21 Sinh nhật Bích Hoa dưới bàn tay của Dạ Tịch đã được tổ chức cực kỳ long trọng. Bồng Lai đảo cũng nhận được thiếp mời, sáng tinh mơ đã chuẩn bị đi dự. Lúc đó Diệp Tiếu thay xiêm y mới, kéo Bách Lý ra ngoài, mới ra tới cửa đã thấy Mộc Tử Du quýnh quáng vọt tới.
22 Hôm đó khi Dạ Tịch đến, Phượng Âm đã ngủ. Diệp Tiếu không nói thêm gì, an bài cho Dạ Tịch một sương phòng rồi cùng Bách Lý về phòng ngủ, sẵn sàng cho ngày mai.
23 Khi Phượng Âm tỉnh lại đã ở trong phòng ngủ của Dạ Tịch. Sau đêm mưa trời lại trong. Dạ Tịch mở cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng trông ấm áp và yên bình.
24 Cứ thế ngày qua ngày, hai tháng sau, khi Diệp Tiếu cùng Bách Lý Quân Hoa đến thăm hai người bọn họ thì cả hai vợ chồng đều kinh ngạc phát hiện, Phượng Âm vốn lường trước phải chịu đủ loại tra tấn chẳng những béo thêm một vòng, sắc mặt lại còn hồng nhuận rạng rỡ.
25 Khi đó nàng ngủ ở trong phòng với Kết hồn đăng đặt bên cạnh, để mặc Kết hồn đăng hấp thụ linh lực của mình. Cảm giác linh lực bị rút ra chẳng tốt chút nào, tựa như hồn phách đang từng chút từng chút một rách toạc, vì thế nàng nằm trên giường khẽ rên.
26 Kết hồn đăng bị Dạ Tịch gióng trống khua chiêng tặng cho Bích Hoa. Lễ vật quý giá nhường ấy, Bích Hoa hoan hỉ đốt lên vài hôm ở đại sảnh. “Tặng cho Bích Hoa thì càng dễ dàng…” Đập đập cây quạt vào lòng bàn tay, Diệp Tiếu cười gian xảo, “Bích Hoa ngốc nghếch kia, chúng ta có lừa gạt vài cái đèn từ chỗ nàng cũng dễ như trở bàn tay, nhỉ?” Dứt lời, Diệp Tiếu nghe thấy nam tử bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Không được làm bậy với tiên hữu!”“Ờ, biết rồi!” Diệp Tiếu gật đầu, tiếp theo là phân tích cho Phượng Âm đang nằm trên giường, “Hiện chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta là lấy được bản thể của Thanh Hòa ra khỏi Hồng Hoang, chờ Kết hồn đăng kết xong hồn, chúng ta có thể hợp nhất cả hai được rồi.
27 Hắn hỏi nàng mà ngôn từ lại mang theo ý hạch họe, Phượng Âm toan mở lời muốn giải thích nhưng câu chữ sắp qua xếp lại đến cuối cùng không biết nói gì.
28 Một canh giờ trước, Diệp Tiếu và Bách Lý Quân Hoa còn đang tìm kiếm cột chống trời ở Hồng Hoang. Họ chia làm hai ngả, Diệp Tiếu hướng bắc, Bách Lý hướng nam.
29 “Tất nhiên rồi!” Dạ Tịch cười tủm tỉm trả lời nhưng thần sắc lại lơ đễnh. Có điều Bích Hoa đang bối rối, nàng trước nay vẫn mẫn cảm lại không phát hiện được sự qua quýt hiển nhiên ấy.
30 Dạ Tịch mở kết giới tiến vào Hồng Hoang, vừa chạm đất đã nhận ra điều bất thường. Mặt đất hơi chấn động, bách thú hoảng loạn trốn về huyệt động, sắc trời thăm thẳm cũng trở nên đỏ nhạt giống thời điểm cột chống trời bị sập năm đó.
31 Bởi có thể bảo vệ được sự kiêu hãnh của mình, nhưng phương thức này lại hại người ba phần hại mình bảy phần. Vì thế những lời hắn nói làm đối phương tức giận nhưng lại làm cho bản thân càng khó chịu hơn.
32 Nàng đã hay tin về cái chết của Bích Hoa nên cùng Thanh Hòa đến dự lễ tang do Dạ Tịch tổ chức. Hôm đó, Dạ Tịch mặc tố y đứng chào ở cửa, nét mặt không vui không buồn, không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.
33 Dạ Tịch khôi phục trí nhớ trong ảo cảnh thì tất nhiên sẽ về bên Phượng Âm. Phượng Âm ghé vào cửa sổ, huyên thuyên đủ điều cùng Diệp Tiếu. Diệp Tiếu nhíu chặt mày khó hiểu: “Linh hư ảo cảnh năm đó là do Ma thần Thái Uyên kiến tạo ra, đáng lẽ ký ức không thể dùng dược vật mà khơi tỉnh được, trí nhớ của Dạ Tịch được khôi phục có phải hơi kỳ lạ không?”Nghe thế Phượng Âm ngẩn người.
34 Bên kia, Dạ Tịch và Thanh Hòa lại không mấy vui vẻ. “Âm dương phiên vẫn chưa lấy được, phong ấn của ngươi làm sao đây?” Thanh Hòa ngồi bên cửa sổ lặng lẽ ngắm trăng sáng, tay mân mê thanh sáo ngọc, vẻ mặt lại như đang nói về một chuyện hết sức bình thường, “năm đó ngươi bị nát hồn, hồn phách bị tách thành ba mảnh – ‘ký ức’, ‘huyết mạch’ và ‘sức mạnh’, bây giờ phần ‘huyết mạch’ của ngươi được đầu thai nên ngươi mới có được thân thể này, phần ‘ký ức’ năm đó ta vào Hồng Hoang đã tạo cho ngươi, chỉ còn phần ‘sức mạnh’ thì không thấy phục hồi, nhưng nếu nó không mau xuất hiện thì thân thể này của ngươi sẽ tan nát, đúng không?”“Ừ.
35 14 tháng 7 hàng năm, U Minh Ti chủ sẽ tế Âm dương phiên để mở ra thông đạo hai giới âm dương, thả chúng quỷ trong U Minh phủ ra, được quỷ soa dẫn đường đến nhân gian và sau một đêm sẽ trở về.
36 “Ma thần Thái Uyên. ” Diệp Tiếu bỏ qua tiếng nàng gọi, trừng trừng nhìn Dạ Tịch, từ tốn nói, “hôm nay nếu ngươi lui bước, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. ”Nghe thế, Phượng Âm quay phắt lại, bàng hoàng nhìn Dạ Tịch đang đứng bên.
37 Ma thần Thái Uyên trở về, chiếm lấy U Minh phủ. Ma tộc chờ xuất quân, trên Thiên giới không khí ngưng trọng. Đám người tiểu bá vương thiên đình thường ngày quậy phá nay lại chiến trang nghiêm chỉnh, sắc mặt nặng nề, thật nhuốm mùi chiến sự.
38 Cuộc đời này của nàng đã đủ thê thảm rồi, lại vì người nàng quý trọng nhất thảm càng thêm thảm, không còn gì để luyến tiếc. Trong mắt thiếu niên vụt qua chút sắc thái khác thường, một lát sau, hắn giang hai tay, trong tay xuất hiện một viên thuốc nhỏ.
39 Dạ Tịch bị tiềng ồn đánh thức, hắn còn chưa kịp mở mắt đã nghe loáng thoáng những âm thanh huyên náo bên ngoài. Còn chưa nhận ra chuyện gì hắn đã bị trúng một quyền, động tác đối phương túm lấy áo hắn cực nhanh, đôi mắt đỏ bừng, toàn thân giống như một con mãnh thú đang nổi giận, trừng trừng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
40 “Sao người lại đến đây?Rõ ràng đã khóa người lại trên đất mộng, kinh thư nhật nguyệt, phấn đại xuân thu. Người nhưng lại bay qua quan lĩnh, đuổi kịp tháng năm chưa muộn, đến trước mặt tôi.