21 Sau căn tiểu ốc có một vườn hoa nho nhỏ, hoa xuân đã nở rộ, đã có thể ngắt ghim trên tóc mai, cắm chưng trong bình. Đinh Trữ vận một bộ thanh y, mang đôi giày đế gỗ cao kiểu cổ đời Đường, trên chân thậm chí còn mang một đôi vớ.
22 Tiếng phong linh tịnh không nhất định chỉ có khi có gió mới có thể nghe được. Tiếng phong linh cũng không nhất định phát xuất ra từ dàn phong linh. Đối với Đinh Trữ mà nói, tiếng phong linh chỉ bất quá là một thanh âm có thể khiến cho người ta tiêu hồn.
23 Khoái mã tất càng nhanh, Mộ Dung Thu Thủy rất mau chóng nhìn thấy gian nhà gỗ nơi Đinh Trữ dưỡng thương. Ánh đèn rất nhu hòa từ trong nhà rọi ra tới bên ngoài, bóng đêm ôn nhu làm sao, căn nhà gỗ nho nhỏ nằm lặng trong bóng đêm nhìn càng hòa bình yên tĩnh.
24 - Ngươi có nói không ?"Ta không thể nói". Thái độ của Hoa Cảnh Nhân Mộng tịnh không kiên quyết lắm, khẩu khí lại rất kiên quyết:"Ta không thể nói cho bọn ngươi biết Đinh Trữ ở đâu".
25 Một vùng ánh sáng chói mắt bắn ra, Mộ Dung Thu Thủy giật mình tỉnh dậy. Y luôn luôn không thích ánh sáng quá mạnh, y không những không thích ánh mặt trời, cả ánh đèn quá mạnh y cũng ghét sợ.