21 Trần Mãn Quán chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, vội túm lấy áo Triệu Minh Quân, vội vàng hỏi: “Ông chủ Triệu! Chiếc đĩa Thanh Hoa vừa rồi ở chỗ này đâu?”
Triệu Minh Quân bị hành động của ông ta khiến cho hoảng sợ, sau đó sắc mặt khó coi giật tay ông ta ra, tức giận nói: “Làm gì thế anh Trần.
22 Trong căn nhà trên núi, bên cạnh bàn đá vuông dưới gốc cây lựu, Đường Tôn Bá ngồi dưới tàng cây xem xét chiếc đĩa Thanh Hoa kia, bàn tay khác vuốt vuốt chòm râu trắng của mình: “Ừm, khả năng là chính phẩm rất lớn”.
23 Hạ Thược vừa thấy Chu giáo sư cũng đến, liền đoán mọi chuyện là từ chiếc đĩa Thanh Hoa kia mà ra. Bởi vì mấy năm nay, mọi người trong thôn đều biết cô thường xuyên lên núi, nhưng đều nghĩ là cô tới đây chăm sóc cho ông lão trên này, không ai biết cô ở trên núi đã bái sư.
24 Kể từ lúc Chu giáo sư xuất hiện, Hạ Thược liền cảm thấy không thể giấu diếm được nữa. Dù sao cô đối với sự dạy dỗ mấy năm nay của Chu giáo sư cũng vô cùng cảm kích, đã giấu ông lâu như vậy, cô cũng có chút băn khoăn, một người trọng hứa hẹn như ông, nếu nói cho ông biết hẳn là ông cũng sẽ không nói với người ngoài.
25 “Tiểu Thược tử, vị này là bạn cũ của vi sư, sau này con gọi ông ấy là bác Lý là được”.
Trong thư phòng, Đường Tôn Bá cùng Lý Bá Nguyên hai người đối diện với nhau, vừa thấy Hạ Thược tiến vào, Đường Tôn Bá liền cười nói.
26 Đại hung?” Xoát một cái sắc mặt ông trắng bệch, người đàn ông vẫn luôn nho nhã tự kiềm chế được, lúc này môi lại có chút run run, cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Thược, lẩm bẩm nói, “Làm sao có thể là đại hung chi sổ… Chẳng lẽ trời muốn diệt tập đoàn Lý thị ta?”
Khi Lý Bá Nguyên ở Hong Kong cũng đã tìm người bói toán qua, có điều khi đó bói ông muốn hỏi lập con trưởng lên thì cát hung như thế nào.
27 Một trăm vạn… Đô la?
Hạ Thược cầm lấy tờ chi phiếu, lại đưa mắt nhìn sư phụ Đường Tôn Bá.
Thầy phong thủy cũng không phải là uống gió tây bắc mà sống, ăn là nhìn thấu thiên cơ, bát cơm này cũng là xu cát tị hung cho người ta, vậy tất nhiên sẽ phải lấy tiền.
28 “Ông chủ Trần, ông làm cái gì vậy?” Chu giáo sư cũng từ trong phòng đi ra, thấy tình cảnh như vậy liền tiến lên dìu hắn.
Lý Bá Nguyên không biết đã xảy ra chuyện gì, khó hiểu nhìn về phía Hạ Thược.
29 “Không bán?”
Hạ Thược gật đầu, nơi đáy mắt vô cùng trấn định, thập phần bình tĩnh.
Thật sự là cô rất bình tĩnh, nhưng mấy người trong phòng lại không thể nào mà bình tĩnh được.
30 Trong mắt Trần Mãn Quán, biết Huyền Học dịch lý, lại có nhãn lực không hề tầm thường giám định đồ cổ, việc này lại có thể xảy ra trên người một cô bé chỉ mới mười lăm tuổi này, này, điều này nói ra nào có ai dám tin? Cái khác không nói, đứa con bằng tuổi này của hắn, cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi với bạn bè, làm sao có được nhãn lực như vậy?
Đường Tôn Bá từ chén trà nâng mắt lên nhìn, lúc này hình ảnh trong phòng vô cùng quái dị.
31 Buổi đấu giá ngày hôm nay được bố trí triển lãm tại khách sạn ở trung tâm Đông thị, cán bộ thành phố đối với việc đấu giá lần này cực kỳ coi trọng, mời tất cả thương nhân Đông thị cùng những người có uy tín trong ngành cả tỉnh.
32 Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán xoay người lại, liền thấy một người đàn ông dáng người trung đẳng khuôn mặt cười bóng lóang đang đi tới, bên người còn có một cô gái cao gầy xinh đẹp.
33 Khi Hạ Thược thấy Lý Bá Nguyên, bên cạnh Lý Bá Nguyên, còn có một cán bộ tại Đông thị, viên chức này Hạ Thược có chút ấn tượng, là phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền.
34 Ấm tử sa là một vật sưu tầm rất đặc thù, bởi vì ngoài tính nghệ thuật của nó ra, nó còn có thêm tác dụng thực tế. Nhưng ấm tử sa mà chỉ có tác dụng thực tế mà không có tính nghệ thuật, cũng không hề có giá trị giám thưởng.
35 Công việc chuyển khoản vô cùng thuận lợi.
Vốn dĩ dựa theo quy định của ngân hàng, Hạ Thược muốn mở tài khoản thì cần phải có hộ khẩu, mà cha mẹ còn phải đi cùng thì mới được giải quyết.
36 Bác Trần, bác nhìn mặt tiền cửa hàng phía đối diện kia xem thế nào?”
Trong quán trà, Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán ngồi đối diện nhau, trên bàn là một bình Bích Loa Xuân, cô gái cụp mắt nhìn màu sắc nước trà trong suốt mà sáng ngời trong chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi lông mày liền giãn ra, cười.
37 Trọng sinh quay về đã hơn năm năm, Hạ Thược cũng đã quen với ngày ngày đến trường, mặc dù ban đầu cô thường xuyên có cảm giác thấu hiểu nỗi lòng của bạn nhỏ Conan, nhưng trải qua một khoảng thời gian dài, dần dần cô cũng đã quen với nó, chỉ là mỗi khi hết ngày nghỉ, khi lại quay về trường học, luôn lại không nhịn được mà nhớ về thời gian kiếp trước.
38 Mở mang kiến thức? Mở mang cái gì? Đến nhìn ảnh chụp chung của Lý Bá Nguyên cùng bác cả Triệu Tĩnh hay sao?
Hạ Thược cười nhẹ, cô cũng đã gặp qua người thật, cần gì phải tới nhà người ta xem ảnh chụp.
39 Trong phòng học, Từ Văn Lệ tựa người bên cửa sổ, “Tiện nhân! Tìm người tới dạy cho cô ta một bài học!”
Lúc này khuôn mặt cô ta âm trầm, đâu còn là khuôn mặt tươi cười luôn tự cho là vạn người mê kia?
Triệu Tĩnh ngồi ở bàn đối diện, vẻ mặt có điểm kiêng kị, “Cái này không được tốt lắm? Hôm nay tớ bị cậu ta nắm tay, cảm giác như cậu ta rất lợi hại”.
40 Buổi tối, Hạ Thược cùng cha mẹ vây quanh bàn ăn bữa tối, không khí ấm áp.
Chỉ là trong bữa ăn Hạ Chí Nguyên đột nhiên thở dài nói: “Hai năm nay hiệu quả và lợi nhuận của nhà máy không tốt lắm, năm nay đơn đặt hàng lại không nhiều, phải có việc thì mới sống được, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng tiền lương cũng không phát xuống được.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50