21
Người đi đường rất nhiều, tiếng kèn ô tô liên tục inh ỏi bên tai, thời tiết mùa hè vốn đã nóng hầm hập, khiến người ta uể oải không phấn chấn, nhưng có Bạch Mộc bên cạnh để chọc ghẹo, Tôn Nhất lại thấy mùa hè này đặc biệt đẹp! Ngay cả tiếng động lớn tiếng ồn ào trên đường phố cũng trờ thành âm thanh vui tai, giống như gia vị thêm vào cuộc sống!
Ngẩng đầu lên, đưa tay che khuất ánh mặt trời thiêu đốt, nhìn bầu trời xanh biếc chỉ có vài đám mây, cảm thán cuộc sống tươi đẹp: “Mùa hè thật tuyệt!”
Rõ ràng là câu nói khen ngợi, nghe vào tai Bạch Mộc, lại cho cảm giác giống như là hắn đang than khổ? Bởi vì, thời tiết nóng như thiêu đốt thế này đối u linh mà nói một chuyện thống khổ, quá nhiều dương khí, sẽ làm cơ thể u linh trở nên rất suy yếu, cho nên rất nhiều u linh đều thích hoạt động về đêm!
Bạch Mộc bay tới một bóng râm dưới gốc cây liễu ven đường, lượn tới lượn lui nhánh cây trên đầu, vừa hưởng thụ bóng mát, vừa oán trách: “Thật là quá đáng! Dĩ nhiên để mình phơi nắng dưới ánh nắng gay gắt, mấy tên âm dương sư quả nhiên chẳng ai tốt tính!” Cậu cơ hồ quên mất, Tôn Nhất cũng không phải âm dương sư, hắn chẳng qua là tinh thông các loại âm dương thuật!
Hai người lại đi tới tiệm cơm của tỷ đệ kia!
Đi vào trong quán, Bạch Mộc đặc biệt vui vẻ, từ lâu cậu đã muốn gặp hài tử kia rồi, rốt cuộc hôm nay có thể thấy y.
22
“Nhưng mà ̣chị ấy rất đáng thương không phải sao?” Bạch Mộc mân mê môi, “Học trưởng rõ là máu lạnh!”
Tôn Nhất cúi thấp đầu, ánh mắt không rời khỏi sách, vừa đọc sách vừa nói: “Thời gian của Không Thái không nhiều lắm, tỷ tỷ của cậu ta nếu không sớm học tự mình chiếu cố bản thân, e rằng sớm muộn gì sẽ bị xã hội thực tế này nuốt lấy! Tôi có thể giúp chị ấy một lúc, nhưng không giúp được cả đời!”
Lời của hắn làm Bạch Mộc trầm mặc một lúc, một mặt không đành lòng tỷ tỷ Không Thái long đong, mặt khác lại cảm thấy Tôn Nhất nói rất có đạo lý, đồng thời còn giật mình vì lời của học trưởng: “Học trưởng, anh nói Không Thái thời gian không nhiều là có ý gì?”
“Không Thái đã mất đi thính giác rồi!” Ánh mắt Tôn Nhất như có điều suy nghĩ, chậm rãi dừng trên mặt Bạch Mộc.
23
Dịu dàng, môi kề sát lời nói chầm chậm vang lên có thể thấm vào tâm hồn: “Không nên phản kháng ta! Ngươi vô pháp phản kháng!”
Lúc này Bạch Mộc mới ý thức được, mình bị người ta khống chế!
Cánh môi nóng bỏng của Đằng Tú một lần nữa hướng chỗ sâu trong miệng dò xét, trong đầu cảm thấy đầu lưỡi Đằng Tú như liếm đến cuống họng bản thân, cái loại vừa cảm thấy nóng bỏng lại nhiệt tình này, mang theo một chút tắc nghẽn, khiến cậu không có cách nào hít thở.
24
Khe cửa thật nhỏ a! Cậu dùng lực chen người hướng ra ngoài, Đằng Tú ánh mắt thú vị, quả thực đem thân thể chen chúc đến dẹp lép, bay ra ngoài giống như một tờ giấy mỏng!
“Hoàn hảo! Học trưởng còn chưa ra!” bĩu môi lẩm bẩm, cậu cũng không muốn vừa tránh được một kiếp lại bị Tôn Nhất bắt ngay tại chỗ!
“Học trưởng gì chưa đi ra?” Tôn Nhất đang mở cửa, đúng lúc nghe được câu nói kia, không nhịn được hỏi.
25
Lúc này trong lớp dị thường an tĩnh, tất cả mọi người đều ngưng trò chuyện, dùng ánh mắt khác thường nhìn hành động kỳ lạ của Tôn Nhất.
“Tôn Nhất đồng học, ngươi đang làm gì vậy?” Một tên trong lớp kỳ quái hỏi.
26
Bạch Mộc có thể chính mắt thấy được người bản thân thần tượng, đã sớm lâng lâng, thậm chí hoa si đã tràn ngập khắp không trung.
Dữu Mộc thần tình thản nhiên, động tác thành thạo mà trang nhã, êm ái kéo đàn violon, y không cách nào thấy hồn phách Bạch Mộc, càng không cảm giác được trọng lượng nhẹ bỗng của u linh, vẫn như cũ tiêu sái tự nhiên kéo cầm!
Nốt nhạc hoa mỹ theo tay bạch ngọc xinh đẹp cuồn cuộn vang lên, ở trong không khí nhu mì thăng hoa, tràn đầy toàn bộ đại sảnh!
Dữu Mộc chìm đắm vào trong đó, hoàn toàn quên mình!
Cả người nghe ngây ngốc nghe đến say mê, cơ thể theo động tác cầm cung trong tay y, mà đu đưa, khuôn mặt xinh xắn tràn ngập hoa đào, cứ như vậy liền quên đi phiền não mới vừa rồi, sa vào trên người thần tượng sùng bái đã lâu!
Tôn Nhất trong lòng phát cáu, không biết nặng nhẹ tiến lên kéo cậu, mà vứt trên mặt đất, không thương tiếc gắt gao giẫm lên chân cậu, đôi mắt hữu thần sáng ngời cũng không trừng về phía Bạch Mộc, ngược lại lạnh lùng căm tức nhìn Dữu Mộc đang kéo đàn! (biết ghen đồ lun:3)
Ánh mắt bắn ra lửa hừng hực khiến Dữu Mộc rất mất tự nhiên, bề ngoài nỗ lực duy trì tư thế kéo đàn ưu nhã, thật chất, thỉnh thoảng sai âm luật đã tiết lộ nội tâm hoảng hốt!
Bạch Mộc nằm ở dưới chân Tôn Nhất, vẻ mặt tức giận, cả người ngọ ngoạy, quang quác kêu loạn: “Học trưởng! Tôi không cho phép anh đối Dữu Mộc đại nhân như vậy! Rất thất lễ!”
“Rất thất lễ?” Bạch Mộc nói chưa dứt câu, cậu càng nói Tôn Nhất càng tức giận, ánh mắt hội tụ trên mặt Dữu Mộc cũng càng lộ vẻ âm trầm!
Một lúc lâu….
27
Tên nhóc này đang làm gì thế? Chẳng lẽ cậu ta có thiên tính ham muốn biến thái? Tôn Nhất mục trừng khẩu ngốc, nhìn hết thảy trước mắt!
Hắn nào biết, Bạch Mộc đang YD dáng vẻ học trưởng mặc trang phục Lolita!
Oh! Lồng ngực thật khoẻ khoắn tráng kiện, mặc lên cái nịt ngực Lolita màu đen trong suốt, phần dưới mang thêm đôi vớ ống cao đen tuyền, còn có quần chíp nhỏ hình tam giác, ẩn núp bên trong, cùng tiểu xà đủ để người ta đỏ mặt thẹn thùng, xuyên qua lớp trang phục trong suốt là thân thể mê người, như ẩn như hiện, khiến nhiều người phải suy nghĩ hạ lưu!
Ha ha! Thật buồn cười! Lại thẹn thùng!
Bạch Mộc mãi mê suy nghĩ, bất giác cười ra tiếng!
Nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn kia, khóe miệng Tôn Nhất co giật, run rẩy nửa ngày, cuối cùng lửa giận không thể kiềm chế được nữa liền bỏ đống quần áo trong tay, chỉ nghe tiếng đồ đạc rơi xuống đất, thậm chí có hộp rơi xuống còn bung ra, quần áo cũng rơi vãi theo!
Trong tay Tôn Nhất vẫn còn cầm một hộp, nổi giận ném về phía Bạch Mộc!
Rầm!
Bạch Mộc từ mộng đẹp tỉnh lại, nặng nề té xuống, như một cái cây xanh tốt bị đốn ngã, xụi lơ trên đất!
Tôn Nhất một bước nhanh lại, từ đằng sau nắm lấy cổ áo cậu, mặt mày âm trầm quát: “Đi!” Kéo cậu đi qua cái hộp vừa rơi xuống!
Người nhân viên xinh đẹp không hiểu tình hình, trông thấy đồ khách hàng rơi lả tả, bước lên phía trước giúp đỡ, nhưng khi bắt đầu thu thập những đồ vật rơi trên mặt đất giao cho Tôn Nhất, nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của hắn, liền ngẩn người.
28
Học trưởng cứu tôi! Học trưởng mau cứu tôi a! Bạch Mộc cầu cứu: “Cục cục…. ”
Tôn Nhất ý cười nồng đậm! Tất nhiên, làm hắn vui vẻ nhất không chỉ là hình ảnh buồn cười kia của Bạch Mộc, mà còn có loại khả năng khôi phục tâm tình cực nhanh!
Có một nữ sinh xinh đẹp trong đội ngũ múa, đầu tiên là kinh ngạc một chút khi nhìn thấy Tôn Nhất, ngay sau đó nàng tách khỏi vũ đội, chạy lên trước cười khanh khách, chào hỏi: “Tôn Nhất, lần đầu thấy bạn đến quảng trường chơi!”
“Hương Nại Tử?” Tôn Nhất ngẩn ra, giây kế tiếp lại khôi phục lạnh lùng trước kia, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ách?” Tôn Nhất lãnh đạm như thế, Hương Nại Tử hơi sửng sốt một chút.
29
Ánh mắt Tôn Nhất do mới vừa suy tư mà trở nên chuyên chú, bởi vì sự chuyên tâm kia mà dần biến thành nóng bỏng! Không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể thấy mặt của hắn nghiêm túc lại căng thẳng, cùng đôi mắt cương trực chưa từng dao động!
Môi học trưởng thật đẹp!
Bạch Mộc hỗn loạn suy nghĩ, mặc dù biết Tôn Nhất chỉ là đang có vấn đề suy nghĩ, lại vẫn như cũ mặt đỏ tới mang tai!
Đột, đột, đột…
Trong phòng an tĩnh cơ hồ có thể làm người nghẹt thở! Thậm chí có thể nghe được hơi thở mạnh mẽ mà hữu lực của đối phương, còn cả tiếng tim đập!
Môi Tôn Nhất cứ như vậy trực tiếp tiến lên, gắt gao bao phủ trên môi Bạch Mộc!
Bạch Mộc sợ hết hồn, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch: “Học trưởng!” Sợ hãi kêu lên, theo bản năng đẩy hắn ra! Sau đó, lại vì trì độn bản thân mà hối hận.
30
Tôn Nhất vừa thưởng thức tình trạng rối loạn của Bạch Mộc, vừa suy nghĩ lời cậu nói ban nãy, bị hạnh phúc hấp dẫn và ý niệm ích kỷ buộc cậu lại bên mình càng ngày càng mãnh liệt!
Nhưng, trong lòng Tôn Nhất đang tồn tại hai mâu thuẫn! Thật sự có thể đem cậu giữ ở bên người sao? Hay là để cậu ra đi? Đây là vấn đề làm hắn mê man….
31
Hắn căn bản không muốn đụng tới đống thư tình này, gặp liền chán ghét, rơi xuống đất cũng lười nhặt lên.
Mở bóp bút, lấy ra một cây viết, trên tập viết mười chữ lớn: “Anh sai rồi! Buổi trưa mời em ăn vịt quay!”
Chỗ góc tường, Bạch Mộc đang sinh khí, chợt chú ý tới thư tình màu hồng phấn dưới chân Tôn Nhất, trên mặt dùng cỡ chữ lớn ký tên: Tôn Nhất thân ái! Ký tên ở dưới là: Hoa Âm!
Hoa Âm? Tên hảo manh!
Tuy trí nhớ Bạch Mộc không được tốt lắm, loại tên này, cậu khẳng định lần trước khi nhìn lén thư tình của học trưởng chưa thấy qua!
Nhất định là mỹ nhân mới viết tới! Không thể bỏ qua! Nhất định phải ngăn lại đám nữ sinh mê trai tràn ngập ái tình này!
Bạch Mộc ý định đã quyết, bên trái nhìn một chút, bên phải nhìn một cái, giống như tên trộm bò lổm ngổm đến phía dưới Tôn Nhất, nhẹ nhàng nhặt thư tình từ trên đất lên, sau đó, biến thành một cổ không khí bay vào bên trong ngăn bàn!
Hắc hắc, làm u linh thật là quá dễ dàng!
Lần nữa vì mình có thể biến dạng thân thể mà hô muôn năm!
Cậu lén lút mở thư tình trong tay, mượn ánh sáng ảm đạm từ mép bàn, đọc nội dung trong thư:
Tôn Nhất học trưởng, từ ngày bước chân vào đại học, em liền chú ý tới anh.
32
Hắn giơ tay lên, hết sức lễ phép nói với lão sư: “Cao Sâm lão sư, thời gian kiểm tra đã trễ 10 phút, chúng ta lúc nào bắt đầu thi ạ?”
Lão sư mới chợt nhớ ra, nghiêm túc nhìn về phía các học sinh, vỗ tay ba tiếng: “Được rồi! Được rồi! Đều trở về chỗ ngồi thi đi! Nội quy các trò đều rõ, mã số thi nằm góc trái trên cùng! Trên bàn ngoại trừ bút viết và mã số thi, những thứ khác đều không được! Người nào phạm quy bị bắt được, hết thảy bị 0 điểm tại chỗ!”
Theo lời nói nghiêm khắc của lão sư, mọi người đều thở dài tuyệt vọng, nhanh chóng sửa sang mặt bàn, chờ đợi phát đề thi!
Tôn Nhất thấy sự việc thật vất vả dẹp yên, lúc này mới nhẹ nhàng thở một cái.
33
Tôn Nhất đẩy hai tay đang nắm chặt của Bạch Mộc ra, rút cây bút bên trong, ở trên bài thi nhanh chóng viết, rẹt rẹt rẹt…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt, 5 phút đã hết.
34
“Thư tình?” Trước mắt Bạch Mộc sáng lên.
Còn chưa chờ cậu làm ra phản ứng, đại tinh tinh phía trước liền ngáng chân, đặt trên bàn đối diện, chân vắt ngang vừa vặn chặn đường đi của bọn họ, bàn tay vì thời gian dài chơi bóng mà chai sần nhẹ nhàng quay bóng, bóng rổ uyển chuyển trên ngón tay xoay tròn.
35
Tôn Nhất đứng ở bên ngoài sân, thấy mọi người đang chơi rất hưng phấn, nhưng lại không có ý vào tham gia.
Hắn muốn rời khỏi, nhưng không chịu được Bạch Mộc sống chết nháo loạn, buộc lòng phải ở bên ngoài sân bóng lẳng lặng quan sát.
36
Tôn Nhất hoàn toàn mặc kệ đám người nhàm chán kia, toàn bộ lực chú ý tất cả đặt tại trên sân bóng rổ, thấy tham dự trong đó có Bạch Mộc, trong lòng thầm mắng: Tiểu ngốc nghếch này! Hắn lại nghĩ đến cậu dù sao cũng là u linh con người không thấy được, liền không quan tâm nữa, hết sức chuyên chú tranh bóng!
Trận đấu rất căng thẳng, hai đội thực lực tương đương, sàn sàn chẳng phân biệt được!
Chẳng qua, bên ngoài sân đã không mấy ai xem bóng, những người không tham gia đã mắng chửi phun nước miếng lẫn nhau, trong lòng ôm náo nhiệt, vây xem trận đấu hoành tráng này chính là đám nam nữ đang tranh cãi kia!
Cuộc so tài giằng co rất lâu, hai đội đều vào 9 trái.
37
Loảng xoảng!
Tung lên một cước đem đại tinh tinh sau lưng đạp bay!
Tốc độ cực nhanh, không để y kịp phản ứng, động tác mạnh mẽ, càng khiến y khó tin!
Đám người đằng sau, vừa thấy tình huống không ổn, cả kinh thất sắc, chạy lên phía trước, đỡ y đứng lên.
38
“1. 2. 3… 17. 18!” Cuối cùng cũng đếm xong, Bạch Mộc trở mình ngửa mặt lên trời, nhìn trời lẩm bẩm: “Tổng cộng 18 lá! Thật đúng là không ít!”
Ai oán, trong đầu rối loạn mà suy nghĩ thật lâu.
39
Hắn tập trung lực chú ý, trong miệng trầm giọng ngâm: “Minh chủ bóng tối, lấy máu của ta làm khế ước, mang lực lượng của ngài cho ta mượn, trở thành lực lượng của ta!”
Một trận âm phong nổi lên, sức gió tuy rất nhẹ, lại khiến người cảm thấy từng đợt rùng mình!
Tôn Nhất cắn ngón tay, đem máu đỏ tươi nhỏ vào ngọn lửa màu cam trong tiểu kết đèn, giọt máu bị ngọn đèn thiêu đốt, ngọn lửa bên trong chập chờn, màu sắc đặc biệt đỏ tươi!
Tôn Nhất tiếp tục nhỏ máu từ bên trên, một giọt một giọt, máu rơi vào trên ngọn lửa, trong nháy mắt bị hút vào bên trong đèn.
40
Hoả điểu cùng hắc viêm bay lượn liên tục khạc ra lửa chém giết nhau, tà khí hắc ám ngày càng trở nên suy yếu, Tôn Nhất bên này dần chiếm thượng phong, cuối cùng từng bước mang Đằng Tú và Bạch Mộc kéo ra khỏi ngũ mang tinh trận, tất cả đều ngã trên đất!
Sau đó, hoả điểu cùng hắc viêm bởi vì kiệt quệ mà cả hai cùng lụi tắt, biến mất không thấy nữa!
Cổng minh giới lập tức khép lại, chỉ để lại một mảnh đất cháy sém.