141 Buổi sáng lúc Tô Khả rời giường, một mình Tiểu Bao Tử đã mặc rửa mặt xong, ngồi ở trên ghế sa lon dưới lầu, yên lặng chơi túi sách nhỏ, vẻ mặt này quả nhiên là muốn giày vò người ta một phen mà.
142 Tuyệt đối là ‘oan gia ngõ hẹp’, mặc một bộ váy dài màu vàng sáng, cộng thêm tóc dài quăn màu đỏ rượu tới thắt lưng, mắt Tô Khả bị mù cũng nhận ra được người này là ai.
143 Thẩm Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Thẩm đường, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng đờ, xoay người lại, "Sao anh ở chỗ này. "Thẩm Đường rất vui vẻ ngồi xuống, tư thế tự nhiên giống như ngày hôm qua, nhìn Thẩm Phỉ Phỉ đã uống cái ly kia, trực tiếp bưng lên uống một hơi cạn sạch cà phê còn dư lại.
144 Lông măng Tô Khả dựng hết từng cọng lên, hơi thở cả người cũng phát cáu, "Ông là ai?"Phản ứng đầu tiên của Tô Khả, người này là kẻ thù Tô Cẩm Niên. Bởi vì, trong tiếng cười mang theo một chút nham hiểm, không phải người xa lạ bình thường sẽ phát ra.
145 Thời kỳ mỗi ngày đều biến thành dài ra, nhiệt độ cũng dần dần lên cao. Thời tiết xuân về hoa nở, hoa anh đào trên lối đi bộ xác thực đã nở rộ toàn bộ, đi qua một con đường tràn đầy màu hồng, gió thổi qua, hoa rơi, vô cùng mơ mộng.
146 Tô Khả tức giận gần chết, trực tiếp tuôn ra câu nói tục. Haizz, người này đúng là âm hồn bất tán, vừa mở miệng chính là tiếng cười "khà khà ——" âm hiểm, làm cho người ta lạnh đến buồn nôn không dứt.
147 Hôm sau, ánh mặt trời trên cao rực rỡ, kèm theo nhiệt độ sáng sớm cũng là mười tám độ, Tô Khả lại càng cảm thấy hơi thở đầu mùa hạ càng ngày càng gần.
148 Tô Khả ôm bảo bảo vẫn chưa chịu ngủ, rất bất đắc dĩ. Hướng về phía Tô Cẩm Niên đang giặt tã bên kia nói: " Cẩm Niên, anh nói có phải cục cưng của chúng ta kỳ lạ hay không.
149 Ngày hôm sau Tần Phi lựa chọn phẫu thuật. Sau phẫu thuật, rất nhiều bạn bè tốt, đã từng là cấp trên cấp dưới, toàn bộ đến phòng bệnh của Tần Phi thăm Tần Phi.
150 Thời gian quay trở lại lúc Lữ Lương bị cảnh sát bắt, Hoàng Nghê Thường vẫn còn đang sinh con và đợi gặp vợ con ở ngoài. Lúc đó, Lữ Lương tập trung tinh thần vào trên người Hoàng Nghê Thường đang cố gắng sinh trong phòng sinh, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có nhiều đặc công chỉa vũ khí vào hắn như vậy.
151 "Hắc, Lưu Tuyết, đang làm gì thế?" Giọng oang oang của bạn cùng phòng đột nhiên xuất hiện bên tai Thân Lưu Tuyết đang cúi đầu làm bài tập kịch liệt, Thân Lưu Tuyết không khỏi giật mình, bút máy vẽ dấu thật dài trên giấy.
152 Sáng sớm hôm sau, Lưu Tuyết rời giường trang điểm thật sớm. "Tuyết Tuyết, mau ra đây ăn điểm tâm, mẹ làm xong điểm tâm đặt lên bàn đó. ""Dạ, mẹ. ""Mẹ đến bệnh viện đây.
153 Lưu Tuyết uất ức mấy ngày, cuối cùng lại lộ ra kiên cường nở nụ cười, khiêu chiến cuộc sống mang tới khó khăn. Ngày nào về nhà mẹ cũng nói: "Thứ bảy là lễ đầy tháng con của anh họ con đấy.
154 Ở trong phòng của một cao ốc, rèm cửa của cửa sổ sát đất mở ra, từ trên nhìn xuống, có nhiều màu sắc đèn đêm tuyệt mỹ khác nhau, cùng với ngựa xe như nước không ngừng.
155 Lúc Thẩm Phỉ Phỉ biết Thẩm đường thời điểm, cô mười lăm tuổi, anh mười bốn tuổi, lúc đó cũng qua giai đoạn bị quản lý. Thư 鴀 xán cừThẩm Phỉ Phỉ rất nhớ năm kia khi cô theo mẹ của cô vào nhà của anh ——Một cái nhà biệt thự bố tầng màu trắng hợp lại, giới hạn hai bên đều là vườn trồng trọt, đang là mùa hè, hoa cỏ xanh um tươi tốt, nhất là hoa sơn chi, trắng trắng một mảng lớn, hương thơm cả vườn, thấm vào ruột gan.
156 Có lẽ là Ngọc Hoàng đại đế nghe được tiếng lòng cô, một giọng nói giống như tiếng trời đột nhiên rơi giáng xuống ——"Thẩm Đường, ra đây đi. "Cặp mắt đỏ tưới của Thẩm Đường cuối cùng khôi phục lý trí, nhìn sắc mặt cô gái phía dưới trắng bệch, làm như đã tuyệt vọng, trong lòng giống như là bị kim đâm xuống.
157 Bí mật trong buồng thay đồ Rất nhanh đoàn người đi tới tiệm chụp ảnh xx. Bố Thẩm Đường rất vui vẻ, khắp khuôn mặt là nụ cười vô cùng chán ghét, rõ ràng đang bốn mươi tuổi, là thời kỳ đàn ông trung niên có sức quyến rũ nhiều nhất, trên mặt ông cứ thế mà nở ra không ít hoa cúc.
158 Một cái tát…Ánh mắt của cô vẫn nhìn vào đôi mắt anh, đen như mực như đầm sâu, cuối cùng chìm xuống, không cách nào tự kềm chế. Bên tai là tiếng người nhiếp ảnh gia không ngừng truyền tới, "Cười một cái nào, không phải, phải cười tự nhiên.
159 Cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân…Anh đứng ngược sáng ở cửa, ánh mặt trời màu vàng kim tựa như bút vẽ, họa ra hình dáng anh. Trên mặt anh treo nụ cười nhàn nhạt, lại bởi vì khuất sáng nên làm lòng người ta sợ hãi.
160 Bị anh hôn…Chán ghét trong đáy mắt anh không còn che giấu. Lời của anh quá ác độc. Mà cô biết rõ anh là một người như vậy, tim vẫn đau nhói. Cuối cùng là một cặp chị em không thể nào yên bình được.