481 - Thứ gì khiến Tô Mộc bọc kỹ lưỡng thế này?Sau khi Địch Lâm đưa mắt nhìn theo Tô Mộc tiến vào phi trường, liền ngồi vào bên trong xe tìm kiếm túi hàng kia, nói không hiếu kỳ đó là giả dối, hắn cũng rất muốn nhìn xem, Tô Mộc rốt cuộc sẽ cho hắn lễ vật gì.
482 Khụ khụ!
Tô Mộc nhìn nữ nhân mị hoặc trước mắt, không nhịn được ho khan, đây tính là gì ? Cái gì gọi là một đêm bao nhiêu tiền, cô nghĩ tôi là ai đây ?
- Chị Trần, tôi nghĩ chị uống say rồi.
483 Đệ Ngũ Bối Xác nhấc người lên, rất tự nhiên đi lướt qua người Tô Mộc, từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến bốn người đàn ông kia, chỉ có điều động tác trong nháy mắt của nàng cũng bị bốn nam nhân kia bắt được.
484 Khi Tô Mộc đi cùng Trần Kiều lên phòng, đã nhắn tin cho Đỗ Liêm, ý tứ nói mình có việc để họ đi về trước. Nếu lãnh đạo đã nói có việc, xem ra là việc tư, Đỗ Liêm không khả năng tiếp tục đi theo.
485 Đệ Ngũ Bối Xác nhìn chiếc xe jeep biến mất trước mắt, trên mặt nhất thời lộ ra một loại vẻ mặt cáu giận, thật là xui xẻo, làm sao lại đụng phải chuyện như vậy? Nếu đổi lại là người nào khác, mình còn có thể thông qua thân phận, tạm thời giữ Tô Mộc lại.
486 - Đỗ thư ký, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì, chỉ đúng dịp đi qua nơi này cho nên muốn tới thăm anh một chút. Còn nữa, có chuyện tôi thuận tiện nói với anh, chú nhà không phải muốn thuê một mặt bằng ở trường sư phạm sao ? Việc này tôi cho phép.
487 Nếu như nói nơi dương khí thịnh nhất ở dưới gầm trời này, quân khu tuyệt đối đứng vị trí đầu não. Một quân khu, nếu không có không khí sát phạt, còn gọi gì là bảo vệ quốc gia? Chớ nói chi hiện giờ vị trí của Tô Mộc, tính toán chính là quân khu thủ đô.
488 Vẻ mặt quan trọng của Đỗ Liêm khiến Ông Đỗ nghĩ mình vừa nói ra lời gì thật quan trọng:
- Con sao vậy ? Cha nói gì sao ?
- Đợi một chút, cha mới nói nhà máy xi măng Hoàng Vân làm sao ?
Đỗ Liêm hỏi.
489 Quán rượu Lưu Tô đúng là giống như tên gọi của nó, rất có mùi vị văn thanh, trên thực tế quán rượu Tô Mộc lựa chọn tùy tiện thật sự có chút danh khí trong giới giải trí ở thủ đô.
490 - Trần xưởng trưởng, hiện tại chúng ta nói chuyện chính sự đi.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt của Trần Kiều, liền chuyển đề tài, không tiếp tục dây dưa chuyện này.
491 Người nam nhân này ăn mặc cũng rất phong tao, y phục loè loẹt bảnh bao, hai bàn tay không khách khí du tẩu lung tung trên người Lê Thanh. Trên mặt hiện lên vẻ ngang ngược càn rỡ, rõ ràng là đang khoe khoang phong thái anh hùng của mình.
492 Lời nghị luận xôn xao của mọi người trong tiểu hội trường, cũng không hề ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của Tô Mộc. Trước khi tới đây hắn đã dự liệu được sẽ phát sinh tình cảnh như thế.
493 Khi ánh mắt Lý Nhạc Thiên biến thành âm lãnh đồng thời, khóe miệng Tô Mộc cũng hiện lên vẻ thần bí, hắn đã đoán được Lý Nhạc Thiên tại sao như vậy, bởi vì bên tai truyền đến trận tiếng động lớn, trong đó nếu không đoán sai, có cả giọng nói của Lê Thanh.
494 - Rất tốt!
Tô Mộc mỉm cười nói.
Nghe được lời thông báo của Trần Kiều, Tô Mộc cũng không nhiều lời, chỉ nói hai chữ thật đơn giản, thậm chí không hề biểu lộ chút ý tò mò nào.
495 Quan Ngư vừa định bước xuống sân khấu liền dừng lại. Từ ngày đầu tiên nàng bước lên sân khấu nàng đã thề, cho dù có một người muốn nàng ca hát, nàng cũng sẽ không lựa chọn xuống sân khấu.
496 - Nói đi, có phải do cậu giở trò quỷ hay không ?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
- Lão sư, giở trò quỷ gì ?
Đỗ Phẩm Thượng cười hỏi.
- Nếu không nói tôi gác máy!
Tô Mộc quả quyết nói.
497 Lê Thanh kinh hãi!Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, một quản lý của quán rượu Lưu Tô lại có thể có vận khí tốt như vậy, nhận được bổ nhiệm của Lý Nhạc Thiên, trở thành thư ký cấp cao nhất của công ty giải trí Lý thị! Phải biết rằng vị trí kia có biết bao người tha thiết ước mơ.
498 , trực tiếp cắt đứt.
Cát Minh Lãng ôm nỗi kích động cùng tâm tình bất an xuất hiện ngoài cửa phòng của Tô Mộc, khi hắn nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, toàn bộ cảm xúc bối rối đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác ngưng trọng.
499 Trong đại sảnh quán rượu Lưu Tô, trong nháy mắt Tôn Nguyên Thắng ôm chặt Lê Thanh vào trong ngực, tất cả ánh đèn đều vụt tắt. Ngay lúc này, Tôn Nguyên Thắng tiến tới bên tai Lê Thanh thấp giọng nói:- Chuyện tôi làm tiếp theo, cô tốt nhất phải biết phối hợp, nếu không đừng trách tôi lòng dạ độc ác.
500 ? Nháo sự ? Đại sự kiện!
Sáng sớm hôm sau Ô Dương tự mình đẩy xe ăn đưa tới trong phòng Tô Mộc, lúc trước là do Tô Mộc tự mình đi nhà ăn hoặc tùy tiện dùng điểm tâm ven đường, một màn như hôm nay thật sự chưa từng thấy qua.