phải một người.
67 Đàm Dật Trạch giống như nước chảy mây trôi nói ra một câu nói kia, lại làm cho khuôn mặt Hoắc Tư Vũ càng them tái nhợt. Lập tức, hai bạn tay đặt ở dưới bàn ăn, sớm đã bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch.
68 "Chú Hoắc, sao người. . . " Thấy người vừa đi vào, một thân tây trang, còn có khuân mặt hòa ái dẽ gần như cha mình, trong lúc thời nhất, Cố Niệm Hề hoàn toàn thẫn thờ.
69 "Cha, con. . . " Thư Lạc Tâm định cứng rắn túm Hoắc Tư Vũ ra cửa, thuận tiện phá bỏ cái thai. Từ nay về sau, Hoắc Tư Vũ cùng Đàm gia không có bất kỳ quan hệ nào, cùng với Đàm Dật Nam nhất đao lưỡng đoạn.