101 Chương 96: Nghe tiếng sấm trong vô thanh. (2)
Tô Mộc biết Ôn Ly, Ngụy Mạn, Tô Khả thân nhau, hắn vui lòng khiến tình bạn này bền chặt hơn. Tô Mộc nhìn ra được gia thế của Ngụy Mạn, Ôn Ly rất khá, hắn muốn cố gắng sáng tạo hoàn cảnh tốt nhất cho Tô Khả, để cô tự hào trước mặt hai người này.
102 Chương 97: Ngươi? Cũng xứng làm nam nhân?
Ôn Ly vùng vẫy khỏi vòng tay Tô Khả, bùng nổ tiềm lực giơ chân đá trúng đùi Cố Vi Phàn, làm gã đau đớn hét rầm trời.
103 Chương 98: Ngôi sao sáng. (1)
Ngươi là ai? Tô Mộc cười lạnh tiến lên, trong ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, Hoàng Xán sợ hãi thụt lùi, hắn túm cổ áo gã.
104 Chương 99: Ngôi sao sáng. (2)
Ngô lão, giáo sư Ngô là gọi lão nhân này. Lão nhân tên Ngô Thanh Nguyên, cái tên rất bình thường nhưng vì con người mà thành truyền kỳ.
105 Chương 100: Ơn thầy như núi.
Người sở giáo dục gục trong tay Hà Tử Văn nhiều không biết bao nhiêu, Hoàng Xán nằm mơ cũng không ngờ sẽ lọt vào mắt Hà Tử Văn.
106 Chương 101: Lập hạng mục. (1)
Ngô Thanh Nguyên không giải thích ẩn ý câu nói của Trịnh Kinh Luân, đổi đề tài:
- Tô Mộc, nói đi, sao con đến Thành phố Thịnh Kinh? Nếu ta không nhớ lầm thì bây giờ con làm trưởng trấn bên dưới mới đúng.
107 Chương 102: Lập hạng mục. (2)
Trịnh Kinh Luân cười tủm tỉm:
- Vậy sao?
Trực giác bồi dưỡng nhiều năm trong cơ quan khiến Trịnh Kinh Luân liếc sơ đoán ra ẩn ý trong câu nói của Tô Mộc.
108 Chương 103: Ngọa hổ tàng long.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Được.
- Vậy đi, anh đi đây.
Trịnh Kinh Luân lái xe đi.
Tô Mộc đứng bên ngoài nhà hàng Đế Hào nhìn xe hơi khuất xa, cười thoải mái.
109 Chương 104: Chiến trường không có khói thuốc súng. (1)
- Biết Anh Tống tốt với mình nhưng không ngờ độ thân mật lên đến tám mươi, nghĩa là Anh Tống đáng tin cậy.
110 Chương 105: Chiến trường không có khói thuốc súng. (2)
Nhưng bị đông lạnh trong huyện ủy nửa năm, lòng khao khát cháy bỏng của Tô Mộc nhanh chóng bị dập tắt.
111 Chương 106: Mỹ nữ, nể mặt đi.
Mai Tranh nói:
- Được rồi, hai ngươi đừng mèo khen mèo dài đuôi nữa. Tống Thời, rượu và thuốc lá này thuộc về ngươi.
112 Chương 107: Hai con dê lạc đường.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Tốt!
Đổi lại bình thường gặp chuyện này Tôn Tân đã vung nắm đấm, nhưng bất ngờ là gã ngây người như bị sét đánh.
113 Chương 108: Cá lớn nuốt cá bé. (1)
Tô Mộc nhìn bộ dạng của Diệp Tích, cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Diệp Tích cũng xì cười. Từ đầu đến cuối Tô Mộc không buông tay Diệp Tích ra, như muốn nắm tay suốt đời.
114 Chương 109: Cá lớn nuốt cá bé. (2)
Diệp Tích tức giận nói:
- Lưu manh, các ngươi đều là lưu manh! Trong mắt các ngươi còn có pháp luật không? Tô Mộc, báo cảnh sát, bắt hết chúng lại, em muốn xem Thành phố Thịnh Kinh này còn pháp luật không?
Tô Mộc nhếch môi cười bí hiểm:
- Luật pháp?
Tô Mộc kế thừa quan thật trên Quan Bảng, hắn biết rõ có đưa đám du côn này vào cục cảnh sát thì pháp luật không làm gì bọn họ được, sau khi đi ra vẫn chứng nào tật nấy, không thể giải quyết từ tận gốc rễ.
115 Chương 110: Gặp địch.
Diệp Tích nhìn Tô Mộc cúp máy, cô cắn răng:
- Tô Mộc, có chuyện em muốn nói với anh.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Diệp Tích, có vài chuyện nếu em không muốn thì đừng nói, anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất cứ chuyện gì.
116 Chương 111: Cùng quân cười uống say ba ngày.
Khi nam nhân thấy Tô Mộc thì khuôn mặt điển trai cười bí hiểm. Mấy người trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân xông lên ôm chặt Tô Mộc.
117 Chương 112: Ý đồ đợt đầu tư đầu tiên.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Bổ sung thêm, ta chỉ hỗ trở, sẽ không xen vào vụ việc cụ thể, cũng sẽ không đảm nhiệm chức vụ gì trong công ty.
118 Chương 113: Tiểu cơ phong. (1)
Khi chỉ còn lại hai người, Tô Mộc nắm tay Diệp Tích đi bộ trên con đường đèn điện chiếu lờ mờ. Phong cảnh trước mắt chỉ gặp chứ không thể cầu.
119 Chương 114: Tiểu cơ phong. (2)
Nếu bắt chặt cơ hội này, Hà Sanh tin tưởng gã có thể buôn bán lời mảng lớn. Hà Sanh tưởng tượng lũng đoạn thị trường oa oa ngư là máu nóng sục sôi.
120 Chương 115: Trong vòng.
Hà Sanh vội chào:
- Đỗ tổng!
Không ai biết dưới tay Đỗ Triển có bao nhiêu xí nghiệp, gã có bao nhiêu tiền. Nhưng trong Thành phố Thịnh Kinh, nhắc đến tập đoàn Cự Nhân thì không ai không biết.