41 Nam Bá Đông hôn càng ngày càng nhanh, hơi thở gấp cũng càng ngày càng nặng, cả người như máy móc lên dây cót, cẳng thẳng đến mức cảm giác như bùng nổ ngay lập tức.
42 "Không----không được nổ súng----"Mạc Yên rất muốn kêu thành tiếng, lại một lần nữa phát hiện cổ họng của mình như bị thứ gì chặn lại. Cô đang lo lắng nên đến cả một thanh âm cô cũng không phát ra được.
43 Cả người của Nam Bác Thao tản mát ra một cổ khí dọa người, ông lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh. Cuối cùng dừng lại trên thân hình lảo đảo như muốn ngã đang dựa vào tường kia của Mạc Yên, thấy hai mắt của cô toàn là nước mắt, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, trong mắt của Nam Bác Thao hiện lên một tia vô cùng yêu thương và thương tiếc.
44 Nam Tinh nhìn về phía Nam Bác Thao, thì thấy ông ra hiệu cho bé và Mạc Yên có thể trở về phòng. Mạc Yên ôm bé cũng như bình thường, sau khi giúp bé tắm rửa gội đầu, mặc xong quần áo, giúp bé đắp chăn thì cô mới đi vào phòng tắm.
45 Mạc Yên vẫn dịu dàng và trầm tĩnh ngồi ở bên cạnh của Nam Bác Thao, ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái rồi bắt đầu dùng giọng nói vô cùng mềm mại dễ nghe của cô chậm rãi và có lực nói:"Tập đoàn Nam thị được thành lập sớm nhất vào năm 1918, bắt đầu từ một xưởng chế biến thực phẩm nhỏ, trải qua gần trăm năm cố gắng của mấy đời tổ tiên nhà họ Nam, hiện nay đã trở thành một tập đoàn quốc tế toàn cầu, ở bên trong có những lĩnh vực khác nhau như ngành sản xuất thực phẩm, khách sạn, địa ốc, máy tính, truyền thông, điện tử, hàng không và vân vân đều chiếm lĩnh những phần quan trọng trên thị trường.
46 "Alo, alo, alo, nói chuyện đi chứ. . . "Lúc giọng nói ở trong loa đang không ngừng gào thét, Mạc Yên đã khóc thành tiếng trước, rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
47 Lúc Tần Thiên Nham giúp làm cơm xong, Mạc Vấn và Mạc Hà cũng vừa về đến nhà. Lúc bọn họ nhìn thấy Tần Thiên Nham thì sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt họ liền thản nhiên, chẳng qua trong lòng của hai cha con và Bạch Yên rất giống nhau.
48 Một buồi chiều gió vào tháng thư, còn mang theo một chút cảm giác lạnh thấu xương, nhưng lạnh như thế nào cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng của Tần Thiên Nham.
49 Mạc Yên đóng cửa lại, có chút bất đắc dĩ nhìn anh, "Anh, cái người này, tại sao lại thích leo cửa sổ như vậy chứ?"Hồi lâu sau không thấy anh phản ứng, Mạc Yên bất giác có chút kinh ngạc, bước tới trước mặt anh, quan xát mặt mày của anh, lúc nhìn thấy đáy mắt chứa đầy mệt mỏi của Độc Cô Thiên Nhai, cũng tự mình thu lại nụ cười, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, quan tâm hỏi, "Hôm nay làm sao lại yên tĩnh như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"Độc Cô Thiên Nhai nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nhưng lại không nói gì, đột nhiên vươn tay ôm cô vào trong ngực, lúc cảm giác Mạc Yên giãy giụa, anh cúi đầu nói, "Cầu xin em hãy để cho anh ôm một chút!"Mạc Yên ngẩn ra, lúc này từ trên người của Độc Cô Thiên Nhai truyền đến một hơi thở đè nén, bất lực, còn mang theo một chút bi thương.
50 Có một tình yêu gọi là buông tay. Có một số người, cuối cùng cũng phải rời đi. Độc Cô Thiên Nhai đi rồi! Anh cứ như vậy tiêu sái đi rồi, ngay cả hôm sau Mạc Yên muốn tìm chút đầu mối về anh cũng không thấy như anh là quá khứ thần bí, không ai có thể tra ra được anh ở nơi nào, cũng không ai biết anh đã đi tới chỗ nào.
51 Trung Quốc, hội nghị cao cấp của quân đội. Thủ trưởng Nhất Hào mặc một thân quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở trên ghế chủ trì.
52 Anh nhỏ đẹp trai ngẩng đầu nhìn người mẹ đẹp đến tận cùng của nó, mặt nhỏ lạnh đẹp trai bình thường giờ hiện ra nụ cười bướng bỉnh, "Mẹ, nếu như bọn họ phát hiện chúng ta đến trước dự định, bọn họ nhất định sẽ uổng phí thời gian chuẩn bị, có phải rất thất vọng hay không?"Mạc Yên cười với Nam Tinh, "Đã mấy năm rồi mẹ mới trở về, hơn nữa còn có thể nói là ấm gấm về làng, cho dù thế nào cũng phải cho bọn họ một niềm vui bất ngờ chứ?"Mạc Yên nâng lên khuôn mặt trắng sáng tỉ mỉ của mình, ngước mắt nhìn vùng trời đã từng nuôi dưỡng cô, tất cả dường như rất xa lạ mà cũng rất quen thuộc, tâm tình cũng rất mừng rỡ mà cũng rất đau khổ.
53 Điếu Ngư Đài*, khách sạn Quốc Tân. *Senkaku Island hay còn gọi là Diaoyudao Island. Là khách sạn của Trung Quốc thường được dùng để chiêu đãi khách nước ngoài và những nhân vật quan trọng cực kỳ nổi tiếng.
54 Lúc này Tần Thiên Nham đang ở chỗ nào?Lúc bọn người của Mạc Yên bước xuống xe Cadillac và tiến vào phòng yến tiệc của khách sạn Quốc Tân, đúng lúc anh đang nhận một cuộc gọi quan trọng, chờ anh nói chuyện xong, Mạc Yên và Nam Bá Đông đã nắm tay nhau bước vào hội trường, anh cũng đã bỏ lỡ mất màn quan trọng này.
55 Thấy Mạc Yên không nhận ra mình, Tần Thiên Nham cảm giác tim mình như bị ai đó đâm vào, trái tim đau thắt lại từng hồi, đôi mắt đen bóng trợn to, đỏ ngầu như ngay lập tức sẽ chảy ra máu, thê lương và thương xót tới dọa người.
56 Mạc Yên đi theo Nam Bá Đông trở về chỗ ngồi, cảm thấy nhức đầu không thôi, tim như bị tảng đá lớn đè ép, nặng trĩu đến mức cô không thở nổi, bên trong cơ thể như đang có một giọng nói đang kêu gọi ầm ĩ, kêu gào cô phải lắng nghe chúng, nhưng lại không biết giọng nói đó tới từ nơi nào, đi về phương nào, hoàn toàn nghe đứt đoạn, chỉ chừa lại một khoảng không mù mịt.
57 Có một số duyên phận, khi đến lúc thì sẽ kết thúc. Có một số tình cảm, thời gian lâu dài thì sẽ tan hết. Mà có một vài người chung đụng trong thời gian dài, thì cũng sẽ không còn như rượu nguyên chất, càng để lâu càng tinh khiết, càng lâu càng thơm.
58 Lúc Mạc Yên đang ở nơi đó phỏng đoán, chuông cửa liền "leng keng" vang lên. Thân thể của cô chấn động, hai mắt lặp tức nhìn ra cửa, vẻ mặt khẩn trương, thân thể có chút run rẩy, chỉ dựa vào người của Nam Bá Đông, hai tay níu lấy quần áo anh thật chặc, rút lực lượng của anh để chống đỡ mình.
59 "Mẹ, tại sao vậy?" Mạc Yên không hiểu nhìn mẹ, "Ba Nam chăm sóc cho con rất nhiều, nếu như không có người nhà họ Nam bọn họ, có thể con đã sớm chết rồi, yêu cầu này của mẹ, tha thứ cho con không làm được?"Con không cần biết tại sao, hiện tại con cùng đi với mẹ hoặc là ở lại nơi này, nhưng mà có một điều con cần phải nhớ kỹ, con và Nam Bá Đông, vĩnh viễn cũng không thể ở chung một chỗ! Có biết hay không?" Giọng nói của Bạch Yên có chút thê lương.
60 Sau hồi lâu ông cụ Tần không nói gì, mới lạnh lùng liếc nhìn vợ chồng bọn họ một cái, "Thiên Nham đâu? Đã trễ như thế này rồi mà sao nó vẫn chưa về?"Lương Mộc Lan vội la lên, "Ba, con đã gọi điện cho nó cả đêm, nhưng thằng nhóc thối này vẫn không nhận điện thoại của con.